Giữa không trung.
Bạch Vân Đạo Tôn và Huyền Băng Nữ Vương, thoáng lâm vào thất thần trong giây lát.
Hai đại Thiên Kiêu Chi Vương đương thế sóng vai liên thủ, không người nào hoài nghi thực lực và khả năng tạo nên kỳ tích của bọn họ.
Hai người liên kết với nhau, lực lượng tinh thần dám khiêu chiến tất
cả, thậm chí cả ba đại Tôn Giả ở đây, trong lòng cũng nổi lên một trận
sóng lớn.
- Hai đại Thiên Kiêu Chi Vương liên thủ, có lẽ thật sự có thể khiêu chiến với Tôn Giả.
Thiết Ma cũng sinh ra một loại ảo giác như vậy.
Mặc dù lý trí mách bảo ông ta rằng, cho dù hai người liên thủ đối kháng Tôn Giả, phần thắng vẫn nhỏ bé vô cùng.
Ánh mắt Hồng giáo chủ lập lòe, trong lòng sinh ra một loại ý chí
nhiệt huyết chiến đấu từ lâu đã nguội lạnh, giống như nhìn thấy hình
bóng của mình năm xưa từ trên người Triệu Phong và Vũ Thiên Ngô.
Nhưng cho dù là ông ta lúc còn trẻ, cũng không có đảm phách như Triệu Phong và Vũ Thiên Ngô.
Khiêu chiến Tôn Giả.
Hồng giáo chủ mới đầu cũng bị hành vị của hai người, dọa cho phát hoảng
Lá gan của hai người này cũng thật quá lớn.
Nhưng sau đó, ý chí chiến đấu và uy thế do Triệu Phong và Vũ Thiên
Ngô sóng vai nhau tạo ra, đạt đến trình độ có thể chống lại Tôn Giả,
khiến ông ta rung động vô cùng.
Thân là Tôn Giả, Hồng giáo chủ biết rõ chênh lệch giữa Chân Chủ cấp và Đan Nguyên cảnh.
Cũng giống như ngày trước, lúc Tịch Sát Trưởng lão ám sát Kim Dương
gia chủ và Đại trưởng lão, không khác gì thái thịt, cũng có thể thấy
được đôi chút.
Chẳng qua, hai người Triệu Phong, thân là Thiên Kiêu Chi Vương lực áp mấy chục thời đại, bản thân là hóa thân của kỳ tích.
Cho dù lý trí cảm thấy không có khả năng, nhưng Hồng giáo chủ vẫn có một tia chờ mong và tin tưởng đối với hai người.
- Nhị vị, các ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Hồng giáo chủ chậm rãi mở miệng, nói như có thâm ý.
Triệu Phong và Vũ Thiên Ngô, ý chí chiến đấu kiên định, không hề đổi sắc.
Nhưng Bạch Vân Đạo Tôn và Huyền Băng Nữ Vương thì lại thoáng rùng mình.
Thì ra.
Lời của Hồng giáo chủ là nói với hai đại Tôn Giả.
Sắc mặt hai đại Tôn Giả dần trở nên ngưng trọng, không dám coi thường Triệu Phong và Vũ Thiên Ngô liên thủ.
Bọn họ cũng có cảm xúc giống như Hồng giáo chủ, tại phương diện lý
trí, bọn họ cũng không tin răng hai đại thiên kiêu cái thế liên thủ, có
thể đối kháng với Tôn Giả.
Thế nhưng, hai đại thiên kiêu cái thế liên thủ, tạo nên tinh thần ý
chí và tâm hồn Đồng lực, trùng kích tâm linh của hai Tôn Giả.
Trong tâm linh của hai đại Tôn Giả, cũng không khỏi có chút dao động: Có lẽ bọn hắn có thể thực sự làm được.
Đứng trước mắt bọn họ, chính là Thiên Kiêu Chi Vương lực áp mấy chục thời đại, sáng lập nên thời đại đỉnh phong.
Bọn họ chính là hóa thân của kỳ tích.
Mạnh như Tôn Giả, cũng không dám hoài nghi lực lượng của những Thiên Kiêu Chi Vương này.
- Triệu Phong, sớm đã nghe nói, ngươi và Vũ Phi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Giữa ta và ngươi, cần gì phải xung khắc đến mức như
nước với lửa?
Bạch Vân Đạo Tôn dường như nhụt chí, than khổ một tiếng.
Ngay lập tức, uy áp Tôn Giả từ trên người ông ta, liền tiêu tán thành vô hình.
Phần đông thân ảnh của Thiết Huyết Giáo đều thở phào một hơi, đồng thời cũng có chút cảm thấy khó hiểu.
Hồng giáo chủ và Thiết Ma liếc nhau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Vào thời khắc này, mạnh như Tôn Giả, cũng phải lặng lẽ làm ra một nhượng bộ nho nhỏ.
- Bạch Vân Đạo Tôn này, không ngờ lại rút lui...
Huyền Băng Nữ Vương cắn răng thầm nghĩ.
Thế nhưng
Đối diện với sự sóng vai liên thủ của hai đại thiên kiêu cái thế và
loại ý chí chiến đấu có thể nghiền nát hết tất cả, trong lòng nàng cũng
không tránh khỏi xuất hiện ý niệm nửa đường bỏ cuộc.
Đầu tiên.
Tại phương diện tâm linh, khí thế hai đại Thiên Kiêu Chi Vương đã mơ hồ có xu thế lấn áp Tôn Giả.
Tiếp đó.
Không có người nào nguyện ý cùng lúc đối địch với hai đại Thiên Kiêu Chi Vương.
Phải biết rằng
Thành tựu của Triệu Phong và Vũ Thiên Ngô, thậm chí còn siêu việt hơn những nhân vật truyền kỳ như Xích Nguyệt giáo chủ, Kiếm Tôn Diệp Vô Tà.
Nếu không có gì xảy ra ngoài dự liệu, bọn họ chính là Vương Giả tương lai của Đại lục.
Nếu như thắng
Thân là những Tôn Giả đỉnh phong của thế hệ trước, bọn họ cũng có
chút mất mặt. Hơn nữa, rất có thể sẽ kết thù với hai đại Thiên Kiêu Chi
Vương.
Nếu như thua... Hoặc là đánh ngang tay.
Đây chính là tình huống mà hai vị Tôn Giả không dám đối mặt nhất, hơn nữa khả năng này, tiềm năng mách bảo bọn họ rằng vẫn có thể xảy ra.
Nói cách khác.
Bất luận là thắng hay thua, đối với hai vị Tôn Giả Đan Nguyên cảnh cũng đều chỉ có hại mà không có lợi.
Loại tình huống như vậy, khó trách “Bạch Vân Đạo Tôn” lại nữa đường bỏ cuộc, biến tướng thành nhượng bộ.
- Bạch Vân tiền bối, tình huống về Vũ Phi và “Truyền thừa vô danh”,
nếu như ngài có thành ý, chúng ta có thể trò chuyện cơ mật với nhau.
Tâm hồn Đồng lực trên người Triệu Phong chậm rãi thu liễm, cũng khách khí hơn vài phần.
Lúc trước.
Hắn và Bạch Vân Đạo Tôn không nói chuyện, chủ yếu là bởi vì đối phương vẫn bày ra cái giá đỡ “Tôn Giả”.
Bạch Vân Đạo Tôn giáng lâm Thiết Huyết Giáo, bộ dạng hùng hổ dọa người, có vài phần giống như từ trên cao nhìn xuống
Đối mặt với loại thái độ chất vấn này, Triệu Phong hiển nhiên cũng không muốn lấy mặt nóng áp vào mông lạnh.
Chẳng qua lúc này.
Bạch Vân Đạo Tôn đối diện với tín niệm chiến đấu cường đại chưa từng
có từ trước tới nay của hai đại Thiên Kiêu Chi Vương, tâm linh dao động
rốt cuộc cũng chịu bỏ cái giá đỡ “Tôn Giả” xuống thành tâm nói chuyện.
- Được, ta cũng muốn tìm hiểu xem người mà trong lòng Vũ Phi vẫn luôn kính nể là như thế nào.
Trên mặt Bạch Vân Đạo Tôn lộ vẻ mừng rỡ, gật đầu đáp ứng.
Ngay lập tức, Triệu Phong và Bạch Vân Đạo Tôn đã đạt thành nhận thức chung Huyền Băng Nữ Vương lập tức biến sắc.
Nhìn tình huống có vẻ như Triệu Phong và Bạch Vân Đạo Tôn muốn lén
trò chuyện với nhau, đồng thời gạt Huyền Băng Nữ Vương ra ngoài.
- Bạch Vân Đạo Tôn, ngươi cứ như vậy mà thân mật với kẻ này sao?
Trước mặt lợi ích cực lớn, tay Chân cũng tự hại lẫn nhau. Triệu Phong
kia đi ra từ truyền thừa, còn đệ tử của ngươi thì không làm sao có thể
xác định được không phải do hắn ra tay tàn khốc.
Huyền Băng Nữ Vương đột nhiên cười nói.
- Ngươi nói vậy là ý gì?
Sắc mặt Bạch Vân Đạo Tôn ngưng tụ, có chút không vui.
- Bồn cung chỉ lo lắng ngươi bị tiểu tử này lừa bịp. Tin tức về
truyền thừa vô danh kia, tin rằng ngay cả Hồng giáo chủ cũng cảm thấy
hứng thú. Có bí mật gì, không thể để cho mọi người chúng ta cũng biết
hay sao?
Ngữ khí Huyền Băng Nữ Vương có chút cay nghiệt.
Nàng và Bạch Vân Đạo Tôn liên thủ, mục đích cuối cùng chính là vì truyền thừa vô danh kia.
Bây giờ bị gạt ra ngoài, nàng tự nhiên rất tức giận và khó chịu. Bạch Vân Đạo Tôn nghe vậy, không khỏi có chút chần chờ.
Đắc tội với Huyền Băng Nữ Vương, kết oán với Huyền Băng Cung, đây cũng không phải là điều ông ta muốn.
Hơn nữa.
Ông ta cho rằng, Huyền Băng Nữ Vương nói cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý.
- Ta chỉ nói chuyện cơ mật vợi Bạch Vân tiền bối, nếu như tiền bối có chỗ nào hoài nghi, ta chỉ nói năm chữ, như vậy có thể chứng mình tất
cả.
Triệu Phong không hề nhượng bộ chút nào.
- Năm chữ nào?
Ánh mắt của ba đại Tôn Giả và rất nhiều cường giả ở đây, đều đồng loạt dừng lại trên người Triệu Phong
- Thái... Cổ... Vạn... Tộc...
Triệu Phong nói từng chữ một.
- Đợi chút, ta tin ngươi.
Sắc mặt Bạch Vân Đạo Tôn bỗng nhiên biến đổi, thoáng cái cắt ngang lời của Triệu Phong
Thái Cổ Vạn Tộc Bảng
Triệu Phong chỉ nói đến chữ thứ tư thì đã bị Bạch Vân Đạo Tôn cắt ngang
Hai vị Tôn Giả còn lại và rất nhiều cường giả đều không khỏi suy nghĩ sâu
xa, nhưng phần lớn đều có chút mờ mịt.
- Chúng ta nói riêng thôi
Bạch Vân Đạo Tôn liếc nhìn Triệu Phong một cái thật sâu.
Bí mật huyết mạch của Triệu Vũ Phi xuất thân từ Thái cổ Vạn Tộc Bảng
chỉ có vỏn vẹn Bạch Vân Đạo Tôn và một vị Tôn Giả khác trong Tông môn
biết được.
Thậm chí ngay cả bản thân Triệu Vũ Phi trước đó cũng không biết bí mật này.
Đây chính là bí mật trong lòng Bạch Vân Đạo Tôn.
Bí mật này.
Ông ta vẫn một mực không dám nói ra, bởi vì huyết mạch truyền thừa
của Thái cổ Vạn Tộc Bảng quá mức kinh thế hãi tục, mạnh như Thiên Nguyên Tông của Thập Đại Tông Phái, cũng không gánh nổi hậu quả do nó dẫn phát nên.
Vụt vụt...
Triệu Phong và Bạch Vân Đạo Tôn, một trước một sau, lui vào trong một tòa đại điện của Thiết Huyết Giáo.
- Triệu Phong này, quả nhiên có ý tứ, quả thật chờ mong có thể cùng hắn sóng vai chiến một trận.
Vũ Thiên Ngô đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Trong tay hắn cầm một khối lệnh bài đặc chế hình thoi, bên trên hiển
hiện một tia chấn động thần bí, khẽ liếc nhìn nó một cái, hắn lại thở
dài:
- Đáng tiếc, thời gian của ta không còn nhiều nữa.
- Chúng ta đi!
Huyền Băng Nữ Vương nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vừa oán hận vừa không cam lòng.
Chẳng qua, nàng biết rõ, Triệu Phong đã giành được sự tín nhiệm của
Bạch Vân Đạo Tôn, về phần bí mật lợi ích của “truyền thừa vô danh” kia, e rằng nàng khó mà phân được một phần canh rồi.
- Đi thong thả, không tiễn.
Hồng giáo chủ ôn hòa nói.
Thiết Ma không khỏi thở phào một hơi, tràng diện nguy cơ này, cuối cùng cũng được hóa giải.
Dưới sự chất vấn của hai đại Tôn Giả, một người được Triệu Phong hóa giải, còn một người thì phẫn hận rời đi.
Vũ Thiên Ngô, vừa rỗi đa tạ ngươi đã xuất thủ.
Thiết Ma cười nói.
Hấn hiểu rằng, nguyên nhân chính khiển Bạch Vân Đạo Tôn thỏa hiệp nhượng bộ, đó là do bối cảnh cường đại sau lưng Vũ Thiên Ngô.
- Không phải ta giúp Thiết Huyết Giáo, chỉ là muốn giúp Triệu Phong mà thôi.
Vũ Thiên Ngô tuyệt đối không khách khí chút nào.
Thiết Ma đứng hình, lập tức có chút xấu hổ.
- Ha ha...
Đám người Hồng giáo chủ, không nhịn được cười phá lên, Vũ Thiên Ngô này, quả thật không biết nê mặt mũi người khác.
Lúc này.
Triệu Phong và Bạch Vân Đạo Tôn ở trong đại điện trao đổi, người bên ngoài vẫn đều đang chờ đợi.
Đối với truyền thừa vô danh và tình huống hạ lạc của Triệu Vũ Phi,
đám người Hồng giáo chủ, Thiết Ma, Vũ Thiên Ngô, thậm chí cả Huyền Băng
Nữ Vương, cũng đều rất hứng thú, đẩy lòng hiếu kỳ.
Chẳng qua.
Bí mật này, Triệu Phong chỉ nguyện ý nói cho Bạch Vân Đạo Tôn mà thôi.
Trong đại điện, một mảnh khí tức dày đặc bao phủ.
- ... Ngươi nói là, chính vì Vũ Phi có được huyết mạch truyền thừa
“Thái cổ Vạn Tộc Bảng”, cho nên mới đưa nàng đến truyền thừa đó, trở
thành người thừa kế của không gian di tích đó?
Bạch Vân Đạo Tôn có chút mơ hồ nói.
Đối với tình huống của di tích Tử Thánh, Triệu Phong cũng không thể nói quá rõ, nhưng thế cục đại khái là như vậy.
Lúc rời khỏi di tích, Vũ Phi cũng đã nhờ Triệu Phong thông báo tin tức nàng vẫn còn khỏe mạnh cho Bạch Vân Đạo Tôn.
Khi biết được không gian di tích kia bị ba đại Tông phái Nhị Tinh
nhìn chằm chằm vào, lông mao toàn thân Bạch Vân Đạo Tôn đều dựng đứng
lên.
- Không ngờ cục điện của Vũ Phi lại nguy hiểm như vậy.
Trong lòng Bạch Vân Đạo Tôn liền cảm thấy bất an.
- Tin tức liên quan đến việc này, mong rằng tiền bối hãy giữ bí mật,
tuyệt đối không được đề cập cho người thứ ba biết được. Bằng không, đừng nói là Thiên Nguyên Tông cho dù là toàn bộ Thanh Hoa Vực, cũng đều có
thể gặp phải đại nạn.
Triệu Phong cường điệu.
Tâm thần Bạch Vân Đạo Tôn khẽ run.
Bí mật này, cũng giống như bí mật Triệu Vũ Phi có huyết mạch Thái cổ Vạn Tộc Bảng không thể dễ dàng tiết lộ.
Nếu Bạch Vân Đạo Tôn không muốn mang đến nguy cơ phiền toái cho Thiên Nguyên Tông, tự nhiên sẽ kín miệng như bưng.
Đương nhiên.
Còn một đại bí mật nữa, nhưng Triệu Phong cũng không nói ra.
Đó chính là Tử Thánh lệnh.
Có được Tử Thánh lệnh, Triệu Phong có thể bắt được liên lạc với di
tích Tử Thánh, thậm chí có thể mở ra thông đạo truyền thừa một lần nữa,
quay trở về di tích Tử Thánh.
Nửa ngày sau...
Hai người Triệu Phong từ trong đại điện đi ra.
Thần sắc của Triệu Phong vẫn bình thản tự nhiên.
Còn Bạch Vân Đạo Tôn thì cảm xúc có chút không ổn định, dường như vô cùng kinh ngạc.
Đám người Hồng giáo chủ, Thiết Ma, đều âm thầm líu lưỡi, mặc dù rất hứng thú với việc này, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Trong ngày hôm đó.
Bạch Vân Đạo Tôn cũng không lập tức rời đi, ngược lại chủ động đề
nghị thương lượng với Hồng giáo chủ, về việc Thiên Nguyên Tông và Thiết
Huyết Giáo kết mình
Hồng giáo chủ cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
Thiên Nguyên Tông, một trong Thập Đại Tông Phái của Đại lục, không
ngờ lại chủ động đưa ra yêu cầu kết mình với Thiết Huyết Giáo.
Cùng lúc đó...
Trận chiến đỉnh cao của Đại lục, cuộc tranh tải của hai đại Thiên Kiêu Chi Vương, cuối cùng cũng khai mạc.
Cách ngoài vài trăm dặm, trên ngọn núi cao.
- Triệu Phong, thời gian không còn nhiều nữa. Xong trận chiến này, ta sẽ rời khỏi Thanh Hoa Vực, tin rằng ngươi sẽ không khiến ta phải thất
vọng...