Hồng Hồ Thành chủ hàng lâm, khiến cho toàn bộ Thiết Càn Sơn lâm vào áp lực nặng nề, mạnh như cường giả Chân Linh cảnh cùng cảm thầy tám thân không yên.
Dù sao thì Hồng Hồ Thành chủ cũng là chúa tể của mảnh địa vực này, thực lực và uy danh của ông ta hoàn toàn chấn nhiếp thành Hồng Hồ.
Tương truyền, lúc Hồng Hồ Thành chủ còn trẻ đã là kỳ tài có một không hai của Hồng Hồ Liễu tộc.
Trong đám đồng bối của Hồng Hồ Liễu tộc, ông ta là người có hy vọng đạt tới Chân Chủ cấp nhất.
Cũng may là thái độ của Hồng Hồ Thành chủ thoạt nhìn không có địch ý gì, dường như chỉ muốn tới tìm con rể của ông ta mà thôi.
- Thành chủ lại nghiêm trọng rồi, quý tế đang ở trong phủ đệ trò chuyện với Đại Sư, cũng không có gì bất ổn.
Cường giả Chân Linh cảnh trấn thủ Thiết Càn phủ hết sức khách khí, thần sắc cung kính.
Hồng Hồ Thành chủ hơi sững sờ, thân hình hạ xuống Thiết Càn phủ, khí tức trên người cũng chậm rãi thu liễm.
- Ngươi có chắc là hắn không gây ra phiền toái gì chứ?
Hồng Hồ Thành chủ liên tục hỏi thăm.
Một vị Luyện Khí Sư trong phủ cười khổ đáp:
- Quý tê ban đầu đúng là có gây loạn, thế nhưng sau khi gặp Đại Sư đã được mời vào nội điện rồi.
- Đúng vậy, cho tới bây giờ còn chưa thấy người nào đến gây loạn lại được Đại Sư xem như khách quý.
Mấy vị học đồ luyện khí cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Biểu tình trên mặt Hồng Hồ Thành chủ vô cùng đặc sắc, ánh mắt lập lòe bất định.
Chốc lát sau.
Liễu Cầm Tâm cũng đuổi tới, tiến vào Thiết Càn phủ.
- Thiên kim Thành chủ cũng tới rồi!
- Xem ra vị con rể này của Thành chủ rất được Liễu tộc coi trọng.
Người trong Thiết Càn phủ đều thấp giọng nghị luận.
Liễu Cầm Tâm nhìn thấy nét mặt của phụ thân dường như có chút cổ quái khác thường.
- Có phải Triệu Phong đã gây ra đại họa không?
Liễu Cầm Tâm lặng lẽ hỏi.
Tâm tình của nàng lúc này vừa phức tạp vừa mâu thuẫn, một bên rất đồng cảm với Triệu Phong, một bên lại rất kỳ vọng xảy ra kết quả này.
Nếu như Triệu Phong gây ra đại họa, khiến cho phụ thân thất vọng cực độ, thậm chí còn có thể xử phạt thật nặng
Thế nhưng Hồng Hồ Thành chủ lại không trả lời.
Đúng lúc đó, Triệu Phong và Thiết Càn đại sư sóng vai đi ra khỏi nội điện.
Triệu Phong và Thiết Càn đại sư đã đạt thành hiệp nghị, hai bên đều rất hài lòng.
Chẳng qua, Thiết Càn đại sư lại có chút tiếc hận đối với thiên phú luyện khí của Triệu Phong
- Triệu huynh đệ, có rảnh thì nhớ ghé đến Thiết Càn Sơn thật nhiều, nếu như nguyện ý dấn thân vào con đường luyện khí, lão phu tùy thời mở rộng đại môn.
Thiết Càn đại sư mỉm cười ấm áp, tiễn Triệu Phong ra tận cửa.
Một màn này khiến Liễu Cầm Tâm kinh ngạc thất sắc, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Triệu Phong không phải tới Thiết Càn Sơn đập phá quán ư? Tại sao lại được Thiết Càn đại sư xem như khách quý, chiêu đãi hết sức khách khí
Bất luận là kẻ nào cũng có thể nhìn ra, Thiết Càn đại sư rất tán thưởng Triệu Phong vô cùng yêu thích.
Ngược lại, Thiết Càn đại sư vừa chạm mặt Hồng Hồ Thành chủ thì vẻ ôn hòa lập tức biến mất, bộ dạng như người xa lạ.
- Được rồi Đại Sư, vài ngày nữa ta sẽ chuẩn bị đủ tài liệu, sau đó quay lại bái phỏng
Dưới biểu lộ kinh ngạc và quái dị của mọi người, Triệu Phong cáo từ Thiết Càn đại sư.
Sau khi đi ra khỏi Thiết Càn phủ, Hồng Hồ Thành chủ và Liễu Cầm Tâm đều kinh ngạc nhìn Triệu Phong
Thiếu niên trước mắt, phảng phất lại tăng thêm một tầng sương mù thần bí, khó có thể nhìn thấu.
Dưới ánh mắt nghi vấn của Hồng Hồ Thành chủ, Triệu Phong không kiêu ngạo không nhún mình kể lại mọi chuyện một lượt.
Sở dĩ Triệu Phong được Đại Sư coi trọng đơn giản là vì một bầu rượu thần bí và thiên phú luyện khí siêu phàm của bản thân.
Sau khi nghe xong lời giải thích, Hồng Hồ Thành chủ và Liễu Cầm Tâm hai mặt nhìn nhau.
Hồng Hồ Thành chủ liếc nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, vốn cho rằng có thể nhìn thấu tiểu tử này, không ngờ hắn lại mang đến cho mình kinh hỉ như vậy.
- Thế này đi, bây giờ ngươi đã đính hôn với Cầm Tâm rồi, xem như cũng là người của Hồng Hồ Liễu gia. Phí tổn tu bổ La Hầu cung và La Hầu Tiễn sẽ do phủ Thành chủ cung cấp. Ngoài ra, ngươi chỉ cần xây dựng quan hệ thật tốt với Thiết Càn đại sư là được.
Hồng Hồ Thành chủ xuất ra thủ bút, miễn đi một phần phí tổn cho Triệu Phong
- Đa tạ tiền bối, à không... Nhạc phụ đại nhân.
Triệu Phong như mở cờ trong bụng
Vừa rồi ước định với Thiết Càn đại sư, tài liệu tu bổ La Hầu cung nếu Triệu Phong xuất thủ thì đoán chừng phải tốn một hai chục vạn nguyên tinh thạch.
Bởi vì Tiểu Tặc Miêu không đồng ý giao dịch bầu rượu thần bí, nếu không thì những phí tổn tài liệu này cũng đã được Thiết Càn đại sư miễn giảm rồi.
Triệu Phong còn đang sầu muộn vì chuyện này, không ngờ Hồng Hồ Thành chủ chỉ nói một câu đã giải quyết xong
Hồng Hồ Thành chủ thỏa mãn gật đầu, đánh giá đối với Triệu Phong trong lúc vô hình lại đề cao thêm vài phần.
Liễu Cầm Tâm thì lại có chút không thoải mái, nếu cứ tiếp tục như vậy, phân lượng của Triệu Phong trong lòng phụ thân sẽ ngày càng nặng hơn.
Đồng thời, tầng sương mù thần bí trên người vị hôn phu này cũng ngày càng sâu hơn, khiến cho người khác không thể đánh giá.
Thiếu niên Tuần Thú Sư... Tiễn thuật siêu tuyệt... Huyết mạch đồng tử kỳ lạ... Lại có thiên phú luyện khí khiến cho Thiết Càn đại sư thán phục... Còn có con Tiểu Tặc Miêu thần bí có thể tàng hình nữa.
Trên người thiếu niên này, rốt cuộc còn có thể đào móc ra bao nhiêu bí mật?
Liễu Cầm Tâm rốt cuộc cũng ý thức được, vị hôn phu của mình không phải người bình thường tuyệt đối không đơn giản!
Thế nhưng hứng thú của người này đối với mình càng ngày càng ít, sau khi đính hôn, liên tục bận rộn, gần như phớt lờ nàng
Nghĩ tới đây, hàm răng trắng tinh của Liễu Cầm Tâm khẽ cắn, đưa mắt nhìn thân ảnh Triệu Phong rời đi, muốn nói gì đó lại thôi.
Sau khi trở về phủ Thành chủ, Triệu Phong vận dụng nhân mạch của Hồng Hồ Liễu tộc, bắt đầu thu thập tài liệu để tăng cường phẩm chất của La Hầu cung
Những phí tổn này đều do phủ Thành chủ chi trả.
Triệu Phong không biết xấu hổ tham ô “của công”. Bởi vì hắn còn muốn âm thầm tu bổ Âm Ảnh Phi Phong nhưng vẫn thiếu một vài loại tài liệu trong danh sách.
Bây giờ hắn đã được Hồng Hồ Thành chủ coi trọng ngay cả quản gia của phủ Thành chủ cũng rất khách khí với hắn, cho nên không hề hỏi đến danh sách tài liệu.
Không đến mười ngày, tài liệu để tu bổ La Hầu cung đã được tập hợp đầy đủ.
Triệu Phong mang theo tài liệu đến thẳng Thiết Càn Sơn.
Thiết Càn phủ.
- Ta vừa vặn thiếu một người trợ thủ, cường hóa La Hầu cung và La Hầu Tiễn, cần ngươi làm trợ thủ!
Thiết Càn đại sư đưa ra một yêu cầu.
- Không vấn đề.
Triệu Phong cũng có xem qua về luyện khí Hơn nữa, có thể trở thành trợ thủ của Đại Sư luyện khí, đây chính là ước mơ tha thiết của rất nhiều Luyện Khí Sư.
Chẳng qua, Triệu Phong cảm thấy rất kỳ quái, Thiết Càn đại sư tại sao phải tìm mình làm trợ thủ.
Chẳng lẽ bởi vì thiên phú dị bẩm của mình?
- Lý giải và kiến thức của tiểu tử này đối với tài liệu đã đạt tới tình trạng tỉ mỉ, ta phải thăm dò hắn một phen.
Thiết Càn đại sư mặt không đổi sắc, đem một vài nhiệm vụ của trợ thủ giao cho Triệu Phong, lại yêu cầu vô cùng hà khắc.
Thần Linh nhãn của Triệu Phong quét qua một ít tài liệu trong tay, bất kỳ một chi tiết sai sót nào cũng đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Khả năng nhận biết, lực khống chế, độ chính xác của hắn đã vượt qua thường nhân không biết bao nhiêu lần
Thần Linh nhãn của Triệu Phong có thể phóng to thu nhỏ, thậm chí phóng đại vật thể gấp mấy trăm lần, đạt đến tình trạng vi mô.
Chính vì thế hắn mới có thể dễ dàng bắt
bẻ chi tiết khuyết điểm của bất kỳ kiện tác phẩm nào trong điện triển lãm.
Lúc Triệu Phong trợ thủ cũng rất tỉ mỉ cẩn thận.
Bởi vì vũ khí mà hắn sắp dung luyện chính là La Hầu cung của mình, hắn làm vậy chẳng khác gì là cẩn thận cho chính mình.
Thiết Càn đại sư nhìn thấy những động tác của Triệu Phong, trong lòng thập phần khiếp sợ.
- Những công việc cận tỉ mỉ này, cho dù giao cho Luyện Khí Sư kinh nghiệm phong phú lão luyện cũng không thể thuần thục, chính xác dến trình độ như vậy.
Thiết Càn đại sư cố gắng kìm chế sự kinh hãi trong lòng.
Giờ khắc này, hắn phảng phất như nhìn thấy viên ngọc thô sơ chưa mài giũa tốt nhất trên thế gian, chỉ cần thêm chút trang trí là sẽ phát ra hào quang sáng chói.
Dung luyện La Hầu cung đại khái cần bốn năm ngày.
Trong quá trình này, Thiết Càn đại sư đem rất nhiều vụn vặt trong quá trình giao cho Triệu Phong, thỉnh thoảng cũng chỉ điểm đôi chút.
Triệu Phong đã từng luyện qua đan dược, học trận pháp, đồng thời cũng xem qua kiến thức về luyện khí, bây giờ tiếp xúc thực tế, lại có nhân vật cấp Đại Sư chỉ điểm, thu được lợi ích không nhỏ.
Giai đoạn “khống hỏa” mấu chốt, Thiết Càn đại sư thậm chí còn để Triệu Phong phụ trợ đôi chút.
Luyện khí cũng có khâu khống hỏa, độ khó và yêu cầu tinh tế cũng không kém luyện đan.
Kết quả, biểu hiện của Triệu Phong lại lần nữa khiến cho Thiết Càn đại sư kinh hãi.
Ngoại trừ kinh nghiệm và hạn chế tu vi, khả năng khống hỏa của Triệu Phong, gần như không thể bắt bẻ được.
- Thiên tài! Thiên tài luyện khí tuyệt thế...
Thiết Càn đại sư cố gắng kìm chế kinh hãi cuồng hỉ trong lòng.
Mấy ngày sau.
La Hầu cung đã thành công cường hóa.
Vốn sau khi La Hầu cung dung nhập với lực lượng của tinh thể thần bí, phẩm cấp chất liệu đã phát sinh biến hóa.
Lần này dung luyện, lại còn sáp nhập với một khối Băng Phách Huyền Tinh quý giá. Trân tài hiếm thấy bực này, nếu không có nhân mạch của Hồng Hồ Liễu gia, chỉ e cũng không thể nhanh chóng dễ dàng đạt được như vậy.
La Hầu cung mới lớn hơn nguyên bản một chút, bền ngoài thân cung hiện động một tầng thanh lam sắc, thể tích của Băng Liên ân ký màu u lam cũng lớn hơn, màu sắc thâm thúy.
La Hầu Tiễn được sáp nhập thêm tài liệu mới, lực sát thương cũng tăng mạnh.
Căn cứ theo đặc tính công pháp của Triệu Phong, bên trong La Hầu Tiễn ẩn chứa thuộc tính Phong, Lôi, phối hợp với hàn lực đáng sợ trên thân cung, càng giống như hổ thêm cánh.
- La Hầu cung và La Hầu Tiễn, lần lượt đạt tới cập bậc thần binh cực phẩm và thần binh thượng phẩm, phối hợp cùng nhau, uy lực gần như tiếp cận thần binh Linh cấp, ngạo thị toàn bộ thần binh Phàm cấp.
Thiết Càn đại sư tương đối thỏa mãn đối với tác phẩm này.
Triệu Phong yêu thích không nỡ rời tay, uy lực và thuộc tính của La Hầu cung đều không thể bắt bẻ, giá trị chính thức có thể sánh ngang với thần binh Linh cấp.
Sau khi cường hóa La Hầu cung và La Hầu Tiễn, Triệu Phong lại lấy ra “Âm Ảnh Phi Phong”.
Trên thực tế, cái áo choàng này mới là mục đích thực sự của Triệu Phong, đẳng cấp và giá trị của nó còn trên cả La Hầu cung.
- Vật phẩm Truyền Thừa bị tổn hại...
Thiết Càn đại sư lộ ra vẻ mặt thận trọng.
Mặc dù tài liệu đã có, thế nhưng muốn tu bổ áo choàng này, Thiết Càn đại sư còn phải nghiên cứu phương án quá trình một phen.
Triệu Phong khẽ gật đầu, để Âm Ảnh Phi Phong lại, trở về phủ Thành chủ trước.
Vừa trở về, Triệu Phong liền được Hồng Hồ Thành chủ triệu kiến.
Phủ Thành chủ.
Trong một gian đại sảnh lịch sự tao nhã.
Hồng Hồ Thành chủ và Liễu Cầm Tâm đang thưởng thức trà, nói chuyện với nhau.
Trong đại sảnh, còn có một thiếu niên mặc cẩm bào.
- Triệu Phong, đến đây! Vị này chính là “Vân Hải Dương”, biểu ca của Cầm Tâm...
Hồng Hồ Thành chủ giới thiệu vị thanh niên mặc cầm bào kia.
Biểu ca của Liễu Cầm Tâm?
Triệu Phong không khỏi có chút ngoài dự liệu, không chỉ vậy, tên của người này dường như gần giống với tên của Vân Hải chân nhân.
Tên đầy đủ của Vân Hải chân nhân là Vân Hải.
Mà biểu ca này của Liễu Cầm Tâm lại tên là Vân Hải Dương.
Lúc giới thiệu, trong mắt Vân Hải Dương chợt lóe lên lãnh mang, dường như có chút địch ý.
- Cầm muội, tên này sẽ là phu quân tương lai của muội sao?
Trên mặt Vân Hải Dương rõ ràng lộ ra một tia khinh thường và chán ghét, thầm nghĩ: Biểu muội hoàn mỹ như tiên trong lòng mình, không ngờ lại gả cho một tên thiếu niên độc nhãn tóc xanh tà dị như vậy?
Trong lúc nói chuyện, Triệu Phong liền phát hiện Vân Hải Dương này có lai lịch không nhỏ, xuất thân từ “Vân gia”, một trong Tứ Tộc của Thiên Bồng đại quốc.
Hơn nữa, khi còn bé, quan hệ giữa Vân Hải Dương và Liễu Cầm Tâm cũng không tệ, gần như là hai đứa trẻ vô tư.
Lúc nói chuyện, Vân Hải Dương nhiều lần biểu thị sự căm thù và khinh miệt, vẫn canh cánh trong lòng chuyện Liễu Cầm Tâm gả cho Triệu Phong.
Triệu Phong uống trà, vẻ mặt khoan thai, không để tâm cũng không thèm đếm xỉa đến đối phương.
Trong lòng Vân Hải Dương thầm giận, vẻ mặt tối tăm phiền muộn.
Hồng Hồ Thành chủ nhìn thấy toàn bộ tình cảnh này, nhưng lại cố ý không ngăn trở.
Vân Hải Dương cảm thấy rất mừng, đứng thẳng dậy, ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng không cười, nói:
- Nghe nói tiễn thuật của Triệu đệ siêu tuyệt, vừa vặn Vân mỗ cũng đam mê tiễn thuật, không biết có thể luận bàn đôi chút được không?
Vụt!
Cũng mặc kệ xem Triệu Phong có đồng ý hay không, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh cổ cung màu thanh xích, bên ngoài thân cung lập lòe một tầng hỏa văn thần bí, phảng phất như bộc lộ lửa giận và chiến ý của chủ nhân.