Tiểu đội của Thiết Long Cường Quốc vì khinh địch cho nên phải trả một cái giá đắt.
Triệu Phong đánh đòn phủ đầu bỗng nhiên thi triển công kích Tinh Thần Âm Ba, âm thanh như lôi đình, làm rối loạn trận tuyến của đội mã này.
Trong nháy mắt, hai ba người trong tiểu đội liền vẫn lạc, những người còn lại, quá nửa đều bị thụ thương nhẹ.
Hai tên nửa bước Chân Linh cảnh lĩnh đội đều hối hận không thôi, kinh hãi vạn phần: Thiếu niên trước mắt quả thật là nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng đã quá muộn!
Còn không đợi bọn họ bình ổn lại khí huyết tâm thần thì trong mắt Triệu Phong đột nhiên lóe lên lệ mang, thúc dục lực lượng huyết mạch.
Vù...
Ẩm Ảnh Phi Phong chấn động, Triệu Phong hóa thành một đạo hư ảnh màu xanh nhạt trong suốt, hồ quang điện lóe lên, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, giết vào trong đội ngũ.
Tốc độ bực này, mắt thường đã không thể nào bắt kịp, hiển nhiên lúc trước Triệu Phong vẫn giữ lại thực lực.
Phong Lôi Phá!
Vẻ mặt Triệu Phong sáng tối bất định, quanh thân chập chờn điện quang màu xanh, hồ quang điện hung ác đan xen với cuồng phong, giống như Lôi Thân phụ thê.
Tiểu đội phụ trách tiêu diệt dư nghiệt chỉ vừa mới bình ổn được công kích sóng âm tinh thận thì lập tức phát hiện một tầng điện quang mãnh liệt, từ tứ chi thân thể truyền đến, thân thể run rẩy từng hồi.
Đồng thời, một luồng khí tức lôi điện cuồng bạo ép tới, khiến bọn họ cảm thấy áp lực, hít thở không thông.
Thời khắc mấu chốt, Triệu Phong thúc dục một bộ phận lực lượng huyết mạch, ngoại trừ hai tên nửa bước Chân Linh cảnh rạ, những tên Lục trọng thiên, Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh còn lại, trong thời gian ngắn không thể nào chống cự nổi.
Phành...
Phong Lôi Chưởng đạt tới tầng thứ bảy của Triệu Phong, mang theo lực lượng Phong Lôi hủy diệt cuồng bạo, lập tức giết chết một tên nửa bước Chân Linh cảnh.
Tên nửa bước Chân Linh cảnh còn lại trọng thương, hoảng sợ thối lui.
Vù...
Thân hình Triệu Phong lóe lên, hồ quang điện rung động, ảo ảnh tàn ảnh lóe lên không ngừng.
- A...
Mỗi lần hư ảnh điện quang lóe lên, đều thu hoạch một tên cường giả Thất trọng thiên.
Chỉ vài nhịp hô hấp sau...
Tiểu đội ngũ này đã gần như bị giết sạch.
Hai bên địch ta đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây hoàn toàn là tàn sát nghiêng về một phía.
Cuối cùng...
Chỉ còn một tên nửa bước Chân Linh cảnh là trọng thương chạy thoát, nửa người hắn cháy đen, hoảng sợ đến tận cùng.
Đột nhiên hắn cảm thấy một luồng hàn ý khiến cho thân thể run rẩy bất an, đồng tử lạnh lùng của Triệu Phong đang nhìn về phía minh.
Đó là một đồng tử màu xanh, phảng phất như có thể xuyên thấu tâm linh, thâm sâu bao la.
Tâm thần của hắn chấn động, mặc dù cảm nhận được khí tức từ vong, thế nhưng lại không ý thức được rằng đây là lần cuối mà mình nhìn thấy thế giới này.
Bịch...
Tên lĩnh đội tu vi nửa bước Chân Linh cảnh đột nhiên ngây ra như phỗng, từ không trung xuống, biến thành một đống thịt vụn.
Huyễn thuật tinh thần của Thần Linh nhãn mà Triệu Phong thi triển, uy lực đã vượt qua Thiên u Đồng của Lâm Thông, người cùng cấp bậc, không ai có thể ngăn cản được một cái liếc mắt của hắn.
Huống chi tên lĩnh đội nửa bước Chân Linh cảnh này đã bị trọng thương, lại kinh hãi tới cực điểm, hiển nhiên không thể chống lại luồng lực lượng tinh thần này.
Chỉ ngắn ngủi không đến mười nhịp hô hấp, cả tiểu đội đã bị toàn diệt, bị một tay Triệu Phong tàn sát.
Hoàn thành hành động vĩ đại này, Triệu Phong vừa vặn hội hợp với nhân mã của Hiểu Nguyệt Tông, thời cơ vô cùng chính xác, không biết là ngẫu nhiên hay cố ý.
Thành viên của Hiểu Nguyệt Tông rung động mừng rỡ, sĩ khí dâng cao.
Phe Thiết Long Cường Quốc đuổi giết phía sau đều không rét mà run, ngay cả ba vị cường giả Chân Nhân cấp khi nhìn về phía Triệu Phong, trong mắt cũng lộ ra một tia cảnh giác.
- Tiếp tục đi về hướng Tây Bắc!
Triệu Phong đi trước dẫn đường.
Thần Linh nhãn của hắn có thể nhìn xuyên thấu tầng mây, thậm chí có thể chứng kiến tình huống ngoài trăm dặm, loại tầm mắt cường đại như vậy đã gần như nghịch thiên.
Sau khi tàn sát toàn bộ tiểu đội này, phía trước liền không còn bất kỳ lực cản nào nữa.
Vân Hãi chân nhân và hai tên Chân Linh cảnh khác vẫn đuổi giết không buông
Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ liều chết chiến đấu mới miễn cưỡng ngăn cản được ba đại Chân Linh cảnh đuổi giết.
Triệu Phong chau mày, sắc mặt trở nên ngưng trọng
Chỉ cần bị ba đại Chân Linh cảnh quấn lấy, Hiểu Nguyệt Tông rất khó thoát khỏi đuổi giết.
Cho dù tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng Chân Linh cảnh, tối đa chỉ duy trì được đôi chút.
Nếu như chỉ là ba đại Chân Linh cảnh thì nguy cơ còn chưa được xem là trí mạng chỉ e bên phe của Thiết Long Cường Quốc còn có cường viện đuổi tới.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ còn hai biện pháp.
Thứ nhất, Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ không để ý tới việc trả giá đắt, ngăn cản ba đại Chân Linh cảnh lại, còn những người khác phân tán bỏ chạy.
Thứ hai, giết chết hoặc đánh trọng thương một tên Chân Linh cảnh của địch quân, như vậy mới có thể khiến cho bọn hắn biết khó mà lui.
Cho tới bây giờ, địch quân đuổi giết Hiểu Nguyệt Tông ngoại trừ ba đại Chân Linh cảnh ra, chỉ còn lác đác một số người, những kẻ còn lại không đáng lo.
- Giết chết một tên Chân Linh cảnh.
Không gian trong mắt trái của Triệu Phong nhanh chóng mô phỏng kết quả phát hiện, xác xuất thành công cực thấp.
Nếu như bên phe đuổi giết chỉ có hai vị Chân Linh cảnh, hai đấu hai với Hiểu Nguyệt Tông như vậy Triệu Phong còn có thể hiệp trợ, tung đòn sát thủ, có năm phần nắm chắc.
Nhưng vấn đề ở chỗ địch quân có ba đại Chân Linh cảnh, chiếu ứng lẫn nhau, lực áp hai đại Chân Linh cảnh của Hiểu Nguyệt Tông
Hơn nữa, lúc trước Triệu Phong tân sát toàn bộ tiểu đội ngũ lúc trước đã khiến cho ba tên Chân Linh cảnh này chú ý, chỉ e sẽ không để cho hắn dễ dàng đắc thủ.
Bởi vậy, muốn hiệp trợ giết chết một tên Chân Linh cảnh thì xác xuất thành công cực thấp, thậm chí còn nguy hiểm đến cái mạng nhỏ của Triệu Phong Bởi dù sao thì tên Vân Hải chân nhân kia vẫn luôn muốn dồn Triệu Phong vào chỗ chết, có lẽ hắn ta chỉ ước gì có cơ hội như vậy.
Những phân tích này lướt qua trong đầu Triệu Phong
Trên thực tế, không chỉ có minh Triệu Phong có thể nghĩ tới những trường hợp này, Đại trưởng lão thân là cao tầng của Tông môn, luôn chú ý toàn cục, không có khả năng không nghĩ tới.
- Phong nhi, ngươi dẫn mọi người chạy trước, trở về Tương Vân quốc. Nếu như Tương Vân quốc không còn chỗ đứng nữa, vậy thì hãy rời xa Hoành Vân Thập Tam Quốc...
Thanh âm của Đại trưởng lão có chút dồn dập, vang lên trong đầu Triệu Phong
Trong lòng Triệu Phong máy động Đại trưởng lão muốn áp dụng phương án thứ nhất, nhưng liệu có thể thành công hay không?
- Phong Thần Tru Diệt Đãng!
Một tiếng hét lớn hữu lực vang vọng khắp phương viên mười dặm.
Thoáng chốc, lấy Đại trưởng lão làm trung tâm, từng đạo phong hoàn (*) màu xanh rực rỡ sắc bén, tốc độ vượt qua vận tốc âm thanh, kéo theo từng trận tiếng nổ kinh hồn, bức lui ba đại Chân Linh cảnh.
(*) vòng gió
Một luồng uy thế Chân Linh ngập trời từ trên người Đại trưởng lão phát ra, chỉ thấy Chân Linh khí toàn thân ông ta giống như đang không ngừng thiêu đốt, hồn thể ngưng kết thành tinh quang trong suốt, chiến lực vô địch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
- Lão thất phu ngươi! Không muốn sống nữa rồi, không ngờ lại dám thiêu đốt Chân Linh nguyên.
Vân Hải chân nhân hoảng hốt, bị phong hoàn màu xanh rực rỡ trói buộc, tốc độ giảm mạnh.
Cùng lúc đó...
Khí tức toàn thân của Lục Nguyệt Mỗ Mỗ tăng một tầng ánh sáng xanh biếc giống như vô số rễ cây xúc tu, điên cuồng quấn quanh lấy ba đại Linh Cảnh.
Dưới tình huống Đại trưởng lão thiêu đốt Chân Linh nguyên, đồng thời phát động lực lượng của thần binh Linh cấp trong tay, trọng điểm “chiếu cố” Vân Hải chân nhân.
Hai đại Chân Linh cảnh bên phe Thiết Long Cường Quốc đều có thần binh Linh cấp trong tay, miễn cưỡng có thể chống đỡ, mà Vân Hải chân nhân lại có chút nguy hiểm, trên người lưu lại một đạo vết máu, thiếu chút nữa là thổ huyết.
- Đại trưởng lão!
- Sư tôn!
Những người còn lại của Hiểu Nguyệt Tông đều kinh hô thất sắc.
Đặc biệt là Dương Càn, hốc mắt ướt át, hai tay siết chặt, run rẩy không ngừng.
- Không ngờ Đại trưởng lão lại không tiếc thiêu đốt Chân Linh nguyên, đây chính là căn cơ tu hành của Chân Linh cảnh, nếu Chân Linh nguyên tiêu hao quá độ, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Mấy vị Phó đường chủ ở đây đều cảm thấy hô hấp gấp gáp, gần như nước mắt tràn đầy mặt.
- Tất cả mọi người! Đi theo ta.
Một thanh âm lạnh lùng tận xương tủy, truyền vào trong đầu mọi người.
Người lên tiếng chính là Triệu Phong, trong giọng nói có một loại cường thế không thể trái nghịch.
- Triệu Phong! Thật không ngờ ngươi lại lạnh lùng vô tình như vậy!
- Đại trưởng lão là sư tôn của ngươi đó,
chúng ta làm sao có thể bỏ ông ấy lại.
Dương Càn và mấy vị Phó đường chủ đều bi phẫn khiển trách.
- Đi!
Thanh âm kinh sợ của Đại trưởng lão truyền vào trong đầu của mọi người.
- Nếu như không phải vì vướng bận các ngươi, đám người sư tôn hoàn toàn có thể thong dong trở ra rồi.
Triệu Phong dùng Thần Linh nhãn, quét qua đám người Dương Càn.
Dứt lời, hắn liền phi thân rời đi.
Đám người Dương Càn đều cảm thấy tâm thần chấn động, cũng không biết là khiếp sợ trước áp lực của Thần Linh nhãn hay là lãnh khốc vô tình của Triệu Phong
Mặc dù mọi người có chút bất mãn, thế nhưng vẫn nghe theo sự lãnh đạo của Triệu Phong
Thiếu niên này đã nhiều lần tạo ra kỳ tích, dùng thủ đoạn vô cùng cường thế, đạt được hạng nhất trong liên minh, khiến cho mọi người nảy sinh một loại túi nhiệm và ỷ lại kỳ lạ.
Chẳng qua...
Biểu hiện của Triệu Phong cũng quá vô tình, nói đi là đi, không hề có bất kỳ một tia lưu luyến nào.
- Vì chạy trốn thoát chết, thậm chí ngay cả tính mệnh của sư tôn cũng không để ý tới.
Một vị Phó đường chủ trong đó, thấp giọng nói.
Triệu Phong căn bản lười giải thích.
Thần Linh nhãn của hắn mở ra, tâm thần lý trí tiến vào trạng thái tỉnh táo tuyệt đối, gần như vứt bỏ nhân tình.
Dưới loại tình huống này, Triệu Phong chỉ có thể làm ra phán đoán có lợi nhất.
Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ làm tất cả để những tên đệ tử như bọn hắn có thể chạy trốn, nếu không thì với thực lực của hai vị trưởng lão, muốn chạy trốn bảo mệnh thì cũng không khó lắm.
- Chúng ta trốn càng xa, sư tôn và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ có thể nhanh chóng rút lui, tránh tiêu hao nguyên khí
Trong lòng Triệu Phong hết sức sáng suốt.
Trước khi đi, hắn đã mở ra Thần Linh nhãn, trong đồng tử màu xanh hiện ra hai quang điểm tĩnh mịch, xẹt qua người Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ.
- Ồ!
Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ phát hiện trên người mình xuất hiện một ấn ký tinh thần, dù cách xa Triệu Phong vẫn có thể duy trì một tia liên hệ thần bí.
- Hảo tiểu tử! Dưới loại hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà tâm tư vẫn cẩn thận vô cùng.
Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vui mừng và ấm áp.
Triệu Phong thoạt nhìn lạnh lùng, thế nhưng lại vụng trộm thông qua Thần Linh nhãn, lưu lại trên người hai vị trưởng lão một ẩn ký tinh thần đặc thù.
Như vậy, hai bên vẫn có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Triệu Phong cũng không phải vứt bỏ hai người Đại trưởng lão không để ý, mà là suy nghĩ càng chu đáo hơn mọi người.
Trốn!
Triệu Phong dẫn đầu đội ngũ Hiểu Nguyệt Tông, tận lực chạy về phía có địa thế phức tạp.
Chỉ cần có thể thoát khỏi hiểm cảnh, như vậy thì hai người Đại trưởng lão cũng không còn gánh nặng và nguy hiểm nữa.
Vài canh giờ sau.
Tiểu đội ngũ chạy trốn của Hiểu Nguyệt Tông đã thoát ly khỏi Ẩn Long Hồ, tiến vào khu vực rừng núi có địa hình phúc tạp.
Triệu Phong hơi thở phào một hơi, hiện tại cơ bản đã thoát ly hiểm cảnh, thông qua Thần Linh nhãn cảm ứng, hắn phát hiện Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ đều còn sống
Nhưng đúng lúc này...
Mi tâm của Triệu Phong nhướng lên, có một loại cảm giác bất an khó hiểu.
Cùng lúc đó, loại cảm giác buồn nôn như âm hồn bất tán đột nhiên dâng lên mãnh liệt.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu xuất hiện, nhe răng nhếch miệng nhìn khấp bốn phía.
- Tiểu bối! Trên người của ngươi có “U Hồn ấn ký” của Đường chủ đại nhân, cho dù cách xa ngàn dặm cũng không thể thoát khỏi giác quan của ta đâu.
Một lão giả thấp lùn tay cầm mộc trượng đứng ở trên ngọn cây đối diện, đột ngột xuất hiện như u linh.
- Ngươi là ai?
Mọi người của Hiểu Nguyệt Tông đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, lão giả này có thể thần không biết quỷ không hay đuổi theo mọi người, cho tới khi đến gần như vậy mà cũng không có ai phát giác ra
Ngoại trừ Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu là có thể cảm ứng khi đối phương tiếp cận.
- U Hồn ấn ký?
Triệu Phong không khỏi nghiến răng nghiến lợi, cảm giác buồn nôn giống như âm hồn bất tán kia, không ngờ là thứ mà bộ khô lâu thần bí kia thi triển lên người hắn, lúc hắn thăm dò Cổ tháp trong Hoành Vân Thiên Lâm ngày trước.
U Hồn ấn ký này vô cùng quỷ dị, cho dù là hắn hiện nay vẫn không thể nào phá giải nổi, khó mà tưởng tượng được cấp độ của bộ khô lâu thần bí kia đã đạt tới trình độ gì.
- Lão phu chính là Tứ trưởng lão của Cổ U Điện, phụng mệnh của Thái Thượng trưởng lão, tới đây để bắt ngươi. Tiểu tử, ngươi muốn ngoan ngoãn bó tay chịu trói, hay là để bốn trưởng lão tự mình ra tay?
Lão giả thấp lùn chậm rãi nói, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay.
Toàn bộ khu rừng liền trở nên tĩnh mịch.
Người của Hiểu Nguyệt Tông đều cảm thấy hô hấp nặng nề, khí tức tử vong bao trùm.
Chẳng lẽ thật sự phải bó tay chịu trói?
Trong lòng Triệu Phong có chút cay đắng, trong đầu hắn nhanh chóng mô phỏng suy tính, với lực lượng của mười người mình, gặp phải cường giả Chân Linh cảnh, dưới tình huống bình thường thì một người cũng không chạy thoát.
Trừ phi có hai ba tồn tại cấp bậc như Triệu Phong và Thương Vũ Nguyệt thì mới có cơ hội đọ sức với Chân Linh cảnh một phen.
Hoặc là, dưới tình huống hỗn loạn, Triệu Phong vẫn còn cơ hội chạy trốn.
Thế nhưng vấn đề ở đây là, hắn chính là mục tiêu mà lão giả thấp lùn này tập trung.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu tung đồng tiền cổ lên trời, dưới tình huống như vậy mà cũng không quên bói xem hung cát, bản sắc tiểu thần côn liền lộ ra rõ ràng.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu đột nhiên hưng phấn, thu hồi đồng tiền cổ, giống như đã bói được điềm lành.
Triệu Phong suýt nữa gõ cho nó một cái, tình huống trước mắt đã cực kỳ nghiêm trọng, không để yên cho ta nghĩ biện pháp, còn làm nháo sự?
Ầm ầm...
Đúng lúc này, bầu trời vốn yên tĩnh, đột nhiên cuồn cuộn mây đen.
Rầm rầm! Rầm rầm!
Giữa rùng núi nổi lên vũ bão, trên trời mơ hồ truyền đến tiếng sấm.
Không ngờ vào lúc này, trời lại nổi mưa dông?
Tâm tình bên phía đội ngũ Hiểu Nguyệt Tông liền chìm xuống tới cực điểm.
- Thời tiết dông tố?
Triệu Phong lẩm bẩm, chút cay đắng Trong miệng liền biến mất, đột nhiên vui mừng: Trời không tuyệt đường người mà!