Triệu Phong và Triệu Vũ Phi cùng sánh vai trở về, khiến cho rất nhiều đệ tử Triệu tộc trên đường đều nhìn với ánh mắt khác thường, trong những ánh mắt đó, có hâm mộ, có ghen ghét, thậm chí còn có mập mờ.
Trên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc trác của Triệu Vũ Phi bỗng nhiên nổi lên một tia ửng hồng, khẽ liếc trộm Triệu Phong một cái, chỉ thấy hắn vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn không cảm thấy lo lắng chút nào.
Điều này không khỏi khiến nàng cảm thấy thất vọng và thất bại.
Trong số những thiếu niên cùng tuổi trong Triệu tộc, chỉ có mình Triệu Phong là vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh trước thiếu nữ thiên tài xinh đẹp này, điều này khiến Triệu Vũ Phi cảm thấy rất bất lực.
Về đến nhà Triệu Phong nói sơ qua về những “kỳ ngộ” xảy ra trong Hoành Vân Thiên Lâm với phụ thân Triệu Thiên Dương.
Đương nhiên, hắn đã lược bỏ tình tiết bị Triệu Thiên Kiếm thuê người ám sát và chuyện gặp phải hung thú cao cấp, chỉ kể rất hời hợt.
Dù vậy, Triệu Thiên Dương cũng sợ đến run người, thầm vuốt mồ hôi lạnh.
Trở về phòng, Triệu Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
- Triệu Thiên Kiếm phái người ám sát thất bại chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, trước hết ta phải che giấu thực lực, tùy thời hành động.
Lần võ hội gia tộc này, hắn không khiêu chiến Triệu Lân Long, cũng bởi vì nguyên nhân này.
Triệu Phong khoanh chân ngồi, đem toàn bộ tâm thần dung nhập vào không gian trong mắt trái, thăm dò một việc khác.
Trong không gian đen kịt, quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc đã dài đến năm thước tám, có thể thấy được tu vi của Triệu Phong trên cơ bản đã chạm đến ngũ trọng đỉnh phong.
Nhưng trọng điểm mà Triệu Phong quan tâm cũng không phải là chuyện này.
- Hiện ra cho ta!
Tâm thần Triệu Phong tập trung vô thức mở mắt trái ra.
Vụt...
Quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc đột nhiên biến mất, trong không gian đen kịt độ nhiên biến thành một đoạn hình ảnh.
Trong đoạn hình ảnh này, có hai luồng hư ảnh một lớn một nhỏ: lớn chính là hung thú cao cấp không lồ “Thanh Nhãn Cự Lang”, nhỏ chính là một thiếu nữ trẻ tuổi thoạt nhìn không lớn hơn Triệu Vũ Phi bao nhiêu.
Tiếp đó, trong đoạn hình ảnh đột nhiên xuất hiện một màn kinh người: Thanh Nhãn Cự Lang và thiếu nữ trẻ tuổi gần như đồng thời nhảy lên, hai đạo thân ảnh lướt qua nhau.
Thiếu nữ trẻ tuổi uyển chuyển nhẹ nhàng, phảng phất như dung nhập vào trong thiên địa, không thể nắm bắt, vừa đẹp mắt lại vừa tự nhiên.
Trên người nàng xuất hiện một luồng ánh sáng xanh kỳ dị, so với Võ Đạo Nội Kình của Võ Giả còn rực rỡ gấp mười lần, theo thân thể mềm mại uyển chuyển và cánh tay ngọc lộ ra cử chỉ kỳ lạ của nàng đột nhiên luồng sáng dung nhập vào hoàn cảnh tự nhiên đó.
Chỉ thấy nàng đánh ra một chưởng luồng ánh sáng màu xanh đột nhiên biến ảo, tạo thành một trận lốc sắc bén, bộc phát lực lượng kinh khủng không thể tưởng tượng, ngay lập tức xé nát đầu của Thanh Nhãn Cự Lang, luồng lực lượng này thậm chí còn vượt qua giới hạn của nhân loại.
- Thiếu nữ trẻ tuổi kia, rốt cuộc có địa vị gì, phóng mắt khắp thành Vũ Dương, e rằng cũng không có người nào có thể tiếp được một chiêu này của nàng.
Triệu Phong hít sâu một hơi.
Trong không gian đen kịt, tình cảnh vừa rồi lại được chiếu lại nhiều lần.
Triệu Phong tập trung tinh thần, từ những vị trí góc độ khác nhau, quan sát thiếu nữ tri tuổi kia xuất thủ một cách chi tiết.
Dần dần, hắn dường như đã hiểu ra.
Một kích thoạt nhìn như tùy tiện của thiếu nữ đó không ngờ lại ẩn chứa rất nhiều huyền diệu, vượt xa cấp bậc Võ Giả.
Triệu Phong đã lĩnh ngộ được vài điều trong đó, xem như có chút thu hoạch.
Lúc này, trên cơ bản thì hắn đã có thể mô phỏng ra chiêu thức của thiếu nữ kia, học được chút da lông bên ngoài.
Mặc dù chỉ là một chút bề ngoài nhưng một chiều mà Triệu Phong mô phỏng ra thậm chí có thể so với một kích tiểu thành của võ học cao cấp.
Điều này khiến hắn vô cùng mừng rỡ.
Nếu như có thể học được tinh túy trong một chiêu của thiếu nữ đó, chẳng phải là có thể vượt qua võ học đỉnh cấp bình thường hay sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Phong càng lúc càng kích động.
- Không bằng đặt tên chiêu này là “Huyền Phong Chưởng” đi.
Đến khi trời tối Triệu Phong đã dần dần lĩnh ngộ được chiêu thức đó.
Huyền Phong Chưởng tên đọc cũng như Toàn Phong Chưởng có ý cảnh giống như mũ nhọn xoay tròn.
Chỉ vì một chưởng này ẩn chứa rất nhiều điều huyền ảo cao thâm, cho nên trong thời gian ngắn, Triệu Phong không thể lĩnh ngộ được, vì vậy mới gọi là “Huyên Phong Chưởng”.
Cho đến tận khuya, Triệu Phong mới cảm thấy có chút mệt mỏi.
Thì ra, không gian trong mắt trái cũng không thể duy trì việc lĩnh ngộ mà không có giới hạn.
Đợi đến khi hắn dừng lại thì quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc lại xuất hiện, kích thước không thay đổi, nhưng đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
- Sử dụng loại phương pháp lĩnh ngộ này sẽ tiêu hao tinh thần lực của ta.
Triệu Phong liền có kết luận.
Tiếp đó, hắn lại bắt đầu tu luyện Lăng Độ Khí Quyết.
Hôm nay thi đấu trở về, Triệu Phong đã nhận được một viên “Uẩn Huyết Đan”, viên thuốc này có công dụng tăng cường xúc tiến tu vi Võ Giả.
Đan dược không thể so với thiên tài dị bảo, thường ẩn chứa tạp chất và độc tính, mà dược lực thì lại càng tinh thuần thích hợp để hấp thu hơn.
- Ta còn ba gốc dược liệu ngàn năm, giá trị so ra còn cao hơn Uẩn Huyết Đan.
Triệu Phong suy nghĩ một chút, liền dùng viên Uẩn Huyết Đan trước.
Rất nhanh dược lực của Uẩn Huyết Đan trong cơ thể liền phát huy tác dụng sản sinh, một cỗ dược lực huyết khí rất giống với khí huyết nhân thể và Võ Đạo Nội Kình.
Triệu Phong vội vàng thúc dục Lăng Độ Khí Quyết, cố gắng hấp thu dược lực.
Bởi Võ Đạo Nội Kinh của hắn đã đạt tới ngũ trọng đỉnh phong tu vi so với thực tế còn cao hơn, hấp thu dược lực cũng rất dễ dàng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Triệu Phong trên cơ bản đã hấp thu hết dược lực của Uẩn Huyết Đan, cảm thấy tố chất thân thể và Võ Đạo Nội Kình của mình lại tinh tiến thêm một phần.
Khẽ nhắm mắt lại, quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc trong không gian ở mắt trái đã kéo dài đêm năm thước chín.
-Ngũ trọng đỉnh phong! Dược hiệu của Uẩn Huyết Đan này cũng không tệ lắm.
Triệu Phong hài lòng gật đầu.
Tu vi ngũ trọng võ đạo đỉnh phong, phóng mắt khắp đệ tử Triệu tộc, cũng chỉ có một mình Triệu Lân Long là có thể sánh ngang hắn.
Thời gian vẫn còn sớm, cho nên Triệu Phong lại ở trong đình viện thử “Huyền Phong Chưởng” mà mình lĩnh ngộ được tối qua.
Bịch...
Thân hình hắn đột nhiên lăng không nhảy vọt lên, bên ngoài cơ thể cuộn trào một luồng khí tức màu xanh nhạt, câp tôc xoay tròn. Sau đó ngưng tụ tại lòng bàn tay, tuân theo một quỹ tích kỳ lạ, chậm rãi vỗ ra một cái.
Rắc rắc...
Một nhánh cây to bằng bàn tay nhô ra giữa không trung thoáng chốc đã hóa thành mảnh vụn.
Một chưởng này của Triệu Phong cũng không phải quá cương mãnh, cũng không phải do hắn dùng sức chấn nát nhánh cây, mà bởi vì bên trong ẩn chứa lực lượng cắt xé và xoáy tròn.
- Quả nhiên kỳ lạ, hiện nay, uy lực của một chiêu này đã tiếp cận võ học cao cấp đại thành rồi.
Triệu Phong vô cùng mừng rỡ.
Trong lúc Triệu Phong đang cố gắng tìm hiểu “Huyền Phong Chưởng” thì một âm thanh mềm mại quen thuộc của nữ tử truyền đến.
- Phong ca, ta có thể vào được không?
Hả?
Triệu Phong đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lại nhíu mày.
Bên ngoài đình viện, một thiếu nữ mặc tuyết bào, dáng vẻ rực rỡ quyến rũ, khẽ cắn môi, không dám nhìn thẳng Triệu Phong.
Người đến không phải là ai khác, chính là Triệu Tuyết.
- Vào đi.
Triệu Phong khôi phục vẻ mặt như cũ, để Triệu Tuyết tiến vào.
Hai người nhìn nhau một lát.
Triệu Tuyết muốn nói lại thôi đôi mắt trốn tránh bộ dạng e lệ không dám nói.
- Muội tới đây làm gì?
Triệu Phong vẫn giữ bộ mặt không biểu tình.
Lúc còn nhỏ, hắn cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với Triệu Tuyết.
Từ lúc tiến vào Triệu thị gia tộc, một ít hảo cảm đó đã không còn sót lại chút gì.
Đôi mắt Triệu Tuyết đỏ hồng, hơi ươn ướt, cúi đầu cắn môi nói:
- Lúc trước tiến vào Triệu tộc, Tuyết Nhi nhất thời hồ đồ, hy vọng Phong ca niệm tình Xưa, đừng ghi hận trong lòng...
Nhìn bộ dáng khóc lóc đáng thương của Triệu Tuyết, trong lòng Triệu Phong thoáng sinh ra một tia rung động sau đó lại bình tĩnh như nước.
- Tuyết Nhi tại sao lại nói lời này? Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn... Ta chưa bao giờ hận muội.
Triệu Phong vẫn ung dung thản nhiên mỉm
cười, có chút hàm xúc như nước chảy mây trôi vậy.
Quả thực, Triệu Phong cũng không có ghi hận Triệu Tuyết, chẳng qua đối với cách làm của nàng lúc đó, hắn cảm thấy rất thất vọng mà thôi.
Ta chưa bao giờ hận muội!
Tâm hồn thiếu nữ của Triệu Tuyết khẽ run lên, nhìn qua thiếu niên bình thản trước mặt, không khỏi khóc ròng:
- Chẳng lẽ Phong ca chưa bao giờ có cảm tình với ta... Cho dù là lúc ở trấn Thanh Diệp?
Nàng vừa nói ra lời này, Triệu Phong liền có chút nghi hoặc. Đến bây giờ, Triệu Phong còn chưa đầy 14 tuổi.
Vào thời điểm hơn nửa năm trước, hắn chỉ mới mười ba tuổi khi đó tâm trí rất đơn thuần ngây thơ, đối với việc Triệu Tuyết đã từng hâm mộ mình căn bản cũng không có nhiều phản ứng.
Dù là vào lúc này, Triệu Phong đã 14 tuổi nhưng vẫn một lòng luyện võ, đối với chuyện tình cảm nam nữ thì dường như vẫn ngờ nghệch như xưa.
Vừa nhìn thấy phản ứng của Triệu Phong, Triệu Tuyết lập tức hiểu ra trái tim hoàn toàn nguội lạnh.
Chân tướng đã rõ, Triệu Phong từ trước đến nay chưa từng thích nàng, nhiều nhất chỉ có hảo cảm ngây thơ thuần khiết của hài đồng mà thôi.
- Triệu Phong ca!
Bên ngoài đình viện lại truyền đến thanh âm thiếu nữ nhu hòa dễ nghe.
Triệu Vũ Phi mỉm cười dịu dàng đi vào đình viện của Triệu Phong.
Hai người là hàng xóm, tương đối quen thuộc, cho nên lúc Triệu Vũ Phi tiến vào cũng không có gõ cửa.
Rất nhanh đôi mắt đẹp của nàng vừa đảo một vòng đã phát hiện ra Triệu Tuyết, bầu không khí dường như có chút không đúng.
Triệu Phong và Triệu Tuyết đều trầm mặc, một người thì bình thản tự nhiên, còn một người thì khóc nức nở, đôi mắt ảm đạm...
- Vũ Phi đến có chuyện gì không?
Triệu Phong ngạc nhiên hỏi lại quay người nhìn về phía Triệu Vũ Phi Lúc này, trong đình viện nho nhỏ có hai thiếu nữ tư sắc bất phàm, hương vị khác nhau đang đứng.
Triệu Tuyết lớn lên tú lệ xinh đẹp, làn da tươi trẻ mọng nước, mang theo vẻ quyến rũ gợi cảm, tư sắc vượt xa phần lớn thiếu nữ.
Chẳng qua, Triệu Vũ Phi lại thanh nhã thoát tục, giống như bông sen đẹp trong nước, vừa so sánh, Triệu Tuyết liền trở nên ảm đạm vô quang...
Bất luận là tư sắc, khí chất, hay thiên phú thì Triệu Tuyết đều thua kém Triệu Vũ Phi, chênh lệch giống như cô gái nông thôn và tiểu thư chốn đô thành.
- Phong ca, chẳng lẽ huynh không đến Huyền Vũ các để nhận võ học? Huynh xếp hạng ba trong tổng thi đấu võ hội có thể lựa chọn võ học đỉnh cấp, thật là khiến người ta hâm mộ mà.
Triệu Vũ Phi có vẻ kinh ngạc, hỏi.
Thì ra nàng vừa đến Huyền Vũ các không lâu, tiếp nhận ban thưởng.
Mười hạng đầu của nội tầng có thể lựa chọn hai môn võ học cao cấp.
Ba hạng đầu của nội tầng thì có thể lựa chọn một môn võ học đỉnh cấp và hai môn võ học cao cấp.
- Ha ha, thiếu chút nữa thì ta đã quên chuyện này, Triệu Phong nhẹ nhàng cười.
Nhìn Triệu Phong và Triệu Vũ Phi tươi cười rời đi, Triệu Tuyết như lọt vào hầm băng, trong lòng tràn đầy lạc lõng và hối hận.
Nàng hối hận bởi chính lựa chọn ngu muội của mình trước kia...
Tạm biệt Triệu Vũ Phi, Triệu Phong lại bước nhanh về phía trước.
Không lâu sau, Triệu Phong đã tiến vào trọng địa của Huyền Vũ các.
Trưởng lão trấn thủ Huyền Vũ các đã đổi thành người khác, là một lão giả râu bạc trắng, thoạt nhìn rất quen mắt, cũng rất thân thiết.
- Là ngươi sao? Đôi mắt của lão giả râu bạc trắng đột nhiên sáng lên.
Triệu Phong cũng lập tức nhận ra đối phương, vì vậy vội vàng hành lễ, trên mặt tràn đầy cảm kích:
- Bái kiến trưởng lão.
Thì ra, vị lão giả râu bạc trắng này chính là trọng tài trường của võ hội gia tộc.
Trong võ hội ngoại tầng và tổng thi đấu võ hội nội tầng, đối phương vẫn luôn chiếu cố Triệu Phong.
- Lão hủ là Triệu Vũ Tùng, ngươi gọi ta một tiếng Triệu bá là được rồi.
Trọng tài trường râu bạc trắng khoát tay, lộ vẻ hiền lành nhu hòa.
- Vâng, Triệu bá!
Triệu Phong gọi một tiếng “Triệu bá”, phát ra từ cảm kích trong lòng.
- Ngươi đi theo ta.
Triệu Vũ Tùng dẫn Triều Phong đến tầng thứ hai của Huyền Vũ các.
Trên tầng hai của Huyền Vũ các chỉ có 200-300 bản bí tịch võ đạo, phần lớn là võ học cao cấp, rất ít võ học đỉnh cấp.
Cho dù là tộc lớn như Triệu tộc thì võ học đỉnh cấp cũng rất trân quý.
Triệu Phong vội quét nhìn một lượt, có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Triệu bá tại sao mỗi bí tịch võ đạo ở đây lại đều là một lệnh bài?
Trên tầng hai của Huyền Vũ các, không có bí tịch võ đạo chính thức, chỉ có một loại ngọc bài, trên đó chỉ viết tên võ học và những câu giới thiệu ngắn gọn.
- Ha ha, bí tịch võ đạo từ cao cấp trở lên đều vô cùng quý hiếm. Không thể nào đem bản chính đặt ở đây được, chỉ có thể chờ sau khi ngươi lựa chọn võ học nào thì ta mới có thể lấy bản chính ra, để ngươi quan sát ghi nhớ.
Triệu Vũ Tùng giải thích.
Triệu Phong nghe xong liền cảm thấy thất vọng, gia tộc rất nghiêm khắc trong việc cất giữ võ học từ cao cấp trở lên, nếu bản thân mình tự cho là có thể “trộm lấy” thì quả thật quá hoang đường.
Chẳng qua, đối với Triệu Phong mà nói thì được lựa chọn một môn võ học đỉnh cấp và hai môn võ học cao cấp đã là rất tốt rồi.
Hắn đi khắp tầng hai một vòng đem toàn bộ tên và giới thiệu về bí tịch võ đạo nhìn qua một lượt.
- Thể nào, ngươi không chọn được bí tịch nào ư?
Triệu Vũ Tùng kỳ quái hỏi.
Triệu Phong đảo mắt một vòng cười hắc hắc nói:
- Triệu bá... Ngài là trưởng lão Huyền Vũ các, nhất định rất hiểu rõ về các bí tịch trong này. Ngài có thể đề cử cho ta một vài võ học lợi hại nhất và thích hợp với ta hay không?
- Tiểu tử ngươi giỏi thật! Dám có chủ ý với ta, chẳng lẽ ngươi không biết làm vậy là vi phạm tộc quy hay sao?
Tinh quang trong mắt Triệu Vũ Tùng lóe lên.
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, thế nhưng hành động của Triệu Vũ Tùng cũng không hề lãnh đạm.
Chỉ thấy ông ta chậm rãi đi tới một giá sách ở tầng hai Huyền Vũ các, lấy ra một vài ngọc bài từ trên đó...