Ba người bọn nam tử mắt ưng
nhất thời kinh hãi đến phát điên, ánh mắt trợn trừng lên, trơ mắt nhìn
thấy Triệu Phong cướp đoạt chiến lợi phẩm của bọn họ.
Hắc Trạch Điện Ngạc chính là do bốn người bọn họ liên thủ, tiêu phí
không ít tinh lực mới có thể liệp sát được. Trong cơ thể có được một tia huyết mạch Thượng Cổ trân quý, trên người có các loại nguyên liệu thập
phần trân quý, nhất là Điện Cốt cùng với U Thủy Tâm Mạch.
Nhãn lực của Triệu Phong sắc bén đến thế nào, xuống tay càng thêm nhanh
chóng, cực nhanh thu hoạch hai thứ tinh hoa quý giá nhất trên người của
Hắc Trạch Điện Ngạc.
- Tên tặc tử này!
Lý Tiêu đang ngồi xếp bằng đả tọa, rống lên như sấm, vội vàng nóng nảy, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma hộc máu.
Sắc mặt nam tử mắt ưng cực kỳ khó coi, thân thể run rẩy, sắc mặt âm trầm cực điểm:
- Buông chiến lợi phẩm ra, tha cho ngươi khỏi chết!
Vút…
Triệu Phong không thèm để ý đến ba người, hóa thành một đạo tàn quang điện mị, phóng nhanh về một phía khác.
Nếu không phải mấy người Phong Tuyết Các này muốn bắt giết Triệu Phong,
bọn họ cũng không có khả năng trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn.
Sau khi Triệu Phong lấy đi chiến lợi phẩm, không hề có chút áy náy nào
cả. Nếu có thực lực, hắn thậm chí cũng sẽ không tha cho mấy người này.
Nam tử mắt ưng và Lục Viễn tu vi Chân Huyền Cấp đại thành, tự nhiên là
sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, ở phía sau đuổi riết không tha.
Nhưng mà, tốc độ chính là sở trường của Triệu Phong. Có Tam Hoa Bảo Liên phụ trợ, tính cơ động phi hành cực mạnh.
Trong bốn người Phong Tuyết Các, chỉ có nam tử mắt ưng Chân Huyền Cấp
đỉnh phong mới miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ Triệu Phong, nhưng mà hắn bị
điệu hổ ly sơn, cách Triệu Phong xa nhất.
Triệu Phong sau khi cách xa một đoạn khoảng cách, thu hồi Tam Hoa Bảo
Liên, lại sử dụng Âm Ảnh Phi Phong, thân hình ảm đạm đi, dung nhập vào
địa vực núi rừng phức tạp.
Vì để bảo hiểm, hắn còn thúc giục lực lượng huyết mạch, để cho Âm Ảnh
Phi Phong lại chế tạo ra hai đạo Âm Ảnh Phân Thân, mê hoặc địch nhân
phía sau.
Âm Ảnh Phân Thân, thời gian tồn tại tương đối ngắn ngủi, thích hợp di
động nhanh trong không trung, cùng chân thân phối hợp hành động.
Một khi một mình hành động, rất dễ dàng bị linh thức nhìn thấu. Chẳng
qua bên trong Di tích Tử Thánh này, linh thức cảm quan bị hạn chế thật
lớn, không tiếp cận quá gần, rất khó có thể phân biệt thật giả.
Không bao lâu sau, Triệu Phong đã thành công thoát hiểm, lưu lại một đám người Phong Tuyết Các như ruồi bọ không đầu ở phía sau không ngừng chạy loạn tìm kiếm.
- Hửm?
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong nhìn ra cách xa mấy chục dặm, phát hiện
có một vài thân ảnh u ám, khoảng chừng có hơn mười người, đang bay nhanh tiếp cận về phía này.
Trên bầu trời, có một đầu quạ đen toàn thân đen kịt, một đôi tròng mắt
đỏ sậm như máu, lộ ra vài tia âm lãnh tàn nhẫn, nhìn chăm chăm vào tình
hình phạm vi mấy chục dặm dưới mặt đất.
Đầu quạ đen cổ quái kia, đầu tiên chính là nhìn thấy mấy người Phong
Tuyết Các, lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu Phong, mang theo một tia
khinh thường nhàn nhạt.
Trong lòng Triệu Phong máy động, cảm giác con quạ đen kia có chút không
đơn giản, không ngờ lại có thể phát hiện ra được chân thân của mình.
- Xem ra đã bị thế lực khác theo dõi rồi!
Trong lòng Triệu Phong dâng lên một loại cảm giác nguy cơ, mắt trái
thoáng co rút lại một chút, đảo qua đầu quạ đen cổ quái giống như một
điểm đen ở trong không trung kia, cùng với đám thân ảnh u ám đang rất
nhanh tiếp cận đằng xa.
Hiển nhiên, đầu quạ đen kia có thiên phú điều tra tầm xa, ở trên không
trung lại có thể chưởng khống từng chi tiết nhỏ nhặt trong phạm vi mười
dặm bên dưới mặt đất.
Mặc kệ là Triệu Phong hay là Phong Tuyết Các, đều không tránh thoát khỏi tầm nhìn của con quạ kia.
- Trốn thôi!
Triệu Phong nhanh chóng thay đổi phương hướng, cùng với đám thân ảnh u
ám đang bay về phía này kéo dài khoảng cách. Thà rằng gặp phải mấy người bọn Phong Tuyết Các, cũng không thể gặp mặt những người này.
Thần Linh Nhãn của hắn trong lúc vội vàng đảo qua, phát hiện khí tức của những thân ảnh này phi thường cường đại, thậm chí còn có một luồng tinh thần lực trường vô hình âm lãnh, khiến cho Triệu Phong không dám dễ
dàng tiếp xúc.
Sau khi cách ra một đoạn khoảng cách, Triệu Phong xác đinh đã trốn vào góc chết tầm mắt của con quạ đen kia.
Tiếp theo sau đó…
- Tâm Linh Chi Nhãn!
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong mở ra, tập trung vào con quạ đen trên không trung.
Một tia tinh thần dao động mờ mịt xẹt qua con quạ đen cổ quái.
Mặc dù huyết mạch của con quạ đen kia cũng không tầm thường, nhưng với
cảnh giới tinh thần tiếp cận Chân Chủ Cấp của Triệu Phong cùng với huyết mạch của Thần Linh Nhãn, hoàn toàn thoải mái khống chế con quạ đen kia.
Triệu Phong cũng không dám tùy tiện khống chế con quạ đen, bởi vì đầu
Yêu thú phi cầm này, sau lưng rất có thể có chủ nhân ký kết Huyết khế.
Dưới sự ảnh hưởng của Tâm Linh Chi Nhãn, Triệu Phong để cho con quạ đen cố ý quên đi sự tồn tại của chính mình.
Như thế mà nói, trong ký ức của con quạ đen cổ quái kia, những mục tiêu
bị nó theo dõi, hoàn toàn không có Triệu Phong ở trong đó. Loại năng lực này, cũng giống như là thôi miên vậy, nhưng mà cấp bậc không hề nghi
ngờ gì chính là rất cao.
Con quạ đen ở giữa không trung vẻn vẹn tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục theo dõi mấy người Phong Tuyết Các.
- Mấy gã thiên tài của Phong Tuyết Các, chỉ sợ gặp họa sát thân rồi!
Triệu Phong không có nửa điểm thương hại.
Nếu như hắn để cho con quạ đen này đồng thời bỏ qua tất cả mọi người,
như vậy tất nhiên sẽ khiến cho chủ nhân sau lưng nó cảnh giác.
o0o
Đồng thời trong lúc này, cách đó chừng hai ba mươi dặm, hơn mười đạo
thân ảnh mặc trang phục âm ám đồng thời đáp xuống một ngọn sơn cốc.
Trong số đó, một gã thiếu niên cằm nhọn, trên mũi đeo một cái khuyên sắt màu đen, gầy ốm xấu xí dị thường, bộ dáng như lệ quỷ, trên bộ y phục
màu đen nạm vàng, khắc họa đủ các loại hình dáng hài cốt, có hình người, có hình thú… tổng cộng đến chín loại.
- Ân? Vừa rồi dường như có một đạo lực lượng tinh thần mờ mịt nào đó, quấy nhiễu Hắc Ma Nha của ta!
Gã thiếu niên khuyên mũi thoáng kêu lên một tiếng kinh ngạc, cặp mắt ti hí khẽ phiếm động một tầng diễm quang trắng bệch quỷ dị.
Xung quanh thân thể của hắn mơ hồ có thể nhìn thấy được một tầng sóng
gợn màu đen trong suốt, trong phạm vi mười dặm xung quanh, các loại
trùng thú đều hoàn toàn trở nên tĩnh mịch.
Thậm chí ngay cả những đàn Yêu thú gần đó, những đàn phi cầm trên không
trung, cũng đều có chút cố ý cùng với đám người này cách ra một khoảng
khá xa.
Mấy đạo thân ảnh u ám tu vi Chân Huyền Cấp đỉnh phong ở gần đó, cũng đều cảm thấy một luồng áp lực lớn lao.
- Xích Quỷ sư huynh, với lực lượng huyết mạch của Hắc Ma Nha, làm sao có thể bị người khác ảnh hưởng được? Hiện tại không phải nó vẫn bình yên
không việc gì sao?
Bên cạnh hắn, một gã thanh niên khô lâu hơi chút nịnh nọt nói.
- Khoan hãy tính tới chuyện
này, trước hãy giải quyết mục tiêu đã! Từ khí tức Lệnh bài Truyền thừa
trên người bọn chúng, hiển nhiên là xuất thân từ thế lực phụ thuộc của
trận doanh Tịnh Nguyệt Linh Tông!
Gã thiếu niên khuyên mũi Xích Quỷ khẽ gật đầu.
Hắn vung tay lên, trong đám người bay ra năm đạo thân ảnh, hai gã Chân
Huyền Cấp đỉnh phong, ba gã Chân Huyền Cấp đại thành, so với những thiên kiêu cái thế trong Chân Long Hội càng mạnh hơn một chút.
Vụt vụt vụt...
Năm đạo thân ảnh giống như những đạo quỷ mị trong bóng đêm, rất nhanh
tạo thành một vòng vây lớn, đem khu vực bốn người Phong Tuyết Các hoàn
toàn bao vây lại.
- Không xong! Đó là Hắc Ma Nha! Người của Hắc Nhai Cung đến rồi! Nhanh chóng lui lại!
Sắc mặt gã nam tử mắt ưng đại biến, cực độ khẩn trương.
- Hắc Nhai Cung!
Bốn người bọn Phong Tuyết Các, trận hình rối loạn, nhất thời kinh hoàng, lập tức lui nhanh về phía sau.
Nhưng mà người của Hắc Nhai Cung cơ bản đã hình thành thế bao vây bọn họ vào giữa!
Trên không trung, đầu Hắc Ma Nha kia đột nhiên hóa thành một đầu cự nha
sãi cánh vượt quá hai ba trượng, toàn thân dâng lên khói đen cuồn cuộn,
nhanh như tia chớp phát động công kích xuống bên dưới.
Vù…
Một mảnh khói đen kỳ dị nhất thời bao phủ phạm vi vài dặm, vừa vặn bao phủ luôn đám người của Phong Tuyết Các bên trong.
Lâm vào trong đám khói đen kia, không thể nhìn ra phương hướng, tầm nhìn hữu hạn. Thậm chí bên trong đám khói đen còn có ẩn chứa độc
lực quỷ dị, khiến cho người ta sinh ra đủ các loại ảo giác.
Lúc này, Triệu Phong đã chạy ra khỏi nơi đó chừng mấy chục dặm, ẩn nấp
bên trong một cánh rừng rậm, mở ra Thần Linh Nhãn, quan sát thế cục.
Đám khói đen do Hắc Ma Nha phát ra, đối với Thần Linh Nhãn của Triệu
Phong mà nói, cũng có lực ngăn cách nhất định, nhưng vẫn có thể nhìn một cách khái quát.
Đợt công kích đầu tiên, Hắc Ma Nha kia đánh về phía Lý Tiêu và Tình Hiểu Tuyết, hai người thực lực suy yếu nhất.
Lý Tiêu mặc kệ bản thân, tận lực bảo vệ Tình Hiểu Tuyết, hướng Hắc Ma
Nha phát động công kích điên cuồng, nhưng bên trong đám khói đen dày đặc này, tâm thần hỗn loạn, trong khoảnh khắc giao phong, trên người hắn đã lưu lại vô số vết máu đen ngòm.
Sau đó năm tên thiên tài của Hắc Nhai Cung giết thẳng vào trong không vực khói đen.
- Mấy tên thiên tài Phong Tuyết Các, chỉ sợ ngay cả một tên cũng trốn không thoát!
Triệu Phong trong lòng âm thầm thở dài.
Hắn một bên lui lại, ngẫu nhiên mở ra Thần Linh Nhãn, quan khán tình hình chiến đấu.
- Khặc khặc khặc… Grào!
Bên trong không vực khói đen kia, truyền đến từng trận từng trận tiếng cười quái dị cùng với tiếng thú rống khủng bố.
Triệu Phong chăm chú nhìn lại, chỉ thấy bên trong đám khói đen xuất hiện một đầu cương thi cổ đồng thân hình cao tới hơn hai trượng, toàn thân
toát ra một tầng ngân quang, phát ra từng trận ô quang nhàn nhạt.
Ngoài ra còn có một đầu cự thú to như một ngọn đồi, cùng với một bộ xương khô toàn thân đen kịt như mực nữa.
- A!
Lý Tiêu đang tả xung hữu đột bên trong khói đen, kêu thảm lên một tiếng, bị Hắc Ma Nha mổ trúng thẳng vào trái tim, ngã xuống trong vũng máu.
Tình Hiểu Tuyết cũng trực tiếp ngã xuống hôn mê.
Còn lại hai người nam tử mắt ưng và Lục Viễn thì hai người mắt đỏ bừng, thiêu đốt Chân Linh khí, điên cuồng chém giết.
o0o
Chừng một khắc sau, Triệu Phong cùng với khu vực khói đen kia đã cách xa gần cả trăm dặm, lúc này đã có chút không nhìn thấy rõ động tĩnh bên đó nữa.
Vút...
Lúc này, đám khói đen kia dần dần tiêu tán đi, lưu lại vài cỗ thi thể nằm trên mặt đất.
Bốn người Phong Tuyết Các, chỉ có gã nam tử mắt ưng tu vi Chân Huyền Cấp đỉnh phong, trải qua thiêu đốt Chân Linh khí, lại chặt đi một cánh tay, mới miễn cưỡng đào tẩu được.
Mà ba người còn lại toàn bộ bị giết chết, thậm chí ngay cả thân thể
huyết nhục đều mơ hồ, thân thể bị xé tan thành từng mảnh vụn. Duy nhất
miễn cưỡng còn bảo trì đầy đủ thân thể chính là Tình Hiểu Tuyết, một
thân váy lụa bị xé nát, da thịt toàn thân phủ đầy dấu vết tím đỏ, toàn
thân xích lõa.
Mặc dù tâm trí Triệu Phong vô cùng cứng cỏi, nhưng nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng không khỏi phát lạnh một trận.
Hoàn thành hết thảy chuyện này, đám người Hắc Nhai Cung cũng chỉ phái ra có một nửa nhân thủ, mà chân chính ra tay cũng chỉ có hai ba người mà
thôi.
- Xui xẻo! Đám người Phong Tuyết Các này cũng chẳng có chút thu hoạch nào! Ngoại trừ con ả kia, hưởng dụng quả thật không tệ a!
Vụt vụt vụt...
Gã thiếu niên khuyên mũi Xích Quỷ dẫn theo bốn người còn lại, chậm rãi tiến tới.
Hắc Ma Nha bộ dáng phi thường ngoan ngoãn đậu trên bả vai của gã thiếu niên khuyên mũi Xích Quỷ.
- Ta đọc trong ký ức của Hắc Ma Nha, phát hiện ra ở nơi này vốn dĩ còn
có một phe thứ ba nữa! Kẻ này không chỉ có thể tránh khỏi tầm mắt của
Hắc Ma Nha, thậm chí còn có thể trong thời gian ngắn xâm nhập vào tâm
linh của Hắc Ma Nha, thay đổi mục tiêu của nó!
Thanh âm của gã thiếu niên khuyên mũi này, giống như là từ trong cô phần dã địa truyền ra, tràn ngập tử khí âm lãnh.
Mấy người bên cạnh nghe thấy vậy, đều thất sắc.
- Điều này sao có thể?
- Ngoại trừ người của Hắc Nhai Cung chúng ta, trong Di tích Tử Thánh này còn có ai có loại năng lực này? Hơn nữa còn có thể thành công thay đổi
tâm linh của Hắc Ma Nha huyết khế của Xích Quỷ sư huynh cơ chứ?
Phải biết rằng, tu vi của gã thiếu niên khuyên mũi Xích Quỷ sư huynh này cao tới Chân Chủ Cấp tiểu thành. Thực lực một mình hắn, tiêu diệt toàn
bộ bốn người Phong Tuyết Các hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Trong đám thiên tài tiến vào Di tích Tử Thánh này, ngoại từ người thuộc
mười đại thiên tài Chân Chủ Cấp ra, cũng chưa từng có ai khiến cho Xích
Quỷ phải ra tay cả.
- Ta thật sự cảm thấy hứng thú đối với người kia! Kỳ quái nhất chính là, trong ký ức của Hắc Ma Nha, khí tức của người đó dường như cũng không
thuộc về bất cứ một phương nào của ba đại trận doanh cả!
Xích Quỷ khẽ vươn đầu lưỡi đỏ hồng tím tái của mình, liếm liếm lên khuôn mặt xấu xí như lệ quỷ.
- Không thể nào! Còn có thiên tài không thuộc về ba đại trận doanh tiến vào Di tích Tử Thánh sao?
Đám người nhất thời xôn xao, hiển nhiên đều có chút không thể tin nổi.
- Ta có một trực giác kỳ quái, dường như người nọ vẫn còn đang âm thầm
nhìn trộm nhất cử nhất động của chúng ta… Ta muốn bắt giữ lấy kẻ này!
Xích Quỷ khoanh tay đứng đó, hai tròng mắt phiếm động một tầng quỷ diễm trắng bệch, tử khí sâm sâm, nhìn về phía xa xa.
o0o
Cũng đồng thời trong lúc này, Triệu Phong đã chạy ra khỏi phạm vi trăm
dặm khu vực đó, trong lòng thoáng thở ra một hơi, Thần Linh Nhãn lại
liếc nhìn về phía khu vực thảm thiết kia.
Mà trong khoảnh khắc đó, gã thiếu niên khuyên mũi Xích Quỷ cũng khoanh tay liếc mắt nhìn về phía khu vực này.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong cùng với đồng tử quỷ diễm bạch sắc của
Xích Quỷ va chạm với nhau. Khoảnh khắc đó, hắn chỉ cảm thấy một luồng
hàn ý lạnh thấu xương từ trong huyết nhục lan tràn đến thế giới tinh
thần của mình.
- Hắn cũng có huyết mạch nhãn đồng, hơn nữa là loại khống chế, đặc thù đến như vậy!
Trong lòng Triệu Phong thoáng rùng mình một cái. Hắn có thể khẳng định
Xích Quỷ cũng không có phát hiện ra vị trí cụ thể của mình, nhưng mà đối phương cũng có cảm ứng nhất định.
Đây chính là một chút khả năng cả ứng nhất định giữa những kẻ có được huyết mạch nhãn đồng với nhau.