Hư Không Hải vô tận, một chỗ xa xôi khác.
Trên một con thuyền nhỏ bằng kim loại kỳ lạ tối tăm, chở mấy bóng người.
Thanh niên sáng ngời cùng tiểu nữ hài bạch đồng, sóng vai mà ngồi, sau lưng đứng hai bóng mờ cao lớn, là hai gã Tử Vệ.
- Bốn đại Tử Linh Vương, ba mươi sáu Tử Vệ, phân tán ở mười Quần Đảo vực phụ cận, mặc dù mỗi một miếng lệnh bài tử vong, có thể cảm ứng một đoạn phạm vi rất lớn, nhưng muốn trong một hải vực hư không rộng lớn, xác
định một người, xác suất vẫn rất nhỏ...
Thanh niên sáng ngời thấp giọng thở dài.
Ồ?
Thanh niên sáng ngời, đột nhiên sinh ra cảm ứng, hai gã Tử Vệ sau lưng, đồng thời khẽ kêu một tiếng.
Vụt…
Ngoại trừ tiểu nữ hài bạch đồng, thanh niên sáng ngời cùng hai gã Tử Vệ, trong tay đều lật lên một tấm lệnh bài tử vong.
- Tam điện hạ, là Tử Vệ ba mươi ba, hắn gặp mục tiêu.
- Hắn cách chỗ chúng ta, còn rất xa, căn cứ độ phân tích tin tức, đại khái cách hai Quần Đảo vực.
Hai gã Tử Vệ cung kính nói.
- Ha ha... Vận khí không ngờ tốt như vậy, khiến Tử Vệ ba mươi ba gặp được mục tiêu.
Thanh niên sáng ngời nhếch miệng cười một tiếng.
Phạm vi mười Quần Đảo vực, hết sức rộng lớn, mấy chục người phân bố các nơi, tương đương hạt cát trong biển rộng.
Lục soát mò mẫm như vậy, không ngờ có thể gặp mục tiêu.
Không thể không thừa nhận, vận khí của Tử Vệ ba mươi ba kia, tốt đến bất thường.
Xẹt xẹt xẹt…
Tiểu nữ hài bạch đồng hết sức chuyên chú, vẽ một bức họa.
- Hửm?
Thanh niên sáng ngời quay đầu nhìn, vẽ ra một cảnh.
Bức tranh còn chưa vẽ xong.
Nhưng trên tấm hình, hiện ra một bóng mờ, phác họa hình dáng đại khái của hắn, tay cầm một thanh kiếm ngắn.
- Không sai, đó là Tử Vệ số ba mươi ba.
Trong thanh âm của hai gã Tử Vệ, lộ ra một tia hưng phấn.
Ngay sau đó.
Trong tấm hình, xuất hiện một con mèo màu xám bạc, trong tay cầm một thanh chủy thủ thần bí u ám, rạch một chuỗi sáng.
- Hì hì, ta muốn con mèo này.
Tiểu nữ hài bạch đồng, vẽ đến nửa chừng, càng vui vẻ.
Nhưng thanh niên sáng ngời cùng hai gã Tử Vệ, ánh mắt lại dừng ở trên hình vẽ.
- Con mèo kia, vũ khí trên tay nó...
Một tên Tử Vệ trong đó, kinh hô một tiếng.
Cùng lúc đó…
Ở Quần Đảo vực Ngũ Nhạc, chiến trường Nhị tinh.
- Đinh...
Chủy thủ thần bí của Tiểu Tặc Miêu, ngăn cản một kiếp thay Triệu Phong.
Phốc...
Chẳng những như thế, hai ngón tay của Tử Vệ, ứng tiếng mà đứt đoạn.
- Tử Vong Ảnh Thân của ta, đan xen giữa thật thể và hư vô, làm sao có thể...
Bóng ma tử vong thất thanh, khó có thể tin nổi.
Bả vai hắn trầm xuống, dư quang khóe mắt bắt gặp một con tặc miêu, ngồi trên vai mình.
Một con mèo?
Hai phe địch ta, kể cả vị Nửa bước Vương Giả đang giết tới, cũng một hồi kinh ngạc.
Một con mèo... sao có thể
Bóng ma tử vong dường như không cách nào chấp nhận, với Tử Vong Ảnh Thân cường hãn của hắn, cho dù Đại Đan Nguyên Cảnh, cũng khó tổn thương được chút nào.
Tử Vong Ảnh Thân, giao phó ý chí tử vong của Tử Vong đại đế, đan xen sống chết, thi thể cùng hư ảnh.
Loại thể chất này, với các loại công kích sát thương, có thể miễn dịch tám, chín phần.
Nhưng thể chất bất diệt cường đại như thế, lại bị một con tặc miêu cổ quái, dùng chủy thủ chặt đứt hai đầu ngón tay.
- Chủy thủ... chậm đã.
Ánh mắt Bóng ma tử vong, dừng ở trên chủy thủ thần bí của Tiểu Tặc Miêu.
Chủy thủ thần bí kia, hết sức u ám, kéo động một chuỗi ánh sáng lạnh lẽo.
Chuôi chủy thủ này khí tức sâu không lường được, phong nhận bốn phía,
lưu động từng luồng hoa văn mờ mờ như sao trên trời đêm, mơ hồ truyền
đến từng tiếng rì rầm khàn khàn lạnh lẽo.
- Chẳng lẽ là thánh khí vô thượng của Ảnh Sát Nhất Đạo - Ảnh Sát Đế Nhận.
Hộ vệ Tử Vong, tim đập rộn lên.
- Ảnh Sát Đế Nhận.
Đồng tử bóng ma Tử Vệ co rút lại, lộ vẻ kính sợ, tham lam, kiêng kị.
Nhưng mà.
Còn không đợi hắn từ trong lúc khiếp sợ tỉnh lại.
Vụt…
Miêu trảo của Tiểu Tặc Miêu, cào mạnh lên trên mặt của hắn.
- A.
Bóng ma tử vong kêu rống một tiếng, cho dù là thể chất của hắn, trên mặt vẫn nóng rát một trận, truyền đến một cảm giác mê muội.
Vụt…
Thân ảnh hắn một đoàn mơ hồ, biến mất tại chỗ.
- Tiểu Tặc Miêu, ở yên đi.
Triệu Phong cảm giác hàn ý tử vong đè nén toàn thân, nhanh chóng biến mất.
Vào thời khắc mấu chốt đó, cũng chỉ có Tiểu Tặc Miêu, có thể ra tay kịp thời.
- Xem ra, Tử Vệ kia cũng không hạ sát thủ chân chính với ta, dường như muốn giam giữ ta.
Trong lòng Triệu Phong hết sức tỉnh táo.
Đánh chết và bắt sống, đó là hai khái niệm.
Nếu hộ vệ Tử Vong muốn giết Triệu Phong, có thể so với giết lão già mặt đen, còn dễ dàng đơn giản hơn.
Dù sao tầng thực lực của hai người, cũng chênh lệch quá lớn.
Nhưng từ đủ loại dấu hiệu mà xét, nhiệm vụ chân chính của Tử Vệ, không phải là đánh chết Triệu Phong, mà là bắt sống.
- Khó trách hắn biết rõ lão già mặt đen đối địch với ta, còn muốn diệt
trừ. Bởi vì lão già mặt đen, cũng là nhân tố uy hiếp tánh mạng của ta.
Trong lòng Triệu Phong sáng tỏ.
Biết rõ điểm này, hắn hơi thả lỏng.
Nếu mục đích của 'Tử Vệ', là muốn giam giữ hắn, khó khăn sẽ lớn hơn nhiều.
- Không cần biết ngươi là thân phận gì, giết chết Lục đệ, để mạng lại cho ta
Một thanh âm lạnh như băng, giống như từ trong Cửu U truyền đến, xuyên
thấu hư không, lay động tầng linh hồn một phương trời đất.
Ý chí Hư Thần to lớn, giống như trường mâu khổng lồ, đâm về phía Bóng ma tử vong.
Lúc này.
Vị Nửa bước Vương Giả phương xa kia, phi thân chạy đến, không kịp do dự, trực tiếp ra tay với Bóng ma tử vong.
Vị Nửa bước Vương Giả kia,
là một thanh niên nho nhã, nhưng trong ánh mắt lại có một tia máu đỏ,
ánh mắt thù hận lạnh như băng, dừng ở trên người Tử Vệ.
- Ý chí Hư Thần? Chênh lệch lớn nhất giữa Nửa bước Vương Giả vô dụng
cùng Đại Đan Nguyên Cảnh, chính là thăng hoa về mặt linh hồn, dựng dục
ra ý chí Nửa bước Hư Thần, có thể áp chế cả tầng Đan Nguyên cảnh.
Bóng ma tử vong lạnh lùng cười một tiếng, không sợ chút nào.
Vụt vụt…
Tử Vệ ở trên chiến trường, bóng hư ám kéo liên tiếp, thân pháp tốc độ, quỷ thần khó lường.
Cho dù là vị Nửa bước Vương Giả kia, tốc độ cũng không theo kịp Tử Vệ.
- Băng Thần Quyết, Sơn Hà Nộ.
Thanh niên nho nhã kia, đứng ngạo nghễ trên hư không, hai tay mở ra,
toàn thân quanh quẩn ở trong một tầng sáng hơi mờ, phát ra vĩ lực thần
quang kinh thiên.
Oành
Hư không trong vực, mơ hồ chấn động, từng tầng hôi lưu (*) như sóng lớn, tràn ngập phương viên mười hai đến hai mươi dặm.
(*) dòng chảy màu xám
Phạm vi hôi lưu kia tràn ngập, núi sông chấn động, nhật nguyệt càn không thất sắc.
Ngọn nguồn hết thảy chấn động, đều đến từ vị Nửa bước Vương Giả kia.
- Nửa bước Vương Giả, thực lực thật là khủng khiếp.
Cả người Triệu Phong hít thở không thông, huy động trận kỳ, uy năng đại
trận Bách Thi Trớ Chú toàn bộ triển khai, miễn cưỡng ngăn cản được mấy
tia dư âm.
Lý Vân Nhai kia, đã bị chuyển vào trong thuyền Hư Không Hải, nếu không thân thể đã huyết nhục mơ hồ rồi.
- Ngươi cũng vào đi.
Triệu Phong vung tay lên, thu Khô Lâu đường chủ vào trong Vạn Quỷ Châu.
Nửa bước Vương Giả kia trả công kích, quả thực là kinh thiên động địa,
thấp hơn Đại Đan Nguyên Cảnh, tới gần, chính là chịu chết.
Vụt…
Bên ngoài thân hắn nổi lên
sóng nước sâu thẳm, bốn bề dậy sóng, giảm bớt hấp thu phần lớn dư ba.
Dùng thể chất sinh mạng tiếp cận Đại Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong của hắn, thủy chi huyết mạch cường đại, khó khăn lắm mới đứng vững mép chiến
trường.
Phốc Phốc...
Thân pháp dịch chuyển nhanh chóng của Bóng ma tử vong, rốt cuộc gặp lực cản.
Nhưng hắn ỷ vào thể chất bất diệt "Tử Vong Ảnh Thân", vẫn không ngừng
tới gần Nửa bước Vương Giả, bên ngoài thân dâng lên một tia khói đen.
- Tử Thần Kiếm Luân Vũ.
Kiếm ngắn đen sậm trong tay hộ vệ tử vong, biến ảo thành một mảnh bóng
kiếm thê hàn u tịch, hết vòng này tới vòng khác, lực tử vong, luân hồi
không ngừng.
Ô...ô...ô...n...g!
Chỉ thấy hàng loạt bóng kiếm tử vong thê mỹ, ngưng luyện đến mức tận
cùng, dập dờn phạm vi hơn mười trượng, ngạnh bính với Nửa bước Vương
Giả.
- Bút Thánh Hoàng.
Thanh niên nho nhã ngạo nghễ cười lạnh, trong tay xuất hiện một món thần binh Địa cấp thần bí, nhẹ nhàng vung lên, hào quang sắc bén chấn động
Cửu Châu, mỗi một đạo có thể nghiền nát một ngọn núi lớn.
- Bút Thánh hoàng giả? Bút Thánh hoàng chân chính, đến từ vương triều
Thánh hoàng trong truyền thuyết, tiếp cận cực phẩm Địa cấp...
Sắc mặt hộ vệ Tử Vong hơi biến sắc.
Ầm ầm…
Một phương trời đất, hào quang cùng tử khí đan xen oanh tạc, khí lãng khủng bố cùng bụi bặm cuồn cuộn, che dấu hết thảy.
- Rút lui trước.
Triệu Phong mở Thần Linh Nhãn ra, xác định một lộ tuyến, dùng đại trận
Bách Thi Trớ Chú bao phủ, men theo một cái phương hướng, chạy ra ngoại
vực.
- Chiến đấu cấp bậc Nửa bước Vương Giả, phe nào thắng, chúng ta cũng khó tránh một kiếp.
Triệu Phong hít sâu một hơi.
Với thực lực của hắn, khó có thể nhúng tay vào chiến đấu cấp độ kia.
Meo meo.
Tiểu Tặc Miêu ngồi trên vai hắn, vuốt vuốt chủy thủ thần bí trong tay.
- Ảnh Sát Đế Nhận, chính là chuôi chủy thủ này? Cả ngón tay của hộ vệ Tử Vong kia, cũng bị chặt đứt.
Triệu Phong cảm thấy giật mình.
Thực lực bản thể của Tiểu Tặc Miêu, rất khó uy hiếp được hộ vệ Tử Vong.
Vừa rồi sở dĩ có thể giải vây cho Triệu Phong, thậm chí chặt đứt ngón tay của Tử Vệ, đều là công lao của Ảnh Sát Đế Nhận này.
Ngày xưa, Tiểu Tặc Miêu ở Tử thánh bảo điện, vắt hết óc, nhận được chuôi chủy thủ thần bí này, từng khiến cho tàn linh Tử thánh kinh hoảng.
Vụt…
Thuyền Lam Lôi Hải Thiên, rất nhanh thoát khỏi lục địa ngoại vực, tiến vào Hư Không Hải ngoại vực.
Sau khi tiến vào Hư Không Hải, trọng lực không khí giảm mạnh, tốc độ của thuyền Hải Thiên, bành trướng mười mấy lần, vẫn còn đang tăng lên.
Mắt thấy, khoảng cách thuyền Hải Thiên cùng chiến trường ngoại vực kia, càng ngày càng xa xôi.
Ầm ầm
Lúc rời khỏi chiến trường Nhị tinh, Triệu Phong còn cảm nhận được hai cổ khí tức của Vương Giả Hư Thần cảnh, sức mạnh to lớn giao phong.
Có điều.
Cấp Vương Giả Hư Thần cảnh giao phong càng cao, chiến đấu phía dưới, ở trong mắt bọn họ, chỉ giống như trò chơi dế và kiến.
- Khí tức tử vong, chẳng lẽ có liên quan tới "Tử Vong đại đế" Trong truyền thuyết?
Hai gã Vương Giả Hư Thần cảnh, cảm thấy được sự tồn tại của "Tử Vệ".
Vụt…
Một luồng thần niệm to lớn trong đó, cách mấy mươi vạn dặm, còn quét qua thuyền Lam Lôi Hải Thiên.
- Khí tức thật là khủng khiếp...
Mọi người trong thuyền Hải Thiên, đều có loại cảm giác hít thở không
thông, khí tức khủng bố giống như lúc đó ở sâu dưới biển, gặp phải hải
kình vương.
Cũng may.
Cổ thần niệm này, chỉ là khẽ lướt qua.
- Mau mau rời khỏi chiến trường Nhị tinh này.
Triệu Phong thúc dục thủy chi huyết mạch cùng Phong Lôi chân nguyên
trong cơ thể, dung nhập vào trong trận pháp thuyền Hải Thiên.
Bởi vì thuộc tính của thuyền Hải Thiên, là thủy lôi. Triệu Phong thúc
dục lực lượng huyết mạch cùng chân nguyên, có thể trong thời gian ngắn,
tăng lên tính năng tốc độ của nó.
Vù…
Thuyền Hải Thiên một đường xuyên qua, khí tức chiến trường Nhị tinh, càng ngày càng xa xôi.
Hai canh giờ sau….
Phanh phanh phanh phanh.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, liên tiếp nhảy lên cảnh báo, khí tức tử vong đang tới gần.
- Mục tiêu Tử vong, hừ, chạy đi đâu. Nếu không phải muốn giam giữ ngươi, cũng không cần phải phiền toái như vậy, khiến bản Vệ ta hãm nhập chiến
trường Nhị Tinh.
Một bóng ma cao lớn hơi có vẻ xốc xếch, đuổi theo từ phía sau.
Tử vong đuổi giết, đang ở gần.
- Các ngươi chìm xuống dưới biển trước đi.
Triệu Phong đi tới đỉnh chóp thuyền Hư Không Hải, quyết đoán hạ lệnh.
- Thuyền trưởng, ngươi...
Bọn người Lâu Lan Chỉ Thủy, mặt đầy sầu lo, để thuyền Hải Thiên chìm vào Hư Không Hải.
Trên biển sương hư không.
Chỉ còn lại có thiếu niên tóc xanh lẻ loi kia, kiên nghị tỉnh táo, ánh mắt lập lòe, suy nghĩ:
- Sinh lộ duy nhất, chính là đánh bại Tử Vệ...
Bởi vì.
Tốc độ của Tử Vệ, so với Nửa bước Vương Giả bình thường còn nhanh hơn, ở đây không có người nào, có thể bằng vào tốc độ mà trốn thoát.