Không trung Chủ Linh Phong.
Vài vị Hư Thần Đại Đế, xa xa nhìn nhau, trong trường lâm vào yên lặng ngắn ngủi.
Những luồng thần niệm, hội tụ ở đây, âm thầm trao đổi.
- Phong Lôi Đại Đế, năm đó vậy mà đánh cắp Lôi đạo tinh nghĩa của Vạn
Lôi Tông, do đó sáng tạo hệ thống Phong Lôi độc đáo cho riêng mình. . .
Triệu Phong hiện tại, mới biết được chân tướng. Phong Lôi Đại Đế vạn năm trước, nhân phẩm quả thực quá kém, hành vi xấu xa, nhiều lần có hành vi trộm cắp.
Những thần niệm ở đây, đều không phủ nhận việc này.
Ngay cả Tàn linh Tử Thánh, cũng không phản đối.
Đây là sự thật.
Khó trách, Vạn Lôi Tông dám tới hưng sư vấn tội.
Ở Chân Vũ Thánh Địa, dưới tình huống thế cục cân đối, vẫn là chữ lý đi đầu.
Vả lại.
Ba người Ám Lôi Đại Đế, sau lưng còn có Thiên U Thánh Tông ủng hộ.
Càng khéo hơn chính là, Đoan Mộc Thanh là Đại Đế sắp rời Tông, ủng hộ
của Huyền Chân Thánh Tông với hắn, khẳng định không bằng trước kia.
- Hay cho một màn âm mưu, sắp đặt kỹ lưỡng.
Trong lòng Triệu Phong trở nên nghiêm túc.
Thế nhưng, điểm đáng ngờ cũng có.
Làm như vậy, đối với Vạn Lôi Tông mà nói, có chỗ gì tốt?
- Nói đi, các ngươi rốt cuộc có mục đích gì. Lẽ nào, các ngươi dám công
khai đụng đến đệ tử Thánh Tông ta, làm kẻ địch với Đoan Mộc Thanh ta.
Đoan Mộc Thanh hừ lạnh một tiếng.
Sức mạnh Đại Đế to lớn trên người hắn, len lỏi khắp Thiên Địa, liên tục vô tận, sâu xa khó dò.
- Chúng ta, đương nhiên không muốn làm kẻ địch với Đoan Mộc Đại Đế.
Nữ tử đoan trang cười một tiếng.
Trong mắt Triệu Phong chợt lóe tinh quang.
Quả nhiên.
Vạn Lôi Tông lần này hưng sư vấn tội, là có mục đích riêng.
Dù nói thế nào đi nữa, Triệu Phong cũng là đệ tử chân truyền của Tam Tinh Đại Tông, sau lưng còn có sư tôn cấp bậc Đại Đế.
Cho dù là Vạn Lôi Tông, cũng không muốn, đắc tội với một Hư Thần Đại Đế.
- Chỉ cần Triệu Phong, giao ra Phong Lôi truyền thừa và đầu lâu Bán
Thần, chúng ta liền bỏ qua chuyện này. Vậy đủ khoan dung rồi chứ?
Lão giả mặt đen, nhàn nhạt mở miệng.
Các cường giả Huyền Chân Thánh Tông, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Làm loạn cả buổi, mục đích thực sự của Vạn Lôi Tông, chính là đầu lâu Bán Thần.
- Thì ra là thế.
Triệu Phong trong lòng tỏ tường.
Đầu lâu Bán Thần, giá trị đối với Lôi đạo đệ nhất Tông, không cần nói rõ.
Mà “Phong Lôi truyền thừa”, càng là có thể tu thành Đại đế có tốc độ
nhanh nhất, có thể nói là tốc độ và công kích đạt đến cực hạn.
Hai vật này, đối với Vạn Lôi Tông mà nói, quả thực cực kỳ hấp dẫn.
- Điều kiện này, xem như giải quyết hòa bình. Nếu không, Vạn Lôi Tông
ta, chỉ có thể đứng thế đối lập với Huyền Chân Thánh Tông mà thôi.
Ám Lôi Đại Đế hừ lạnh, nói.
Những Vương Giả Đại Đế của Huyền Chân Thánh Tông, lập tức đồng loạt biến sắc.
- Vạn Lôi Tông, không ngờ lấy đó để uy hiếp…
Cổ La Đại Đế và Di Không Đại Đế, liếc nhìn nhau, lòng trĩu nặng.
Ở Chân Vũ Thánh Địa, Vạn Lôi Tông là Tông phái Nhị Tinh mạnh nhất chỉ đứng sau Tông phái Tam Tinh.
Tông này, cũng có hi vọng nhất, thăng lên thành Tam Tinh Tông phái.
Nhưng từ xa xưa tới nay, mặc dù Vạn Lôi Tông luôn bảo trì trung lập, nhưng là nòng cốt của một vài liên minh Tông phái Nhị Tinh.
Nếu Vạn Lôi Tông, nhảy về phía Thiên U Thánh Tông, vậy đối với Huyền Chân Thánh Tông mà nói, quả thực cực kỳ bất lợi.
Nhất thời.
Cao tầng Huyền Chân Thánh Tông, dâng lên một trận lo lắng.
- Nực cười!
Một tiếng cười lạnh, đột ngột chen vào trong giằng co của mấy vị Đại Đế.
Chẳng biết lúc nào.
Một thân ảnh tóc tím, xuất hiện phía dưới ba người Đoan Mộc Đại Đế.
- Triệu Phong ra rồi!
Thần niệm và ánh mắt của phần lớn mọi người, đều đóng cọc trên người thanh niên bình tĩnh lạnh lùng này.
- Tiểu bối, ngươi còn ngụy biện gì nữa.
Ám Lôi Đại Đế hừ lạnh một tiếng, bành trướng sức mạnh Lôi đạo to lớn, chấn động hư không.
Triệu Phong hiểu rằng, với thực lực của mình, đứng trước sức mạnh to lớn của Đại Đế, không có bao nhiêu sức phản kháng.
Đại Đế, là đỉnh phong của Hư Thần Cảnh, đứng trên một điểm tối cao.
Bằng không, Hư Thần Cảnh cũng sẽ không phân ra thành Vương Giả và Đại Đế.
- Thứ nhất, Phong Lôi Đại Đế đã chết, ân oán năm đó của hắn với Vạn Lôi
Tông, đã tiêu tan như bọt nước rồi. Ta và hắn, không thân không quen.
Triệu Phong dáng vẻ không dính líu đến mình.
Nếu như, Triệu Phong và Phong Lôi Đại Đế là thầy trò, hoặc là quan hệ phụ tử, vậy thì khác rồi.
Nhưng Triệu Phong, chỉ là đệ tử của Đoan Mộc Thanh.
- Nói xạo!
Đại Đế mặt đen kia, phẫn nộ quát:
- Ngươi tu hành Phong Lôi truyền thừa, vốn là của Vạn Lôi Tông ta. Vạn Lôi Tông ta, có quyền thu hồi.
- Sai.
Triệu Phong một chữ phủ nhận.
Mọi người trong trường, đều sững sờ.
- Phong Lôi truyền thừa của Phong Lôi Đại Đế cũng không phải Lôi đạo đơn thuần. Truyền thừa này, đã vượt khỏi hệ thống Vạn Lôi Tông!
Triệu Phong bình thản như không nói.
Vượt khỏi hệ thống Vạn Lôi Tông!
Ba người Đoan Mộc Đại Đế, ánh mắt lóe sáng.
Đúng vậy.
Điểm này rất then chốt!
Trong thiên địa, các loại truyền thừa mật học, chung quy cũng sẽ cùng chung một điểm.
Phong Lôi truyền thừa, nếu vượt khỏi hệ thống Vạn Lôi Tông, như vậy cùng Vạn Lôi Tông, quan hệ không lớn lắm.
- Hoàn toàn chính xác, Phong Lôi truyền thừa, đã không phải là Lôi đạo đơn thuần.
- Phong Lôi Đại Đế năm đó, tuy rằng nhân phẩm lệch lạc, nhưng cũng coi như tự sáng tạo một tiểu lưu phái.
Trong hư không, những thần niệm kia bắt đầu trao đổi.
- Hừ!
Triệu Phong trên mặt đầy vẻ mỉa mai:
- Phong Lôi Đại Đế có thể nói là trò giỏi hơn thầy, thắng lợi tại trời,
dung nhập Phong, Lôi lưỡng đạo, tự mở ra một con đường, tộc độ đệ nhất
trong hàng ngũ Đại Đế, ngạo thị một phương!
Trò giỏi hơn thầy, thắng lợi tại trời!
Triệu Phong đem mấy chữ này, cường điệu nhấn mạnh.
- Tiểu bối. . .
Ba vị Đại Đế trên bầu trời, mơ hồ tức giận phát run, nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng, đây là sự thật không thể tranh cãi.
Nhớ lại năm đó, Vạn Lôi Tông phái ra nhiều cường giả như vậy, đều không làm gì được Phong Lôi Đại Đế
Cho đến khi, Phong Lôi Đại Đế thăng lên thành Hư Thần Đại Đế, Vạn Lôi
Tông bị giết sạch quay về, chỉ đành hậm hực không cam tâm mà thôi.
Đoạn sự tích này, đối với Vạn Lôi Tông, chính là một sự sỉ nhục!
- Vạn Lôi Tông các ngươi,
ngược lại đúng như dự tính. Tìm một cái cớ quang minh chính đại, muốn
đòi đầu lâu Thần Kiếp và Phong Lôi truyền thừa, đánh cắp thành quả người khác.
Triệu Phong chữ chữ âm vang, giọng điệu càng ngày càng nặng. Nói xong
lời cuối cùng, ba vị Đại Đế Vạn Lôi Tông, sắc mặt có phần bối rối.
- Ha ha ha. . . Nói hay lắm!
- Vạn Lôi Tông, đúng là hạng người vô sỉ hạ lưu, đánh cắp thành quả người khác.
Đoan Mộc Đại Đế, cùng với rất nhiều Vương Giả Đại Đế của Thánh Tông, lũ lượt cười lớn.
Meo meo!
Tiểu tặc miêu, chẳng biết rúc đầu lên từ lúc nào, hoa chân múa tay vui sướng huy động cờ trắng, phất cờ hò reo.
- Tiểu bối ngươi ngậm máu phun người!
Ba vị Đại Đế, âm thanh run rẩy, trong thần niệm theo dõi của đông đảo
cường giả, cực kỳ khó xử. Bọn họ muốn bùng nổ cơn giận. Nhưng, Huyền
Chân Thánh Tông phần lớn đều là Vương Giả Đại Đế, chỉ riêng ba người
Đoan Mộc Thanh, cũng đã đủ ngăn cản bọn họ rồi.
Nơi này là Huyền Chân Thánh Tông, sân nhà của Tam Tinh Đại Tông.
Cho bọn họ một vạn lá gan, cũng không dám tùy tiện động thủ.
- Ba vị, vẫn là mau chóng đi đi, đừng làm mất mặt xấu hổ.
Đoan Mộc Thanh nhẹ nhàng vung tay áo.
Sự tình đến một bước này, cũng
không phải bên nào, có lý hoàn toàn.
Mà là xuất hiện tranh luận!
Song phương, đều có lý do thoái thác.
Nhưng mà.
Ba vị Đại Đế Vạn Lôi Tông, mưu đồ đã lâu, há có thể dễ dàng vứt bỏ?
Ba người Ám Lôi Đại Đế, sắc mặt khó coi, cũng âm thầm trao đổi.
- Mặc dù ta có thể khiêu chiến Đoan Mộc Thanh, nhưng hắn là Đại Đế thuộc tính Mộc, khắc chế Lôi đạo của chúng ta.
Ám Lôi Đại Đế trầm ngâm nói.
- Chi bằng như vậy. . .
Ba người thương nghị, rất nhanh đã có tính toán.
Sau vài nhịp hô hấp…
- Tiểu bối ngươi mới vừa nói, Phong Lôi Đại Đế trò giỏi hơn thầy thắng
lợi tại trời, Phong Lôi truyền thừa, đã vượt khỏi hệ thống Vạn Lôi Tông.
Nữ tử đoan trang nói.
- Đúng vậy.
Triệu Phong không chút do dự.
Đây là điểm mấu chốt để hắn dựa theo lý mà tranh luận.
- Vậy, để chúng ta kiến thức một chút, Phong Lôi truyền thừa của ngươi, phải chăng vượt khỏi hệ thống Vạn Lôi Tông.
Khóe miệng Nữ tử đoan trang nhếch lên một nụ cười nhạt.
- Hắn chỉ là một vãn bối, nếu các ngươi muốn tỷ thí, ta đến tháp tùng.
Đoan Mộc Thanh nói.
Ba vị Đại Đế, đồng loạt lắc đầu.
Bọn họ, đương nhiên sẽ không khiêu chiến Đoan Mộc Thanh.
Đoan Mộc Thanh ở trong hàng ngũ Đại Đế, tuyệt đối là người xuất sắc, hơn nữa hắn là Đại Đế tham tu hệ Mộc, vừa vặn khắc chế Lôi đạo.
Ba vị Đại Đế, đương nhiên sẽ không giao thủ cùng Đoan Mộc Thanh.
- Vậy thì, để thiên tài đệ nhất Lôi đạo của bổn Tông, lĩnh giáo Phong
Lôi truyền thừa của Triệu Phong. Xem xem hắn nói, có thật sự như vậy
chăng.
Ám Lôi Đại Đế chậm rãi mở miệng nói.
Bọn họ đều là Hư Thần Đại Đế, cùng một tiểu bối hơn hai mươi tuổi tỷ thí, cũng không nói ra được.
- Ừm, ngược lại là một cách không tồi.
- Nếu như đôi bên, đều có lý lẽ. Vậy thì để thiên tài mạnh nhất của hai đại lưu phái, đứng ra phân thắng bại.
Trên sân, phần lớn thần niệm, ồn ào phụ họa.
Chủ nhân những thần niệm này, phần lớn là Vương Giả, Đại Đế Thánh Địa các Tông.
Lúc này, có náo nhiệt vui mắt, đương nhiên sẽ không từ chối.
- Triệu Phong, ngươi thấy thế nào?
Đoan Mộc Đại Đế hỏi.
- Có thể.
Triệu Phong khẽ gật đầu.
Thấy Triệu Phong gật đầu, ba người Ám Lôi Đại Đế, khóe miệng hiện lên tia mỉm cười đắc ý.
Không bao lâu.
Một nam tử chân trần cao lớn khôi ngô, mặt mũi rối bù, lưng đeo một thanh cự kiếm, đi vào Huyền Chân Thánh Tông.
- Lôi Chấn.
Triệu Phong nhìn nam tử kia, cũng không bất ngờ.
Lôi Chấn này, tu hành “Ngũ Hành Vạn Lôi Quyết” , thân mang thể chất Lôi
Linh, khắc chế phần lớn Lôi đạo công pháp trong thiên địa.
- Thực lực của người này, cũng tăng cường rồi.
Trong Huyền Chân Thánh Tông, một vài đệ tử chân truyền, nhìn qua Lôi Chấn, trên mặt đầy vẻ kiêng dè.
Trong Bán Thần Di Viên, từ sau khi Lôi Chấn vứt bỏ tranh đoạt Bán Thần chi huyết, đã có thu hoạch không nhỏ.
- Triệu Phong, trận luận bàn này, ngươi chỉ có thể sử dụng Phong Lôi
truyền thừa, dùng những phương pháp khác chiến thắng, đều không tính.
Nữ tử đoan trang lại cười nói.
- Vậy không công bằng!
Đoan Mộc Thanh biến sắc.
Dựa theo lời nàng nói, Triệu Phong không thể sử dụng ưu thế huyết mạch nhãn đồng và phương diện linh hồn để thủ thắng.
Còn dựa vào Phong Lôi truyền thừa, thể chất Lôi Linh cùng “Ngũ Hành Vạn
Lôi Quyết” của Lôi Chấn, có thể khắc chế Lôi đạo, hấp thu Lôi lực, làm
sao mà đánh?
- Ngươi muốn chứng minh, Phong Lôi truyền thừa, trò giỏi hơn thầy thắng
lợi tại trời, vượt khỏi hệ thống Vạn Lôi Tông. Thì nhất định phải làm
như vậy.
Ám Lôi Đại Đế cười lạnh nói.
Lời vừa nói ra, mọi người cũng không thể nói gì hơn.
Song phương tranh luận, mấu chốt ở chỗ Phong Lôi truyền thừa, có phải vượt qua Vạn Lôi Tông hay không.
Triệu Phong, nếu dựa vào thủ đoạn khác để thắng, đương nhiên không tính.
- Hắc hắc, hơn nữa, ngươi phải thắng được Lôi Chấn. Cho dù là hoà nhau,
cũng không thể chứng minh Phong Lôi truyền thừa, “vượt qua hệ thống Vạn
Lôi Tông”.
Đại Đế mặt đen này, xảo trá cười, đem hai chữ “vượt qua”, nhấn rất mạnh.
Ah!
Phần đông thần niệm ở đây, người người đều kinh ngạc.
Người của Vạn Lôi Tông này, cũng quá vô sỉ rồi.
Phong Lôi truyền thừa, ưu thế lớn nhất là tốc độ.
Cho dù Triệu Phong, không làm gì được thân thể Lôi Linh của Lôi Chấn,
nhưng bằng vào tốc độ, vẫn có cơ hội bất phân thắng bại. Nhưng nào ngờ
được. Vạn Lôi Tông sớm đã lường trước điều này.
- Yêu cầu của chúng ta, hợp lý đấy chứ. Nếu như không làm như vậy, làm
sao có thể chứng minh, Phong Lôi truyền thừa này, vượt ra khỏi hệ thống
của Vạn Lôi Tông.
Ba vị Đại Đế, trên mặt có vài tia đắc ý.
Triệu Phong cũng im lặng, ba vị Đại Đế này, thật đúng là không phải cáo già bình thường.
Bất quá, lời hắn nói vừa rồi, đã không thể nào cự tuyệt.
- Triệu Phong, nếu ngươi thua, hoặc là hòa nhau, vậy phải giao đầu lâu Thần Kiếp cùng Phong Lôi truyền thừa ra đây.
Ám Lôi Đại Đế nhàn nhạt nói.
- Ha ha, vậy nếu, lỡ như ta chiến thắng thì sao?
Triệu Phong nhếch miệng cười.
Hắn đem hai chữ “lỡ như”, cắn khá chặt.
Ba vị Đại Đế sửng sốt, bọn họ không ngờ, đã hạn chế Triệu Phong đến mức này, đối phương còn có khả năng chiến thắng.
- Như vậy đi, nếu ta thắng, các ngươi đem “Ngũ Hành Vạn Lôi Quyết” giao ra đây.