Triệu Phong đang trong lúc nản lòng thoái chí, thân thể nhất thời chấn
động một cái, phảng phất như nhìn thấy một tia rạng đông trong bóng tối
vậy. Nhưng thế giới bốn phía vẫn là trống rỗng, một mảnh hôn ám, không
có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào, ở đâu ra thanh âm chứ?
Trong cảm nhận của Triệu Phong, toàn thể không gian tràn đầy
loạn lưu mờ mịt tối tăm khôn cùng, không nhìn thấy giới hạn cũng không
nhìn thấy điểm cuối. Hết thảy mọi thứ màu sắc, hết thảy mọi thứ lực
lượng ở chỗ này tựa hồ cũng đều mất hết ý nghĩa. Trong cảm giác của
Triệu Phong, tọa độ thời gian cùng tọa độ không gian cũng như hồ dán đan xen cùng một chỗ, rất khó tìm đến điểm mốc tham khảo. Lẽ nào nơi này
chính là Thế giới Hỗn Độn thuở thiên địa sơ khai trong truyền thuyết
sao?
- Là ai? Câu hỏi này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng a!
Đạo thanh âm mông lung mơ hồ kia mang theo một tia lười biếng
như vừa mới tỉnh dậy vậy, lại tuôn trào ra một cỗ khí tức Hoang Cổ
nguyên thủy cổ lão. Cỗ khí tức này không thể nào phỏng đoán được cường
độ, nhưng lại phảng phất như bao dung hết thảy mọi thứ, lại vừa tựa như
đến từ hư huyễn vô tận vậy. Ngoài ra, cỗ khí tức này lại khiến cho Mộng
Huyễn Tổ Đồng của hắn cảm giác được một tia thân thiết quen thuộc nhàn
nhạt.
Vù vù!
Không gian Hỗn Độn phụ cận dưới cỗ khí tức kia vậy mà xuất hiện từng vòng từng vòng sóng gợn rung động.
- Đây là tồn tại gì a?
Toàn thân Triệu Phong chấn động. Bản thân hắn có được lực lượng
của hai Tổ Đồng, nhưng lại không thể phỏng đoán ra được tồn tại chân
chính của cỗ khí tức kia!
Đột nhiên, loạn lưu trong Không gian Hỗn Độn xung quanh thân thể hắn chợt ba động một trận. Vô thanh vô tức, một khuôn mặt tàn phá giống như sương khói hư huyễn to lớn vô biên chợt hình thành ngay trước mặt
Triệu Phong. Khuôn mặt tàn phá kia chỉ có thể nhìn được hình dáng đơn
giản, nhưng lại phảng phất như là cả một phương thế giới vậy, mang đến
cho Triệu Phong một tia nghiền ép mơ hồ.
- Đây là…
Triệu Phong chỉ cảm thấy cặp Tổ Đồng của chính mình nhất tề nhảy lên một cái. Loại cảm xúc thân thiết quen thuộc lúc trước cũng càng lúc càng mạnh hơn. Loại cảm giác này giống như là một gã cô nhi cuối cùng
có một ngày nhìn thấy mẹ ruột có huyết mạch tương liên với hắn vậy.
- Hửm? Không ngờ trên người của ngươi lại có lực lượng Bản Nguyên của ta!
Khuôn mặt to lớn hư vô kia lộ ra thần sắc nghi hoặc, chăm chú
nhìn cặp Tổ Đồng của Triệu Phong. Sau khi cảm ứng một hồi lâu, hắn đột
nhiên phát ra một tiếng thở dài. Cuối cùng, hắn lâm vào một hồi trầm mặc dài dằng dặc, tựa hồ như đang nhớ lại chuyện gì.
- Tiền bối, ngài là ai?
Đợi một lúc khá lâu, Triệu Phong nhịn không được hỏi:
- Không gian Phạm Trụ lúc trước biến mất, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đã biến mất! Hết thảy mọi thứ đều đã biến mất! Toàn thể Phạm
Trụ, kể cả Thần vực Man Hoang, Đại Lục Vực, Thanh Hoa Vực… Hết thảy mọi
thứ mà hắn biết đều đã tiêu thất trong hư không trước mặt!
- Phụ mẫu… Cầm Hâm… Vũ Phỉ…
Đứng lặng trong phiến không gian hỗn độn nguyên thủy này, Triệu
Phong cảm nhận được một cỗ hoang vắng cùng cô độc mãnh liệt! Hắn cần có
một đáp án!
Một lúc thật lâu sau, khuôn mặt kia rốt cuộc cũng một lần nữa mở miệng:
- Ta nhớ ra rồi!
Cặp Tổ Đồng của Triệu Phong mở lớn, chăm chú nhìn khuôn mặt to lớn kia.
- Không ngờ ta còn có thể một lần nữa tỉnh lại!
Khuôn mặt hư vô to lớn kia lẩm bẩm tự nói. Mặc dù không nhìn rõ
được thần thái cụ thể, nhưng Triệu Phong lại có thể cảm giác được tâm
tình lúc này của đối phương. Hắn đối với chính mình cũng không có ác ý
gì, mà trong ánh mắt vô hình của hắn lại có một loại tình tự phức tạp
không hiểu.
- Ta tên là Phạm Cổ, đến từ Đại Thế giới Phạm Thiên trước đây rất lâu đã bị hủy diệt! Tiểu tử, ngươi tên gì?
Một lát sau, khuôn mặt một lần nữa nhìn về phía Triệu Phong, khẽ mỉm cười.
- Vãn bối Triệu Phong, đến từ Phạm Trụ vừa mới phá diệt biến mất!
Triệu Phong cung kính hồi đáp.
- Ngươi nhất định là đang thập phần khổ não cùng phiền muộn đối với tình huống hiện tại a?
Phạm Cổ giống như đột nhiên biết rõ hết thảy mọi thứ vậy, trong ngữ khí lộ ra một tia lãnh tĩnh cùng cơ trí.
- Xin tiền bối chỉ điểm cho!
Triệu Phong đè nén xuống cảm giác bức thiết trong lòng. Toàn thể Không gian Phạm Trụ cũng không còn lại bất cứ thứ gì, hết thảy mọi thứ
đều biến mất, chỉ còn lại có một mình hắn. Không đúng! Hiện tại tựa hồ
lại có thêm một người nữa, chính là Phạm Cổ. Nhưng ngay cả như vậy,
Triệu Phong vẫn như cũ có cảm giác mờ mịt cùng trống rỗng…
- Vậy bản tọa liền nói lại từ đầu a! Ta tên là Phạm Cổ, là trong Không gian Hỗn Độn này tồn tại Tạo Hóa Cấp. Trong một trận đại chiến
đồng cấp trước giờ chưa từng có, mặc dù ta đã triệt để giết chết đối
thủ, nhưng bản thân cũng cơ bản xem như là vẫn diệt, chỉ lưu lại một tia tàn niệm cùng lực lượng Bản Nguyên…
Phạm Cổ lâm vào hồi ức, thập phần chậm rãi giảng thuật cho Triệu Phong nghe một vài sự tình. Nhưng bắt đầu từ câu nói đầu tiên của Phạm
Cổ, Triệu Phong đã cảm thấy có chút kỳ quái. Tồn tại Tạo Hóa Cấp? Chính
mình chưa từng nghe qua cảnh giới này a!
- Hết thảy mọi thứ trong Không gian Phạm Trụ của ngươi, hiện tại ta đều đã biết rõ ràng! Cường giả Thái Cổ Tổ Thần từng vẫn
lạc trong
Phạm Trụ của ngươi, nếu đặt ở Hỗn Độn Nguyên Giới, xem như là cường giả
Thế Giới Cấp!
Khuôn mặt hư vô chậm rãi kể lại.
- Thái Cổ Tổ Thần chỉ xem như là Thế Giới Cấp? Vậy Thần Vương cùng Chúa Tể thì tính là cái gì?
Triệu Phong càng nghe lại càng kinh hãi.
- Chúa Tể tối đa chỉ tính là Bán Bộ Thế Giới Cấp mà thôi! Thế
Giới Cấp đặt ở một cái Đại Thế giới là tồn tại vô địch bao trùm hết thảy mọi thứ, đã có thể vượt ra Đại Thế giới, hành tẩu trong Thế giới Hỗn
Độn. Mà trên cảnh giới Thế Giới Cấp vẫn còn có cảnh giới Tạo Hóa Cấp!
Chính là chỉ những tồn tại có khả năng khai thiên tích địa, tạo hóa vạn
vật!
Khuôn mặt hư vô giải đáp nghi hoặc của Triệu Phong.
Cường giả Chúa Tể mạnh mẽ nhất Thần vực Man Hoang không ngờ lại
chỉ có thể tính là Bán Bộ Thế Giới Cấp? Cường giả Tổ Thần trong Đại
chiến Thái Cổ mới khó khăn lắm xem như là cường giả Thế Giới Cấp? Mà
khuôn mặt hư vô trước mặt này lại chính là cường giả Tạo Hóa Cấp thuộc
cấp bậc càng cao hơn!
Một trận đại chiến Tạo Hóa Cấp rốt cuộc là khủng bố đến cỡ nào?
Phải biết rằng chỉ riêng trận chiến giữa hai Ngụy Tổ Đồng cũng đã khiến
cho Không gian Phạm Trụ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Mà chiến đấu cảnh
giới Thế Giới Cấp đã có khả năng khiến cho một Đại Thế giới như Phạm Trụ vậy trực tiếp bị hủy diệt. Mà trận đại chiến cấp bậc Tạo Hóa Cấp lại
làm cho cường giả như Phạm Cổ vậy cũng phải vẫn lạc, chỉ còn lại một tia tàn niệm cùng lực lượng Bản Nguyên mà thôi.
- Vậy Không gian Phạm Trụ kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Triệu Phong mơ hồ đã có đáp án. Cái này có lẽ có quan hệ với truyền thuyết Tổ Đồng.
- Khi bản tôn của ta còn sống, tuy là xuất thân từ Hỗn Độn Đại
Đạo, nhưng đã mở ra một lối đi riêng, khai sáng ra một đầu Mộng Huyễn
Đại Đạo! Mộng Huyễn Bản Nguyên do Mộng Huyễn Đại Đạo lưu lại vô cùng đặc thù, có được các loại năng lực như Mộng Huyễn Hiện Thực, Nhất Mộng Tạo
Vạn Vật… hoàn toàn viễn siêu Tạo Hóa Cấp bình thường!
Thanh âm của khuôn mặt mơ hồ mang theo một tia tự hào nhàn nhạt.
- Mộng Huyễn Bản Nguyên? Đây chẳng lẽ chính là nguồn gốc Mộng Huyễn Tổ Đồng của chính mình sao?
Triệu Phong thầm suy đoán. Mộng Huyễn Hiện Thực, chính là cảnh
giới lý tưởng chung cực của Huyễn đạo, có thể đem hết thảy mọi sự vật
tồn tại hư huyễn biến thành chân thật. Năng lực Mộng Tưởng Thành Chân
trước đây hắn sử dụng chỉ sợ chính là một phiên bản cấp thấp của Mộng
Huyễn Hiện Thực. Nhưng Mộng Huyễn Đại Đạo của Phạm Cổ thậm chí có thể
đạt tới cảnh giới Nhất Mộng Tạo Vạn Vật, lực áp các cường giả Tạo Hóa
Cấp khác.
- Sau khi bản tôn của ta vẫn lạc đã lưu lại vài tia Mộng Huyễn
Bản Nguyên. Nhưng sau khi mất đi chủ nhân, nó đã vô ý thức tiến hành đắp nặn một phiến Thế giới, thậm chí nỗ lực khôi phục lại chủ nhân của
mình. Thông qua tạo mộng, khôi phục lại nguyên khí!
Khuôn mặt kia dừng một chút, nhìn về phía Triệu Phong.
- Tạo mộng? Chẳng lẽ Không gian Phạm Trụ chính là được hình thành như vậy sao?
Toàn thân Triệu Phong chấn động, kinh hãi thốt lên. Nói cách
khác, hết thảy mọi thứ trong toàn thể Không gian Phạm Trụ, chỉ là một
giấc Mộng do lực lượng của một gã Đại năng Tạo Hóa Cấp nghịch thiên sau
khi vẫn lạc lưu lại, vô ý thức đắp nặn ra?
Nếu quả thật là thế, như vậy hết thảy mọi thứ phát sinh trong
giấc mộng này rốt cuộc là chân thật hay là giả tạo? Nếu như là giả tạo,
vậy Triệu Phong hiện tại là cái gì? Nhưng nếu là chân thật, như vậy hết
thảy mọi thứ trong Không gian Phạm Trụ, những người mà Triệu Phong quen
biết, hiện tại đã biến mất đi đâu rồi?
- Không sai! Toàn bộ đều là một giấc mộng!
Lời nói của khuôn mặt hư vô đã xác thực suy đoán của Triệu Phong.