Dị thú một sừng kia, bên
ngoài thân bao trùm một tầng Tử Lân, tử điện diễm khí vờn quanh người,
phát ra một luồng sức mạnh to lớn Vương Giả, giáng lâm trên mặt ao nước.
Mộng Hi dưới sự thủ hộ của sức mạnh to lớn Vương Giả, chỉ còn cách Bán Thần tinh huyết không đến nửa trượng.
Dưỡng Tâm Điện, phụ cận ao nước.
Đám thiên tài Thánh Địa, đều kinh hãi đến mức ngừng cả hô hấp.
Dưới khoảng cách gần như vậy, còn có dị thú Vương Giả tọa trấn, đã không còn người nào có thể ngăn cản Mộng Hi được nữa.
- Chẳng lẽ, Bán Thần tinh huyết, cứ như vậy mà rơi vào tay Mộng Hi?
Đám người Lôi Chấn, Nam sư huynh, đều hai mặt nhìn nhau.
Hai đại thiên tài này cũng ném một ánh mắt trưng cầu về phía Triệu Phong.
Triệu Phong đã thai nghén ý chí Nửa bước Vương Giả, tọa thành khí tức sức mạnh to lớn, có lẽ có thể quấy nhiễu được Mộng Hi.
Về phần Mặc Thiên Vũ, hắn xuất thân từ Thiên U Thánh Tông, không có khả năng tranh đoạt với Mộng Hi.
- Nếu như Bán Thần tinh huyết quả thực bị nàng dễ dàng đoạt đi như vậy, có lẽ nó cũng chẳng có gì đặc biệt.
Mắt trái của Triệu Phong, nhìn chăm chú vào Mộng Hi và Bán Thần tinh huyết.
Hắn tự thấy, mình không có cách nào chống lại tổ hợp dị thú Vương Giả và Mộng Hi.
Bán Thần tinh huyết, ẩn chứa thần lực uy năng khủng bố, bản thân nó còn có linh tính bất phàm.
Nếu như Bán Thần tinh huyết chỉ là một kiện vật phẩm không có linh tính, dễ dàng lấy đi như vậy thì Triệu Phong đã sớm dùng “Hư Không Chuyển
Vật”, đoạt lấy nó thành công rồi.
Dưới ánh mắt của phần đông thiên tài.
Mộng Hi dần dần tiếp cận Bán Thần tinh huyết.
Trên gương mặt mổng ảo tuyệt lệ xinh đẹp của nàng, chợt đỏ rực, hô hấp có phần gấp gáp.
- Giọt Bán Thần tinh huyết này, không ngờ lại ẩn chứa thần lực uy áp cường đại như thế…
Hàng lông mày đen của Mộng Hi khẽ cau lại, chợt cảm thấy quá sức vô cùng.
Đây còn là dưới tình huống có sức mạnh to lớn của Vương Giả thủ hộ.
Mỗi khi tới gần một bước, nàng đều cảm thấy địch ý bài xích đến từ “Bán Thần tinh huyết”, càng rõ ràng hơn.
Ô...ô...ô...n...g!
Bán Thần tinh huyết, lưu ly kim quang hiện động, uy áp thần lực vô hình, phóng ra khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ trong thoáng chốc.
Toàn bộ Dưỡng Tâm Điện, cát bay đá chạy, uy áp thần lực khủng bố, sinh ra một cơn lốc xoáy như vòi rồng.
Phành phành phành...
Phụ cận ao nước, thân hình của phần đông thiên tài, đều chao đảo, bị hất văng ra ngoài.
Ọc ọc…
Một vài thiên tài đứng xa thì thổ huyết ngã xuống đất.
Khóe miệng Lôi Chấn tràn ra một tia vết máu, thân hình thối lui mấy trượng.
Nam sư huynh và Mặc Thiên Vũ, cũng vội lùi lại vài bước.
- Quả nhiên.
Triệu Phong vẫn đứng yên tại chỗ, thân hình hơi nhoáng lên một chút.
Mộng Hi cách gần đó không xa, có sức mạnh to lớn của Vương Giả thủ hộ,
nhưng vẫn không nhịn được mà rên lên một tiếng, khí huyết sôi trào, trên kiều nhan lộ vẻ đỏ rực, khuynh thành tuyệt mỹ.
- Huyết mạch thiên phú của Mộng Hi, thiên hướng hệ Linh Hồn, thân thể
cũng không mạnh lắm. Nếu như đổi lại là ta, có lẽ đã thành công rồi.
Triệu Phong thầm nghĩ trong lòng.
Sự thật đã chứng minh, cho dù là Vương Giả bình thường, cũng không thể nào dễ dàng thu lấy Bán Thần tinh huyết.
Một vài thiên tài ở đây, đều khẽ thở phào một hơi.
Thế nhưng, Mộng Hi vẫn không từ bỏ, nàng vẫn là người có khả năng thu hoạch Bán Thần tinh huyết nhất.
- Thu!
Mộng Hi dưới sự gia trì của sức mạnh to lớn, ngọc thủ giương lên, một
luồng hấp lực huyền diệu, lập tức bao phủ bên trên Bán Thần tinh huyết.
Mắt thường mơ hồ có thể nhìn thấy một tầng ánh sáng mộng ảo trong suốt, bao trùm lấy Bán Thần tinh huyết.
Ô...ô...ô...n...g!
Bán Thần tinh huyết như một sinh linh có trí tuệ, kiệt lực giãy dụa.
Ầm…
Dị thú một sừng gầm nhẹ một tiếng, sức mạnh to lớn của Vương Giả giáng
lâm, hư không phụ cận, bị một tầng tử điện quang diễm thẩm thấu ngăn
cách.
Cả hai liên thủ lại, lập tức miễn cưỡng ngăn cản được “Bán Thần tinh huyết”.
Ô...ô...ô...n...g! Rầm rầm rầm…
Uy áp thần lực của Bán Thần tinh huyết, liên tục xoay tròn vòng vòng, tràn ra khắp bốn phía không gian.
Đám thiên tài ở gần ao nước, lại lần nữa chịu tai bay vạ gió, cả đám đều chật vật không chịu nổi, lập tức tránh lui xa.
- Trước rút lui đã.
Triệu Phong chống cự lại uy áp thần lực của Bán Thần tinh huyết, dần dần lùi về phía sau.
Đồng thời.
Khóe mắt của hắn khẽ liếc xéo qua, nhìn về phía thanh niên sáng ngời trên nóc nhà, trong lòng thầm cảnh giác.
Thế nhưng, hai mắt của Ôn Lạc An vẫn nhìn chằm chằm Bán Thần tinh huyết, dường như cũng không chú ý Triệu Phong lắm.
- Cứ để cho nữ nhân này, trước tiên tiêu hao một ít linh tính thần lực của Bán Thần tinh huyết đã.
Thanh niên sáng ngời đứng chắp tay.
Một ít dư âm uy áp cuốn đến gần, đều không tạo thành ảnh hưởng gì đối với hắn.
Lúc này.
Đại bộ phận thiên tài đều sợ hãi bất an, phần lớn đã thối lui ra khỏi khu vực mười trượng.
Trong thời gian ngắn, vẫn chưa có người nào dám cùng Mộng Hi tranh đoạt “Bán Thần tinh huyết”.
Nghiễm nhiên.
Mộng Hi đã trở thành nhân vật chính duy nhất ở gần khu vực ao nước.
- Nam Cung sư huynh tại sao còn chưa tới?
Triệu Phong chợt nghĩ đến chuyện gì đó, liền quay sang hỏi thăm Đổng Kiếm.
Nam Cung Thánh xếp hạng nhất trong Thập Đại Thiên Tài Thánh Địa, nếu như hắn đích thân tới, có lẽ còn có thể tranh đoạt một phen với Mộng Hi.
- Nam Cung sư huynh vẫn đang bận thu Càn Khôn Kiếm, bây giờ có lẽ đã nhận được tin tức rồi.
Đổng Kiếm nói.
Bên phía Dưỡng Tâm Điện, sớm đã có người đi Vạn Bảo Lâu để thông tri cho “Nam Cung Thánh” rồi.
Bên cạnh ao nước, chỉ còn lại một mình Mộng Hi đang cố gắng thu lấy Bán Thần tinh huyết.
Nàng dốc hết toàn lực, nhưng cũng chỉ khiến khoảng cách giữa mình và Bán Thần tinh huyết gần hơn một chút mà thôi.
- Nếu như đợi đến khi Nam Cung Thánh tới, tình huống sẽ trở nên phức tạp mất.
Trong lòng Mộng Hi có chút nóng vội.
Theo thời gian trôi qua.
Bán Thần tinh huyết vẫn ương
ngạnh giãy dụa như trước.
Vẻ mặt của mọi người ở đây, cũng tràn ngập khẩn trưởng.
Dù sao thì Bán Thần tinh huyết và tay của Mộng Hi, cũng càng lúc càng gần nhau hơn.
- Mộng Hi này, dựa vào thủ đoạn gì mà có thể khống chế được dị thú Vương Giả chứ?
Thân hình Triệu Phong, chậm rãi thối lui ra phía sau.
Rất nhanh.
Ánh mắt của hắn, dừng lại trên một cái Tử Lân ngọc giác trên tay Mộng Hi.
- Thì ra là thế.
Triệu Phong lập tức đã minh bạch.
Nếu như không có ngoại lực tương trợ, cho dù Mộng Hi có huyết mạch Thái
Cổ Vạn Tộc Bảng, cũng rất khó có thể khống chế dị thú Vương Giả.
Chẳng qua.
Triệu Phong cũng không rõ, tại sao một đạo cụ “gian lận” như cái Tử Lân
ngọc giác này, lại có thể khống chế được dị thú Vương Giả trong Bán Thần Di Viên.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là – Tử Lân ngọc giác này, xuất thân từ Bán Thần Di Viên, hơn nữa thông qua luyện chế
đặc thù, mới có thể khống chế dị thú một sừng.
- Triệu sư đệ, ngươi không tham dự tranh đoạt sao?
Nam sư huynh và Đổng Kiếm, thấy Triệu Phong càng lúc càng lùi xa, có chút khó hiểu mà hỏi.
Trong những thiên tài ở đây, chỉ có Triệu Phong thai nghén ý chí Nửa
bước Vương Giả, là người có khả năng quấy nhiễu Mộng Hi nhất.
- Ta trước hết sẽ từ bỏ việc tranh đoạt Bán Thần tinh huyết.
Triệu Phong đáp.
Dứt lời.
Hắn càng đi càng xa, đã đi đến chỗ cái sân nhỏ trước ao nước.
- Lùi một bước mà nói, cho dù ta may mắn cướp được “Bán Thần tinh
huyết”, cũng không cách nào toàn thân trở ra dưới công kích của Mộng Hi
và dị thú Vương Giả, thậm chí cả công kích của đám người thanh niên sáng ngời nữa.
Trong lòng Triệu Phong cũng có tính toán.
Cho nên.
Bước đầu tiên, hắn quyết định rút lui khỏi tranh đoạt Bán Thần tinh huyết.
Đây cũng không phải là giả bộ.
Triệu Phong thực sự đã rời khỏi “Dưỡng Tâm Điện”.
Meo meo.
Triệu Phong khẽ đưa tay, kéo Tiểu Tặc Miêu ra ngoài.
Tiểu Tặc Miêu ợ lên một hơi rượu, bất mãn trước hành vi quấy rầy nó uống rượu.
Một luồng tửu khí xốc vào mũi, không khỏi khiến Triệu Phong nhướng mày.
Băng Hồn Chi Mâu.
Mắt trái của Triệu Phong, phảng phất như vực sâu u lam, tràn ngập băng phách kỳ hàn, thấu triệt tâm hồn của Tiểu Tặc Miêu.
Méo…
Tiểu Tặc Miêu giật mình một cái, lập tức tỉnh táo hơn vài phần.
- Tiểu Tặc Miêu, ngươi ở lại Dưỡng Tâm Điện.
Triệu Phong phân phó.
Tiểu Tặc Miêu nhìn sang phía Mộng Hi và dị thú Vương Giả, cái đầu nhỏ lắc như cái trống.
Nó là linh sủng sở trường nhanh nhẹn linh hoạt, lực lượng thân thể không tính là mạnh, há có thể thừa nhận dược uy áp thần lực của Bán Thần tinh huyết?
Mà đầu dị thú một sừng kia, e rằng chỉ cần nấc một cái, cũng đủ khiến nó tróc một tầng da rồi.
- Ngươi ở lại đây canh gác cho ta.
Triệu Phong tất nhiên sẽ không trông cậy vào Tiểu Tặc Miêu mà tranh đoạt Bán Thần tinh huyết.
Với thể trạng của nó, e rằng trong khu vực cấm của Bán Thần tinh huyết cũng không tiếp cận nổi nữa là.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu rốt cuộc cũng gật đầu, đôi mắt mèo xoay tròn, rất nhanh lộ ra một tia xảo trá, khua tay múa chân với Triệu Phong một phen.
- Ồ? Ngươi hiểu được kế hoạch của ta là tốt rồi.
Triệu Phong nao nao.
Tiểu Tặc Miêu này quả không hổ là lão hồ ly phụ thể, nhanh như vậy đã nhìn thấu dụng ý của Triệu Phong.
Vụt...
Tiểu Tặc Miêu nhoáng lên một cái, lập tức biến mất, không thấy gì nữa,
thân hình ẩn nấp tại một ngóc ngách nào đó trong Dưỡng Tâm Điện.
Triệu Phong ngồi trên lưng Liệt Diễm Mã bị thuần hóa, hai Tinh Đình Nhân cũng theo sát đằng sau.
- Chỉ cần bậc cường thủ như Mộng Hi vẫn còn ở đây, cho dù có ở trong
Dưỡng Tâm Điện, cũng không có ý nghĩa gì đối với ta. Nhưng dưới trạng
thái Di Thiên Chi Mâu, ta mới có được ý chí Vương Giả nguyên vẹn.
Hắn bước đi không quay đầu, nhanh chóng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.