- Mà quả hạch của nó, còn có thể cường hóa khí lực, tăng cường tu vi nguyên khí, hơn nữa đối với
Chân Chủ Cấp đều cực kỳ hữu hiệu. Với hiện trạng tu vi hiện tại của
ngươi, dùng một quả liền có tỷ lệ năm thành gia tăng lên một tầng tiểu
cảnh giới!
Một thanh âm nữ tử ngọt ngào êm ái đột nhiên từ phía sau nham bích truyền đến, có vẻ thích ý nhàn nhạt.
Thân hình động tác Triệu Phong nhất thời cứng đờ, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Thanh âm nữ nhân sau lưng kia ngọt ngào dễ nghe, êm ái như thế, thậm chí còn giải đáp nghi hoặc trong lòng của hắn nữa.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong cảm quan nhạy cảm đến thế nào, thế nhưng
nàng ta có thể vô thanh vô tức tiếp cận hắn trong phạm vi gần mấy chục
trượng, khiến cho hắn gần như không phát hiện được chút nào.
Đương nhiên, đây có lẽ là do đối phương không có phát sinh sát ý đối với hắn, hoặc là tâm niệm khống chế quá mức cường đại.
Đồng thời, đúng lúc này, một luồng khí tức quen thuộc, một tia cảm ứng liên hệ mãnh liệt, đạt đến mức tận cùng truyền đến.
Triệu Phong chậm rãi quay người lại, dò xét vách núi đá sau lưng mình.
Một nữ nhân bích y phiêu nhiên như lạc diệp, một khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên như đóa bạch liên nở rộ, tươi mát thanh lịch, linh hoạt kỳ ảo như thiên tiên.
- Meo meo!
Một con mèo nhỏ màu xám bạc đang ngồi trên bờ vai của nữ tử bích y, ánh
mắt vui mừng khi kẻ khác gặp họa, giương mắt nhìn Triệu Phong.
- Tiểu Tặc Miêu!
Triệu Phong trong lòng rùng mình, nhất thời có đủ loại phán đoán.
Khe nứt thần bí này, không gian bên trong không nhỏ, địa thế phức tạp,
nữ nhân bích y kia có thể trong lúc vô thanh vô tức, từ phía sau tiếp
cận chính mình, mục tiêu không ngờ chuẩn xác đến như vậy.
Đáp án này, gần như có thể khẳng định!
Nếu không phải có Tiểu Tặc Miêu dẫn đường, làm sao lại có thể trùng hợp như thế, làm sao lại dễ dàng như vậy?
Nàng tiên tử bích y ung dung mỉm cười, dò xét Triệu Phong:
- Ngươi chính là chủ nhân của Tiểu Tặc Miêu sao? Không thuộc bất cứ
phương nào của ba đại trận doanh, lại có thể đi vào Di tích Tử Thánh,
thật thú vị!
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên bất định. Nàng tiên tử bích y trước mắt, tu
vi cao tới Chân Chủ Cấp đại thành, so với Xích Quỷ còn cường đại hơn,
chỉ sợ vượt quá khả năng mà bản thân có thể đối phó.
Về thân phận của nàng, Triệu Phong mơ hồ cũng có thể đoán biết được.
Thời điểm khi tiến vào khe nứt, ba chữ Diệp Yên Vũ cũng từng liên tiếp
nghe đám thiên tài Ngoại Vực ở bên cạnh lối vào đề cập tới, trong lời
nói cũng tràn ngập sự khiếp sợ và ngưỡng mộ.
- Tiểu Tặc Miêu, vì sao ngươi lại phản bội ta? Ta có bạc đãi gì ngươi đâu?
Triệu Phong không để ý tới Diệp Yên Vũ, thình lình nhìn về phía Tiểu Tặc Miêu.
- Meo meo!
Vẻ mặt Tiểu Tặc Miêu oán hận bất mãn, hướng về phía Triệu Phong nhe nanh múa vuốt, sau đó lại nhu thuận dựa vào thân thể tuyệt mỹ của giai nhân.
Diệp Yên Vũ giống như cười chế nhạo:
- Chim khôn chọn cành mà đậu, huống chi Tiểu Tặc Miêu lại là loại Linh
sủng thần bí, linh trí siêu phàm, có được huyết mạch Thượng Cổ! Trước
kia ngươi thừa dịp Tiểu Tặc Miêu mới sinh ra, vẫn còn yếu ớt, bức bách
nó ký kết Huyết khế Linh sủng, nó làm sao có thể tận tình trung thành
với ngươi?
Triệu Phong không khỏi rùng mình một cái, quả thật lúc trước tại Phù
Loan Điện, hắn chính là dưới sự trợ giúp của quang ảnh Lý Phù Loan, mới
có thể ký kết Huyết khế với Tiểu Tặc Miêu, trong đó có tính cưỡng chế
nhất định.
Giờ phút này, Tiểu Tặc Miêu trực tiếp dẫn dắt một cường địch Ngoại Vực,
đến bên cạnh chủ nhân, bất luận là nhìn từ phương diện nào đi nữa, cũng
có thể chứng minh quyết tâm phản bội của nó.
- Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào? Tiểu Tặc Miêu là Linh sủng của ta, một khi ngươi đã biết nó và ta ký kế Huyết khế Linh sủng, chẳng lẽ còn muốn cướp đoạt hay sao?
Triệu Phong hừ lạnh một tiếng.
Huyết khế Linh sủng có tính chế ước cực mạnh, nhưng cũng không phải là khế ước bình đẳng thông thường.
Triệu Phong có tính chế ước cực mạnh đối với Tiểu Tặc Miêu, thậm chí còn có thể khống chế sinh tử của nó nữa.
Hơn nữa, một khi Triệu Phong thân là chủ nhân chết đi, làm Linh sủng,
Tiểu Tặc Miêu cũng sẽ chịu sự phản phệ liên lụy rất lớn, không có kết
quả gì tốt.
Trừ phi, Triệu Phong chủ động nguyện ý, giải trì Huyết khế Linh sủng.
Với cấp bậc của Diệp Yên Vũ, không có khả năng không biết những điều này.
Thế nhưng, một khi nàng đã cùng với Tiểu Tặc Miêu chạy tới đây tìm Triệu Phong, tự nhiên là đã có chuẩn bị sẵn.
- Chỉ cần ngươi bằng lòng nói ra phương pháp tiến vào Di tích Tử Thánh,
hơn nữa nguyện ý giải trừ Huyết khế Linh sủng với Tiểu Tặc Miêu, ta
chẳng những sẽ không làm khó dễ ngươi, thậm chí còn sẽ đề cử ngươi gia
nhập Tịnh Nguyệt Linh Tông nữa! Với thiên phú tu vi hiện tại của ngươi, ở Tịnh Nguyệt Linh Tông ít nhất cũng có thể trở thành Đệ tử Nội môn, thậm chí còn có hy vọng trùng kích vào Đệ tử Chân truyền nữa!
Diệp Yên Vũ lại cười nói.
Thanh âm của nàng vẫn ngọt ngào dễ nghe như trước, như thanh âm tiếng trời vậy.
Đứng ở phương diện thuộc loại áp chế, cưỡng bức dụ lợi mà nói, những
điều kiện này của nàng, phảng phất cung cấp cho Triệu Phong một cái ân
tình kỳ ngộ lớn lao rồi.
Đương nhiên, đối với tuyệt đại đa số thiên tài, thậm chí đối với Triệu
Phong mà nói, có thể gia nhập Tịnh Nguyệt Linh Tông, đó chính là một đại kỳ ngộ, bước ngoặc lớn của cuộc đời.
Tông phái Nhị tinh rưỡi, so với Thập Đại Tông phái của Đại lục Thanh Hoa, cường đại hơn gấp trăm ngàn lần.
Một vài Tông phái phụ thuộc vào Tịnh Nguyệt Linh Tông, cũng đều có thực
lực quét ngang Thập Đại Tông phái của Đại lục Thanh Hoa rồi, so với Xích Nguyệt Ma Giáo chỉ mạnh hơn chứ không kém thua.
- Thứ nhất, tiến vào Di tích Tử Thánh này, chỉ là do ngoài ý muốn, ngay
cả bản thân ta cũng không biết được nguyên nhân, càng không cần phải nói tới phương pháp!
- Thứ hai, Tiểu Tặc Miêu là Linh sủng của ta, sẽ không dễ dàng nhường cho người khác!
Triệu Phong quả quyết nói.
Đặc biệt là điều thứ hai, một khi giải trừ Huyết khế Linh sủng với Tiểu
Tặc Miêu, Diệp Yên Vũ sẽ không còn bất cứ cố kỵ nào đối với Triệu Phong
nữa.
Trước mắt, Diệp Yên Vũ đang thập phần yêu thích Tiểu Tặc Miêu, ra tay với Triệu Phong cũng sẽ có chút kiêng kỵ.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu khoa tay múa chân với Diệp Yên Vũ một phen.
- A? Cho dù ngươi liều mạng chết đi, cũng muốn buộc hắn giải trừ Huyết
khế Linh sủng à? Yên tâm! Ta sẽ khiến hắn ngoan ngoãn thúc thủ chịu
trói.
Diệp Yên Vũ khẽ vuốt nhẹ đầu Tiểu Tặc Miêu, an ủi một phen.
Trong lòng nàng không khỏi thương tiếc. Triệu Phong này, rốt cuộc đã
ngược đãi Tiểu Tặc Miêu đến mức độ thế nào, khiến cho Tiểu Tặc Miêu liều mạng dù chết, cũng muốn phải giải trừ Huyết khế Linh sủng như vậy?
Hư ảnh điện quang khẽ nhoáng lên, tại chỗ chỉ còn lại có tàn ảnh của Triệu Phong.
Khoảnh khắc tiếp theo, Triệu Phong đã chui vào đám rừng cây đối diện, thân ảnh nhoáng lên, biến mất không thấy đâu nữa.
Chạy!
Triệu Phong luôn xử sự bình tĩnh. Diệp Yên Vũ kia, tu vi cao tới Chân
Chủ Cấp đại thành, tuyệt đối cường đại hơn cả Hồng Hồ Thành chủ, thực
lực có thể so sánh với Phó Giáo chủ Thiết Huyết Giáo Thiết Ma, căn bản
không có khả năng đối kháng.
Thân hình Triệu Phong ảm đạm, ẩn nấp bên trong đám rừng cây âm ám, lại
tạo ra một cái Âm Ảnh Phân Thân, hướng về phía ngược lại mà chạy trốn,
nhằm hấp dẫn tầm mắt đối phương.
Thế nhưng, Triệu Phong vừa mới chạy đi được chừng hai dặm, trên ngọn cây phía trước mặt hắn đã xuất hiện một nàng tiên tử bích y, toàn thân
không nhiễm một hạt bụi trần, phiêu nhiên như lạc diệp, phảng phất như
trống rỗng xuất hiện, cười dài nhìn về phía hắn.
- Đây chính là thực lực của Chân Chủ Cấp đại thành!
Triệu Phong trong lòng trầm xuống.
Hắn khẽ cắn răng một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa Băng Lôi
Huyền Hoa, huyễn lệ nở rộ, khuếch trương đến
phạm vi mấy chục trượng,
mang theo uy năng khủng bố, hoành không lao tới, hoàn toàn bao phủ Diệp
Yên Vũ vào bên trong.
Phốc…
Cây rừng ở gần đó trong khoảnh khắc hoàn toàn bị phá hủy, cháy đen một mảnh.
Bụi bặm chưa tan, sắc mặt Triệu Phong đã cứng đờ, lộ ra một tia kinh hãi.
Thân thể xinh đẹp không nhiễm một hạt bụi của Diệp Yên Vũ, vẫn như cũ
phiêu nhiên đứng yên trên ngọn cây, chung quanh lóe lên một tầng lưu
quang thủy mạc, bao phủ bốn phía xung quanh, giống như đặt mình trong
mộng ảo vậy.
Nàng chẳng những lông tóc vô thương, ngay cả cây cối mà nàng đang đứng, một cái lá cây cũng không rơi xuống.
- Uy lực của một kích vừa rồi, sánh ngang với thiên kiêu cái thế tại Chân Long Hội, không ngờ…
Sự kinh ngạc của Triệu Phong cũng không phải đơn thuần là diễn trò.
Diệp Yên Vũ đối với biểu tình của Triệu Phong rất là vừa lòng.
Diệp Yên Vũ đứng trên ngọn cây, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
- Không tốt!
Triệu Phong vừa mới chuẩn bị có động tác, thì một bàn tay trắng noãn đã xuất hiện trên vai hắn.
Một luồng Chân Linh khí giống như sóng trào biển khơi, với xu thế cường
đại không thể địch nổi, khoảnh khắc hoàn toàn phong bế lại Chân Linh khí trong cơ thể hắn.
- Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu tung ra Huyền Xà Huyết Tiên, lập tức đem thân thể Triệu Phong trói chặt lại, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
- Thế nào, lời đề nghị vừa rồi, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?
Diệp Yên Vũ mỉm cười.
- Tuyệt không thương lượng!
Triệu Phong nói như chém đinh chặt sắt:
- Nếu ngươi cưỡng bức, đừng trách ta ngọc đá cùng tan, để con tặc miêu này, chôn cùng với ta!
Bất kể nói thế nào đi nữa, Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu, cũng đã ký kết Linh sủng Huyết khế.
Một khi còn ký kết loại Huyết khế này, sự sinh tử của Linh sủng, đều bị quản chế cùng với chủ nhân.
- Như vậy, ngươi có thể yêu cầu chuyện khác, chỉ cần không quá mức, có
thể đưa ra thương lượng! Đương nhiên, trước khi ngươi chấp nhận giải trừ Huyết khế Linh sủng, ta sẽ không rời khỏi ngươi nửa bước!
Cặp mày Diệp Yên Vũ khẽ nhíu lại, không khỏi có chút khó xử.
Nàng đã bày ra thực lực tuyệt cường, đối phương căn bản không có lực phản kháng.
Chẳng qua, tính tình Triệu Phong lãnh khốc đạm mạc, lại nắm giữ đòn sát
thủ Huyết khế Linh sủng, cùng lắm thì ngọc đá cùng tan, khiến nàng nhất
thời không có biện pháp.
- Yêu cầu?
Triệu Phong dường như có chút động tâm, đây chính là cơ hội tốt để đàm phán.
Diệp Yên Vũ thấy hắn có chút ý động, không khỏi thở ra một hơi.
Trên thế gian này, bất cứ thứ gì cũng đều có giá của nó, Linh sủng cũng
vậy. Chỉ cần Triệu Phong bằng lòng ra giá, Diệp Yên Vũ tuyệt đối có lòng tin có thể trả nổi.
- Thứ nhất, ngươi phải cam đoan sự an toàn của ta, không được hạn chế tự do của ta quá mức. Ví dụ như không được phong ấn Chân Linh khí của ta,
không được trói buộc chân tay ta!
- Thứ hai, ở trong di tích này, ta tìm được cái gì, cũng đều thuộc về ta cả! Nếu như cần, ngươi thậm chí phải hỗ trợ ta!
- Thứ ba, sau khi rời khỏi di tích, ngươi phải cam đoan, ta có thể trở thành đệ tử của Tịnh Nguyệt Linh Tông!
Triệu Phong nhất nhất đưa ra yêu cầu.
Điều thứ nhất, Diệp Yên Vũ trực tiếp đáp ứng, ở trong mắt nàng, Triệu Phong căn bản trốn không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của mình.
- Ta có thể không hạn chế sự tự do của ngươi, nhưng ngươi phải cam đoan, không được rời khỏi ta phạm vi quá ba dặm!
Diệp Yên Vũ nói.
Điều kiện thứ hai, Diệp Yên Vũ cũng đáp ứng luôn, nhưng đưa ra hạn chế, nàng nhiều nhất chỉ ra tay giúp Triệu Phong ba lần.
Về phần thu hoạch, những gì Triệu Phong tự mình kiếm được, nàng cũng sẽ
không nhúng tay vào, ví dụ như là Thiên U Châu Quả Vương mà Triệu Phong
vừa mới tìm được, hoàn toàn thuộc về hắn.
Về điều thứ ba, cũng chính là hợp ý của Diệp Yên Vũ.
Triệu Phong tiến vào Di tích Tử Thánh này, thập phần kỳ quái, cần các trưởng bối trong Tông môn nghiên cứu một phen.
Hơn nữa, một khi Triệu Phong rơi vào trong tay Trưởng lão Tông môn, nói
không chừng, ngay cả vấn đề Huyết khế Linh sủng cũng có thể giải quyết
dễ dàng. Đến lúc đó, Diệp Yên Vũ hoàn toàn có thể nắm hết thảy quyền chủ đạo trong tay.
- Cuối cùng, sau khi hết thảy những hứa hẹn của ngươi toàn bộ đều đã
được thực hiện, ta mới nguyện ý giải trừ Huyết khế Linh sủng, điều kiện
tiên quyết là Tiểu Tặc Miêu phải đồng ý!
Yêu cầu của Triệu Phong đến đây cơ bản là nói xong.
Diệp Yên Vũ cơ bản cũng đáp ứng, chỉ hơi chỉnh sửa hoàn thiện một chút cho hợp lý hơn.
- Tiểu Tặc Miêu, thả chủ nhân cũ của ngươi ra đi!
Diệp Yên Vũ ung dung cười.
Nàng cố ý nhấn giọng thật mạnh chữ “cũ”.
Vẻ mặt Triệu Phong không chút biểu tình. Sau khi cởi trói xong, Diệp Yên Vũ quả nhiên theo lời hứa hẹn, giải khai phong bế Chân Linh khí của
hắn.
Vừa mới khôi phục tự do, Triệu Phong liền xoay người bước đi.
- Khinh thân tốc độ của ngươi mặc dù không tệ, nhưng mà ở trước mặt ta, không có một chút cơ hội!
Diệp Yên Vũ nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
Triệu Phong không để ý tới nàng, trở lại một cái khe trong vách núi phía trước, khoanh chân mà ngồi.
Sau đó, hắn thản nhiên lấy ra Thiên U Châu Quả Vương.
- Ngươi muốn làm gì?
Diệp Yên Vũ sửng sốt.
- Hiện tại, ta muốn bắt đầu bế quan trùng kích!
Triệu Phong chậm rãi không thèm để ý, ăn vào một quả Thiên U Châu Quả Vương, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
- Bế quan?
- Thì theo như lời ngươi nói, ăn vào một quả Thiên U Châu Quả Vương, ta
sẽ có năm thành cơ hội đột phá Chân Huyền Cấp đại thành. Mà ngươi… thì
có thể hộ pháp cho ta!