Chúa Tể Chi Vương

Tàn Niệm Bán Thần


trước sau

Đến lúc này.

Triệu Phong đã xem hết toàn bộ hết thảy thư tịch trong thư phòng.

Trong đầu hắn.

Nội dung của những thư tịch đó, rõ ràng vô cùng.

Triệu Phong chân chính cảm thấy hứng thú đối với những học thức bên trong những thư tịch này, từ đầu tới cuối đều xem hết hoàn toàn.

Trong những lần Bán Thần Di Viên mở ra trước kia, đây là lần đầu tiên có thiên tài từ bên ngoài đến, hoàn thành kỷ lục này.

Triệu Phong chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn cảm giác những nội dung học thức bên trong thư tịch này, phảng phất có một loại lực lượng tinh thần mờ mịt.

Hết thảy sách vở học thức, đều dung hợp làm một thể.

Bỗng nhiên.

Bên trong thư phòng, chợt nổi lên một trận ánh sáng nhàn nhạt, giống như lửa bốc cháy.

- Ồ?

Triệu Phong thầm giật mình.

Hắn đã sớm có một loại dự cảm rằng, những thư tịch này không phải đơn giản, xem hết những thư tịch này, có lẽ sẽ có thay đổi gì đó.

Phốc phốc…

Trong khoảnh khắc, thư tịch bên trong Tàng Thư Phòng, dưới ánh sáng nhàn nhạt này, đột nhiên bốc cháy, lộ vẻ trong suốt.

- Đây là…

Vẻ mặt Triệu Phong tràn đầy đề phòng, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao, nơi này cũng là Bán Thần Di Viên, hết thảy đều không thể dùng lẽ thường để đánh giá.

Sau mấy nhịp hô hấp, những thư tịch kia, đã bị thiêu đốt hết, dung hợp thành một đạo ánh sáng trong suốt nhàn nhạt, sinh ra cảm ứng kỳ dị đối với những nội dung học thức trong đầu Triệu Phong.

Vụt...

Ánh sáng trong suốt nhàn nhạt kia biến mất, cuối cùng sáp nhập vào những nội dung thư tịch trong đầu Triệu Phong.

- Tiểu bối hậu thế, ta chính là Bán Thần “Côn Vân”, ngươi rất may mắn, đã thông qua được khảo nghiệm của Bán Thần.

Một thanh âm ngạo nghễ trống trải, vang lên trong đầu Triệu Phong.

Trong đầu hắn.

Một đạo ánh sáng nhàn nhạt trong suốt, phát ra một luồng sức mạnh to lớn huyền bí, khiến cho ý thức của Triệu Phong, chợt cảm thấy một hồi áp bách nặng nề.

- Bán Thần Côn Vân?

Triệu Phong âm thầm dò xét đạo ánh sáng nhàn nhạt trong suốt kia.

Nếu như đổi lại là thiên tài bình thường, gặp phải “kỳ ngộ” bực này, vậy thì đích thị là thụ sủng nhược kinh, kinh sợ không thôi.

Dù sao.

Đạo ánh sáng nhàn nhạt trong suốt kia, cũng rất có thể là “di sản tinh thần” mà Bán Thần lưu lại.

Thế nhưng.

Triệu Phong cũng không phải là chưa từng thấy qua thế sự, ngày xưa trong Di tích Tử Thánh, hắn cũng đã gặp được Tàn linh Tử Thánh.

Tử Dạ Thánh Chủ là Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh, còn Bán Thần Côn Viên thì lại nửa chân bước vào cảnh giới Bán Thần Thiên Giai Thần Vị.

- Các hạ, thật sự là chủ nhân của di viên, là vị Bán Thần truyền kỳ kia?

Triệu Phong dò hỏi.

- Tiểu bối lớn mật, không ngờ dám hoài nghi cả thân phận của bổn tọa? Ta chính là ý thức tàn hồn mà Bán Thần Côn Vân đã lưu lại.

Thanh âm của đạo ánh sáng kia, thoáng trầm xuống, dường như có chút tức giận.

Thoáng chốc.

Tại phương diện linh hồn, một luồng khí tức tinh thần khủng bố, có dấu hiệu như thiên địa sắp sụp đổ.

Đổi lại là hạng người bình thường, nhất định là bị dọa đến tè ra quần, phải vội vàng quỳ lạy cúng bái.

Triệu Phong vẫn bất động thanh sắc, lại giả vờ bày ra dáng vẻ tâm thần bất định.

- Tiểu bối, nếu như ngươi thành tâm thành ý, nghe theo sự dạy bảo của ta, ngày sau sẽ có hi vọng đạt được Bán Thần truyền thừa. Thậm chí, cả Bán Thần Di Viên rộng lớn này, đều sẽ do ngươi kế thừa.

Thanh âm nhẹ nhàng kia khẽ dừng lại một chút, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Bán Thần truyền thừa?

Kế thừa toàn bộ Bán Thần Di Viên?

Triệu Phong nghe thấy những lời này, trong lòng khó tránh khỏi giật mình, tim đập thình thịch.

- Tiểu bối, ngươi có nguyện ý bái hạ làm môn hạ của Bán Thần Côn Vân ta hay không?

Ánh sáng nhàn nhạt trong suốt, có một loại tự tin ngạo nghễ quan sát thiên địa.

Thế nhưng.

Sau khi Triệu Phong nghe xong những lời này, lại hừ lạnh một tiếng:

- Chỉ là một tia tàn niệm, cũng dám nói xằng là bản tôn Bán Thần.

Lời này vừa nói ra.

Đạo ánh sáng nhàn nhạt trong suốt kia, không khỏi chấn động.

- Tiểu bối, ngươi có tin là chỉ cần một ý niệm của ta, sẽ lập tức khiến ngươi hồn phi phách tán hay không?

Đạo ánh sáng trong suốt hừ lạnh một tiếng.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Tại phương diện linh hồn, chợt xuất hiện một loại ảo giác nghiêng trời lệch đất, cảnh tượng như thiên băng địa liệt.

- Ha ha, cuối cùng cũng chỉ là một tia tàn niệm, muốn bắt chước khí thế sức mạnh to lớn của Bán Thần, vẽ hổ không thành lại thành chó.

Triệu Phong cười trào phúng.

Vẻ mặt của hắn vẫn bình tính, tại phương diện linh hồn, hắn vẫn thong thả, không chút lo lắng sợ hãi trước cảnh tượng uy thế càn khôn mênh mông cuồn cuộn.

Đổi lại là thiên tài dưới Vương Giả, chín mươi chín phần trăm là sẽ bị lừa bịp, phải cúi mình triều bái trước cảnh tượng uy thế của Bán Thần.

Nhưng Triệu Phong là thiên tài tinh thông Đồng thuật Hồn đạo, những chiêu thức lừa gạt cáo mượn oai hùm này, không thể lừa gạt hắn được.

Lý giải của hắn đối với Hồn đão, đã nhập đạo.

Từ sau khi đạo ánh sáng trong suốt kia hiện thân, Triệu Phong đã đoán được, đây chỉ là một tia tàn niệm.

Tàn niệm, cũng có chênh lệch nhất định với tàn hồn.

Tàn linh Tử Thánh chính là một loại tàn hồn, nó nguyên vẹn hơn xa tàn niệm.

Tàn niệm, chẳng qua chỉ là một ý niệm trong đầu, hơi cao cấp một chút, bao hàm một số ký ức và học thức của chủ nhân khi còn sống.

Cho nên.

Triệu Phong cũng không hề úy kỵ “Bán Thần tàn niệm” này.

- Tiểu bối, đây là ngươi tự tìm đường chết…

Tàn niệm Bán Thần thẹn quá hóa giận, nhưng trong thanh âm lại có chút dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu.

- Hừ, sư tổ của ta chính là Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh, chỉ dựa vào chút thủ đoạn ấy của ngươi, cũng muốn gạt ta?

Triệu Phong quát lạnh một tiếng.

Khoảnh khắc tiếp theo, khí tức Đồng lực khủng bố bên trong Thần Linh Nhãn, lập tức bao trùm tàn niệm Bán Thần đang cố biểu hiện dáng vẻ thần uy, trực tiếp nghiền nát.

- Tiểu bối, mau dừng tay, ngươi thắng rồi…

Đạo ánh sáng trong suốt bị khí tức Thần Linh Thái Cổ của Thần Linh Nhãn áp bách, càng lộ vẻ ảm đạm, giống như ngọn đèn cầy trước gió.

Tàn niệm Bán Thần cũng âm thầm kêu khổ.

Nó không ngờ nhân loại này lại tinh thông Hồn đạo, hơn nữa Đồng lực tâm hồn cũng cực kỳ cường đại, e rằng huyết mạch đồng tử có lai lịch không đơn giản.

Còn nữa.

Nghe thấy “sư tổ” Huyền Quang Cảnh trong miệng Triệu Phong, cũng khiến cho hắn chột dạ một phen.

Triệu Phong cười lạnh một tiếng, thu hồi khí tức Đồng lực của Thần Linh Nhãn.

Nếu không phải hắn tinh thông Hồn đạo, lại có thêm Thần Linh Nhãn, nói không chừng đã bị “tàn niệm Bán Thần” hù dọa, sau đó bị đối phương nắm mũi dẫn đi rồi.

Cũng may.

Triệu Phong vẫn đủ tỉnh táo, khám phá ra tàn niệm Bán Thần ngoài mạnh trong yếu.

- Tàn niệm Bán Thần, ngươi được ký thác tại nơi này, rốt cuộc là có dụng ý gì? Ngươi hiểu biết được bao nhiêu về di viên này?

Triệu Phong bắt đầu hỏi.

Tàn niệm Bán Thần tức giận khuất nhục, nhưng lại không thể làm gì được, đành phải ngoan ngoãn trả lời.

Vốn hắn còn định cáo mượn oai hùm một phen, lợi dụng và chấn nhiếp một thiên tài nhân loại, không ngờ ngược lại biến thành tù nhân.

- Hồn phách của chủ nhân Bán Thần, dưới đại kiếp, đã sớm tán loạn rồi, chỉ để lại một ít tàn niệm, tán lạc khắp những nơi hẻo lánh trong di viên, ta chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi…

Tàn niệm Bán Thần cũng không dám giấu diếm.

Thiếu niên này tâm trí tỉnh táo, linh hồn Đồng thuật kinh người, sau lưng còn có trưởng bối Huyền Quang Cảnh, cho dù hắn có nói dối nhất thời, cũng không che giấu được bao lâu.

Một lát sau…

Triệu Phong đã minh bạch tiền căn hậu quả.

Sau khi Bán Thần vẫn lạc, gần như là hồn phi phách tán, chỉ để lại một ít tàn niệm.

Mà ngay cả một tia tàn niệm Bán Thần, cũng ký thác trong Tàng Thư Phòng này.

Bởi vì khi Bán Thần còn sống, vẫn thường thư giãn tại Tàng Thư Phòng này, cho nên tàn niệm ký ức liên quan, cũng được thai nghén thành.

Triệu Phong xem qua hết thảy thư tịch trong thư phòng, liền kích hoạt tia tàn niệm Bán Thần đã gần như bị chôn vùi kia.

Một tia tàn niệm Bán Thần này, thoạt nhìn không có tác dụng lớn gì, cũng không có bất kỳ năng lực khống chế nào đối với di viên.

- Tiểu bối, ngươi đừng coi thường ta. Thân là tàn niệm Bán Thần, ta rất hiểu rõ chủ nhân và di viên này. Quan trọng nhất là… Ta còn có xác xuất rất nhỏ
có thể khôi phục thành bản tôn Bán Thần.

Tàn niệm Bán Thần vội vàng nói.

Hiện tại hắn đã cực kỳ suy yếu, rất lo bị Triệu Phong loại bỏ vì không có giá trị gì.

- Khôi phục bản tôn Bán Thần?

Triệu Phong nghe đến đây, ngược lại có chút ngoài dự liệu.

Dù sao thì trước mắt hắn, cũng chỉ là một tia tàn niệm Bán Thần.

Tàn linh Tử Thánh ở trạng thái hồn phách, còn tương đối nguyên vẹn một chút, vậy mà còn không thể khôi phục lại bản tôn.

- Chỉ cần đạt được Bán Thần tinh huyết, thì sẽ có khả năng “Tích Huyết Trọng Sinh”.

Tàn niệm Bán Thần ngạo nghễ nói.

Tích Huyết Trọng Sinh?

Triệu Phong đối với loại năng lực trong truyền thuyết này, cũng đã từng nghe qua, trong thư tịch ở Tàng Thư Phòng, quả thật có giới thiệu về nó.

Trên lý thuyết.

Có một giọt Bán Thần tinh huyết, tàn niệm Bán Thần hoàn toàn có thể “Tích Huyết Trọng Sinh”, thế nhưng muốn khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong của Bán Thần, thì khả năng lại cực thấp.

- Ha ha, không ngờ ngươi còn biết về Bán Thần tinh huyết. Nhưng cho dù có đạt được Bán Thần tinh huyết, ta cũng sẽ ưu tiên dùng nó để đề thăng bản thân.

Triệu Phong cười nhạt một tiếng.

Bởi vì tâm niệm của hắn lúc trước là dùng để đọc sách, cho nên mới bị tàn niệm Bán Thần lý giải được một vài tin tức.

- Ngươi làm vậy quả thật là phí của trời, một khi Tích Huyết Trọng Sinh thành công, có thể kích hoạt rất nhiều năng lực của chủ nhân Bán Thần khi còn sống, thậm chí cả ký ức truyền thừa…

Tàn niệm Bán Thần tức giận nói.

Triệu Phong từ chối cho ý kiến, lại lâm vào trầm tư trong giây lát.

Không phải nghi ngờ.

Nếu để cho Bán Thần “Tích Huyết Trọng Sinh”, có thể nhận được giá trị lớn hơn so với một giọt Bán Thần tinh huyết rất nhiều.

Nói đơn giản thì đây chính là kế hoạch phục sinh Bán Thần.

Thế nhưng, làm vậy cũng có tính nguy hiểm nhất định.

Phải lựa chọn như thế nào, Triệu Phong tạm thời cũng chưa xác định được.

Huống chi, bây giờ còn chưa có đoạt được “Bán Thần tinh huyết”.

- Cứ ở yên đó.

Ý thức của Triệu Phong, triệt hồi khỏi đầu.

- Đợi chút.

Tàn niệm Bán Thần hô nhỏ một tiếng:

- Ta chỉ là một tia tàn niệm, có thể ngưng tụ một lần đã là chuyện không tưởng rồi. Nếu ngươi còn không làm gì đó, ta nhiều nhất chỉ có thể kéo dài được mấy ngày.

Trong đầu.

Đạo ánh sáng trong suốt kia chợt trở nên vô cùng ảm đạm, giống như tùy thời sẽ tán loạn.

Triệu Phong suy nghĩ một chút, liền vận chuyển một tia Đồng lực ôn nhuận, cẩn thận bao bọc lấy tàn niệm Bán Thần.

Đồng lực của Triệu Phong là thuộc tính Thủy hệ, có năng lực chữa trị.

Dưới sự tưới mát của Đồng lực, đạo ánh sáng trong suốt kia, đã có chút ổn định lại.

Sau đó.

Triệu Phong lại lấy ra một cái hồ lô ám thanh sắc.

- Bích U Linh Hồ…

Tàn niệm Bán Thần thoáng mừng rỡ, lập tức thoải mái tiến nhập Bích U Linh Hồn.

Bích U Linh Hồ, rất thích hợp cho tàn niệm hồn phách sinh tồn, thậm chí còn có hiệu quả bảo dưỡng nhất định.

Trong truyền thuyết, một vài ý niệm tàn hồn của Vương Giả Đại Đế, được ký thác trong Bích U Linh Hồ, nhiều năm sau đã đoạt xá trọng sinh.

Để tàn niệm Bán Thần ở trong đầu Triệu Phong, được Đồng lực bao bọc cũng không phải là không được.

Nhưng một khi Triệu Phong vận chuyển tâm hồn Đồng lực đại quy mô, hoặc là lọt vào công kích linh hồn của ngoại giới, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tàn niệm Bán Thần.

- Ở chỗ ta còn có các trân phẩm Hồn đạo như Nhân Ngư Lệ Tinh và Tụ Hồn Linh Thảo.

Triệu Phong lạnh nhạt nói.

- Nhân Ngư Lệ Tinh? Tụ Hồn Thảo? Mau mau, những thứ này có thể giúp tàn niệm của ta củng cố, thậm chí hình thành tàn hồn.

Tàn niệm Bán Thần lập tức lộ vẻ nôn nóng, có chút không thể chờ đợi được.

- Thế gian này không có bữa cơm trưa nào miễn phí. Trước mắt, ngươi không hề có chút trợ lực gì đối với ta, Triệu mỗ dựa vào cái gì phải trợ giúp ngươi? Trừ phi…

Triệu Phong uyển chuyển nói.

- Trừ phi, ngươi bái ta làm chủ nhân.

Triệu Phong mặt không đỏ, tim không nhảy mà nói.

- Xem ngươi là chủ nhân? Điều này là không có khả năng.

Bên trong Bích U Linh Hồ, thanh âm gào thét kinh sợ của tàn niệm Bán Thần truyền đến.

- Vậy thì ngươi cứ vĩnh viễn sống ở chỗ này đi, cho dù đạt được Bán Thần tinh huyết, ngươi cũng không có khả năng Tích Huyết Trọng Sinh đâu.

Triệu Phong đạm mạc nói.

Nói xong, hắn lập tức đứng dậy, liền chuẩn bị rời khỏi thư phòng.

Vừa bước ra khỏi thư phòng.

- Nhân loại, ngươi thắng rồi…

Thanh âm của tàn niệm Bán Thần truyền đến, dáng vẻ có chút nghiến răng nghiến lợi, đồng thời lộ ra vài tia bất đắc dĩ.

Triệu Phong thỏa mãn gật đầu, đem một vài viên Nhân Ngư Lệ Tinh, bỏ vào Bích U Linh Hồ.

Chỉ trong giây lát, khí tức của một tia tàn niệm Bán Thần này, càng trở nên tinh thuần, hồn lực chấn động cũng mãnh liệt hơn rất nhiều.

- Chủ nhân, ngài nắm chắc được bao nhiêu phần có thể tranh đoạt Bán Thần tinh huyết?

Sau khi tàn niệm Bán Thần hấp thu hết một viên Nhân Ngư Lệ Tinh, vẫn chưa thỏa mãn mà nói.

- Rất khó nói. Bởi vì Bán Thần tinh huyết đã tiến nhập lăng mộ trung tâm ở bãi tha ma rồi.

Triệu Phong không dám xác định.

- Lăng mộ trung tâm? Ngươi nói là… Lăng tẩm Bán Thần?

Tàn niệm Bán Thần lập tức chấn động.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện