Tử Yên hồ.
Thanh niên sáng ngời lơ lửng trên mặt nước, bỗng nhiên ngẩng đầu.
- Ý chí Vương Giả?
Trên mặt Ôn Lạc An, hiếm khi lộ ra một tia ngưng trọng.
Bầu trời trên đỉnh đầu, xuất hiện một đầu “Di Thiên Chi Mâu” lấp lánh trong suốt, cao tận trời mây, quan sát toàn bộ Tử Yên hồ.
Sinh linh thủy vực ở phụ cận, tại phương diện linh hồn, chỉ cảm thấy một luồng cảm giác áp bách.
- Tên Triệu Phong kia, hẳn là nhờ sự trợ giúp của Huyễn Thần Tửu, dùng
phương thức nào đó, trong giây lát duy trì cấp độ ý cảnh Vương Giả. Còn
cấp độ linh hồn của hắn, thậm chí ngay cả tu vi, cũng đều chưa đạt tới
cấp độ Vương Giả.
Thanh niên sáng ngời khôi phục lại tỉnh táo.
Chỉ cần không phải Vương Giả chính thức, hắn căn bản không để vào mắt.
Nếu không phải có sự tồn tại của Nhân Ngư Vương, hắn đã sớm giết vào “Nhân Ngư Thần Điện” rồi.
- Nhân loại, nếu ngươi sớm hợp tác với bổn Vương, tên Triệu Phong kia cũng không thể nào lĩnh ngộ được ý cảnh Vương Giả.
Tiếng gầm gừ của Nhân Ngư Vương truyền đến.
Thanh niên sáng ngời vẫn đứng lặng yên tại chỗ, dáng vẻ thờ ơ.
Trong Bán Thần Di Viên này, hắn cũng không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, huống chi là Vương Giả dị tộc.
Vụt...
Di Thiên Chi Mâu ở trên khoảng không của Tử Yên hồ, biến mất không còn tung tích nữa.
- Không bằng, nhân cơ hội này quan sát một lượt thế cục toàn bộ Bán Thần Di Viên.
Triệu Phong thầm nghĩ.
Tính đặc thù lớn nhất của Khóa Không Chi Mâu, chính là vượt qua rào cản không gian.
Mặc dù loại năng lực này, đã bị Bán Thần Di Viên hạn chế sâu sắc.
Thế nhưng, dưới trạng thái Khóa Không Chi Mâu, Triệu Phong có được ý chí Tân Vương Giả, lực áp bách đối với không gian di viên, gia tăng rất
lớn.
Một khắc sau…
Bán Thần Di Viên, tầng thứ bảy của Vạn Bảo Lâu.
Lưu quang tràn ngập mười mấy món trân bảo đủ loại màu sắc, mông rung
không rõ, phiêu phù giữa không trung, khí tức bảo quang cường đại, đủ
khiến Vương Giả cũng phải kinh hãi.
- Ai ngăn cản ta?
Nam Cung Thánh đứng ngạo nghễ tại chỗ, trên người lóe sáng ngân quang, rực rỡ chói mắt.
Một luồng ý chí Vương Giả, dẫn động sức mạnh to lớn vô hình của Hư Thần, chấn lui một đám thiên tài Thánh Địa, khiến phương diện linh hồn của
bọn chúng không ngừng chao đảo.
Thiên tài Thánh Địa tham gia tranh đoạt, có đến bảy tám chục người.
Thế nhưng.
Nam Cung Thánh dùng sức một mình, giao phong đối kháng với những thiên tài Thánh Địa khác, vẫn hết sức bình tĩnh.
- Không thể để cho Nam Cung Thánh đạt được Càn Khôn Kiếm. Nếu như để hắn đạt được kiếm này, trong số những thiên tài Thánh Địa ở đây, không
người nào có thể chống lại hắn.
- Càn Khôn Kiếm, Tỏa Thiên Cung, Vạn Phương Ấn… Những thứ này đều là
Thánh khí truyền thừa có năng lực định càn khôn, phẩm cấp tiếp cận, thậm chí là sánh ngang với “Thiên cấp”. Bất luận một kiện nào xuất thế, cũng đều có thể ảnh hưởng tới thế cục của Thánh Địa.
Tầng thứ bảy của Vạn Bảo Lâu, tập trung phần đông thiên tài.
Những thiên tài dám cạnh tranh ở trong Vạn Bảo Lâu này, đều là những người nổi bật trong số đệ tử Chân truyền của Thánh Địa.
Thực lực của những thiên tài ở đây, so với đám thiên tài xuất hiện tại Tử Yên hồ, chỉnh thể còn mạnh hơn một bậc.
Thế nhưng.
Mười mấy món trân bảo trên đỉnh đầu, cũng rất khó thu hoạch, thứ nhất
cần phải dựa vào thực lực, thứ hai là phải thử câu thông hô ứng với Thần binh.
Với thực lực của Nam Cung Thánh, cũng chỉ miễn cưỡng câu thông được một tia liên hệ với “Càn Khôn Kiếm”.
Vụt...
Đúng lúc này, một đầu Hư Vô Chi Mâu lấp lánh trong suốt, xuất hiện tại tầng thứ bảy của Vạn Bảo Lâu.
- Ý chí Vương Giả?
Nam Cung Thánh lập tức sinh ra cảm ứng, trên người bừng lên một luồng ý chí Vương Giả vĩ ngạn kinh người.
Luận tu vi.
Nam Cung Thánh cao tới Nửa bước Vương Giả, lại có được ý chí Vương Giả, chẳng qua tu vi vẫn còn kém Vương Giả một lằn ranh.
Oành…
Ý chí Vương Giả của Triệu Phong, thoáng run lên một cái, lập tức bị áp chế.
Ý chí Vương Giả của hắn là do vội vàng ngưng kết, tại phương diện nội tình, vẫn có chênh lệch không nhỏ với Nam Cung Thánh.
Triệu Phong vừa mới chuẩn bị rời đi.
Ô...ô...ô...n...g!
Trong phần đông bảo vật quý hiếm, có một thanh “Cổ cung” phát ra âm
thanh chấn minh, đoàn lưu quang lập lòe bên ngoài, bỗng nhiên mờ đi.
- Ồ?
Triệu Phong thoáng sinh ra một tia cảm ứng thần bí đối với cổ cung kia.
- Tỏa Thiên Cung…
Một ít thiên tài Thánh Địa ở bên dưới, đều kinh hãi nghẹnngaof.
Những Thần binh trân bảo này, đều có ý chí Bán Thần gia trì, không thể nào mạnh mẽ thu lấy.
Mà nhìn tình huống lúc này, dường như “Tỏa Thiên Cung” đang muốn thoát ly sự trói buộc của ý chí Bán Thần.
- Nếu ngươi nguyện ý, vậy thì hãy theo ta.
Bên trong Di Thiên Chi Mâu, chợt xuất hiện một luồng Đồng lực chấn động kỳ dị mà cường đại.
Bỗng nhiên.
Một tầng gợn sóng Đồng lực xuất hiện, tại chính giữa hiện ra một cái vòng xoáy, nuốt chửng lấy “Tỏa Thiên Cung”.
Vụt...
Tại tầng thứ bảy của Vạn Bảo Lâu, Tỏa Thiên Cung – một trong số những Thánh Khí truyền thừa tuyệt đỉnh, đã biến mất không còn.
- Là người nào, không ngờ có thể vượt không mà đến, lại mang đi Tỏa Thiên Cung?
Những thiên tài Thánh Địa ở đây, cả đám đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Vạn Bảo Lâu có tổng cộng chín tầng, cứ lên một tầng thì phải bỏ ra rất nhiều tâm lực, thậm chí còn phải phối hợp đoàn đội.
Trong lịch sử.
Kỷ lục cao nhất, chính là xông đến tầng thứ bảy.
Tốc độ lần này, có thể nói là phá vỡ kỷ lục lịch sử.
Hết thảy, đều là nhờ vào thiên tài Thánh Địa có chiến lực nghịch thiên – Nam Cung Thánh.
- Lý nào lại như vậy?
Nam Cung Thánh đứng chắp tay ngạo nghễ, có chút không cam lòng.
Hắn thử cả buổi, cũng không có được “Càn Khôn Kiếm”, mà thiên tài thi
triển bí thuật vượt không gian, lại dễ dàng đạt được “Tỏa Thiên Cung”
như vậy.
- Con mắt kia, có chút giống…
Trong đám người, bọn Nam sư huynh, Đổng Kiếm đều hai mặt nhìn nhau.
Vụt...
Di Thiên Chi Mâu, biến mất khỏi Vạn Bảo Lâu, không thấy đâu nữa.
Trên thực tế.
Triệu Phong cũng không định tham dự cạnh tranh Vạn Bảo Lâu.
Chiến lực của Nam Cung Thánh, khiến hắn rất kiêng kỵ.
Triệu Phong chỉ mới thành công hình thành ý chí Nửa bước Vương Giả,
ngoại trừ thể chất sinh mệnh ra, các phương diện khác, đều kém Vương Giả rất xa.
Trong Bán Thần Di Viên, tại một khu vực rộng rãi nhất.
Nơi này hỏa cỏ cây rừng dày đặc, phần đông Yêu thú dị tộc chiếm giữ,
đồng dạng cũng thai nghén vô số dị bảo trân tài trong lâm viên.
- Bách Hoa Viên.
Một đầu Hư Vô Chi Mâu, xuất hiện trên khoảng không của lâm viên.
Triệu Phong không khỏi cảm khái, luận số lượng trân tài thiên địa, Bách Hoa Viên này còn nhiều gấp mấy lần Tử Yên hồ.
Đương nhiên.
Hung hiểm tại nơi này còn lớn hơn xa Tử Yên hồ.
Quan sát ở bên dưới, Triệu Phong rất nhanh cảm giác được vài luồng khí tức Yêu Linh cấp Vương Giả.
- Ồ!
Lúc ánh mắt của hắn tập trung tại một chỗ, Triệu Phong không khỏi chấn động.
Tại một nơi trong Bách Hoa Viên, một luồng sức mạnh to lớn của Vương Giả, bao trùm phương viên nửa dặm.
Một đầu Tử Lân Độc Giác Thú, toàn thân ngưng kết tử lân phiến, diễm khí
tử điện quanh người gào thét, nhẹ nhàng diệt sạch những bộ tộc Yêu thú ở gần đó.
Thực lực của bộ tộc Yêu thú, so với quân đoàn Thủy tộc mà Triệu Phong nắm giữ, cũng không phân cao thấp.
Khó có thể tưởng tượng nổi, một đầu Tử Lân Độc Giác Thú nhỏ bằng con ngựa, lại là Vương Giả trong đám Yêu thú trân thú.
Nhưng đây cũng không phải là trọng điểm.
Thứ càng không thể tưởng tượng nổi.
Chính là một thiếu nữ tuyệt mỹ như mộng huyễn, mái tóc xanh trải dài, ngồi trên lưng Tử Lân Độc Giác Thú.
Nữ tử này, một thân lam thường bách điệp, không nhiễm bụi trận, kiều nhan như ngọc, đôi mắt tinh huyễn, mê ly như mộng.
- Mộng Hi.
Trong lòng Triệu Phong thầm giật mình.
Nữ tử kia, chính là thiên kiêu tuyệt đỉnh của Thiên U Thánh Tông – Mộng Hi.
Trong tay Mộng Hi, nắm giữ một cái Tử Lân ngọc giác, khống chế một đầu dị thú một sừng cấp bậc Vương Giả làm tọa kỵ.
- Khống chế một đầu dị thú cấp Vương Giả, làm sao có thể?
Triệu Phong không thể tin nổi.
Hắn vốn cho rằng, thực lực của Nam Cung Thánh đã biến thái lắm rồi.
Không ngờ, trong tay Mộng Hi còn có
đòn sát thủ như vậy.
Thực lực của bản thân Mộng Hi, chính là thiên tài nổi bật trong Thập Đại Thiên Tài Thánh Địa, xếp ngang hàng với Nam Cung Thánh.
Mà bây giờ.
Nàng điều khiển một đầu dị thú một sừng, đủ để quét ngang toàn bộ Bách Hoa Viên, vơ vét vô số dị bảo quý hiếm.
- Ồ? Ý chí Vương Giả?
Mộng Hi sinh ra cảm ứng, nàng có thiên phú huyết mạch hệ Linh Hồn thần bí, xuất phát từ Thái Cổ Vạn Tộc Bảng.
Đối mặt với ý chí Vương Giả, nàng cũng không hề úy kỵ.
Mộng Hi và dị thú một sừng, đồng thời nhìn lên bầu trời.
Thế nhưng, Di Thiên Chi Mâu chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, lập tức biến mất, không thấy đâu nữa.
Khoảnh khắc lúc đó biến mất.
Ầm…
Trên bầu trời chấn động mãnh liệt, một đầu diễm giác tử điện hư vô, xuyên qua vị trí mà Di Thiên Chi Mâu vừa biến mất.
- Phản ứng nhanh lắm.
Mộng Hi hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt tinh huyễn mê ly, thoáng lập lòe.
Đầu Di Thiên Chi Mâu kia, nàng cũng có ấn tượng nhất định.
Sau khi Di Thiên Chi Mâu rời khỏi Bách Hoa Viên, trong lòng Triệu Phong vẫn còn sợ hãi.
Cho dù ý cảnh của hắn đã có bước nhảy vọt, ngưng kết ra ý chí Vương Giả, thế nhưng so với Nam Cung Thánh và Mộng Hi, vẫn có sự chênh lệch không
nhỏ.
- Vạn Bảo Lâu và Bách Hoa Viên, cơ bản đã bị hai người Nam Cung Thánh và Mộng Hi xưng bá. Không lâu nữa, hai người này tất sẽ tiến đến những khu vực khác trong Bán Thần Di Viên.
Trong lòng Triệu Phong thoáng trầm ngâm.
Vụt...
Di Thiên Chi Mâu của hắn, lại lần nữa phóng ra.
Rất nhanh.
Di Thiên Chi Mâu đã giáng lâm bên trong một tòa cung điện yên tĩnh.
- Dưỡng Tâm Điện.
Triệu Phong lẩm bẩm.
Dưỡng Tâm Điện, chính là nơi tham tu bế quan và tĩnh dưỡng trị thương của chủ nhân di viên ngày xưa.
Luận số lượng trân bảo kỳ ngộ, Dưỡng Tâm Điện không thể nào so sánh với
Vạn Bảo Lâu và Bách Hoa Viên, ngay cả Tử Yên hồ cũng không bằng.
Thế nhưng, không một thiên tài nào dám coi thường Dưỡng Tâm Điện.
Theo ghi chép.
Trong lịch sử Bán Thần Di Viên mở ra, Dưỡng Tâm Điện chỉ xuất hiện hai ba lần kỳ ngộ.
Nhưng hai ba lần kỳ ngộ này, đều có thể nói là nghịch thiên cải mệnh.
Một lần trong đó.
Một vị thiên tài Thánh Địa, ở trên một tòa cổ thụ trong Dưỡng Tâm Điện,
dung nhập vào trong một loại ý cảnh kỳ diệu, hiệu quả này, còn vượt xa
“Huyễn Thần Tửu”.
Sau đó.
Vị thiên tài Thánh Địa kia, đã lĩnh ngộ được công pháp Thiên cấp, sớm đã thai nghén ý chí Vương Giả đặc thù, ngạo thị vô địch thủ đám cùng thế
hệ tại Thánh Địa, không bao lâu sau, liền tấn chức Vương Giả, đồng dạng
vẫn ngạo thị vô địch thế hệ đó.
Trong Dưỡng Tâm Điện.
Bên cạnh một ao nước nhỏ.
Năm, sáu gã thiên tài Thánh Địa, tập trung lại một chỗ.
- Khí tức thật đáng sợ, đó rốt cuộc là…
Những thiên tài Thánh Địa này, đều nhìn chằm chằm vào một cái ao nước, lá mục trôi trên bề mặt, thoáng bốc mùi.
Ao nước này, quả thật thâm bất khả trắc.
Áp lực khổng lồ khiến sinh mệnh huyết mạch run rẩy, đến từ bên trong ao nước.
Vài tên thiên tài Thánh Địa, từng bước một tiếp cận.
Thế nhưng, mỗi một bước tiến tới, đều thừa nhập áp lực to lớn vô biên.
- Rốt cuộc là cái gì?
Lúc còn cách ao nước chừng mười trượng, vài tên thiên tài Thánh Địa đã đứng không vững nữa.
Ô...ô...ô...n...g!
Bên trong ao nước, bỗng nhiên nổi lên một tầng quang huy lưu ly kim huyết.
Hai gã thiên tài Thánh Địa ở gần nhất, đầu gối cong gập, lập tức quỳ trên mặt đất.
- Đó là…
Vài tên thiên tài Thánh Địa, khuôn mặt đỏ bừng, trái tim như muốn phát nổ.
Thời gian dần trôi qua.
Bề mặt áo nước kia, lại xuất hiện một giọt huyết dịch lưu ly màu vàng nhạt.
- Một giọt máu.
Năm sáu tên thiên tài Thánh Địa ở đây, đều không thể thừa nhận nổi luồng uy áp kinh khủng này, toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, giống như đang cúng bái Thần linh.
Ọc ọc…
Có hai người trong đó, trực tiếp thổ huyết mà vong.
- Chẳng lẽ là… huyết dịch do Bán Thần lưu lại?
- Bán Thần chi huyết…
Giọt máu nho nhỏ kia, ẩn chứa áp lực to lớn vượt xa Vương Giả.
Rắc rắc…
Lại một tên thiên tài Thánh Địa, trái tim phát nổ.
- Nhanh… Nhanh chạy đi…
- Bán Thần chi huyết rất cường đại, cho dù chủ nhân đã vẫn lạc, uy năng
ẩn chứa trong nó, cũng đủ để nghiền nát sinh linh hậu thế.
Ba người còn lại, thất khiếu chảy máu, bò sát mặt đất như chuột.
- Dưỡng Tâm Điện, Bán Thần chi huyết?
Một đầu Hư Vô Chi Mâu, hiện lên trên khoảng không của ao nước.
Cho dù là Hư Vô Chi Mâu, ẩn chứa sức mạnh to lớn của ý chí Vương Giả,
lúc quan sát Bán Thần chi huyết, vẫn hãi hùng khiếp vía một phen.
- Tránh!
Hư Vô Chi Mâu biến mất khỏi khoảng không bên trên Dưỡng Tâm Điện, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Trong hầm rượu Bán Thần.
Vụt...
Triệu Phong thở ra một hơi, trên mặt đầy vẻ hồi hộp.
Với cấp độ linh hồn sánh ngang với ý cảnh Vương Giả của hắn hiện nay, đã có thể thi triển Di Thiên Chi Mâu trong thời gian dài rồi.
Chỉ trong hai mươi nhịp hô hấp ngắn ngủi.
Triệu Phong đã quan sát một vài khu vực trọng yếu trong Bán Thần Di Viên.
Thế nhưng, hắn không phát hiện rằng, trong đám tóc lam trên đầu mình, đã có một vài sợi biến thành màu tím nhạt.