Phạm Luân Cổ Âm Điện, tầng thứ bốn mươi tám.
Triệu Phong thật không ngờ, bản thân lại bằng vào cách này mà tìm được phương ảnh tiên tư mà mình tìm kiếm lâu nay.
Cảnh tượng Liễu Cầm Hâm, bất kể là dung nhan hay thần vận, đều hoàn toàn trùng khớp với trong ký ức của hắn, nhưng khí chất triển lộ ra ngoài,
so với lúc còn ở Hồng Hồ thành, dường như còn có cảm giác thăng hoa hơn.
Nàng ta váy dài tuyết trắng tao nhã chạm đất, không nhiễm một hạt bụi
nhỏ, giống như tiên tử trong tranh thủy mặc, thanh nhã không u, đứng
trên đỉnh cao, siêu phàm tuyệt luân.
- Phong, là ngươi…
Nữ tử cổ điển như tiên tử thanh nhã kia, đột nhiên giật mình thất sắc.
Cạch… Băng…
Cây đàn cổ trước mặt Liễu Cầm Hâm, nhất thời bị đứt một sợi dây.
- Ngươi… Các ngươi biết nhau?
Vợ chồng Cung chủ, Lý Tuyết Di và đám người Bán Thần ấu đồng, đều kinh ngạc không thôi.
Phá giải đến tầng thứ bốn mươi tám, cảnh tượng mỗi một nhân vật, đều là tồn tại thần thoại nghịch thiên.
Mà nữ tử trước mắt, cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng bất ngờ chính là, nhân vật mà lần này cảnh tượng xuất hiện, lại có quen biết với Triệu Phong.
- Nàng… Nàng ta là người mà ngươi muốn tìm?
Phương tâm Lý Tuyết Di run lên.
Nữ tử đối diện, tạo nghệ Nhạc đạo đã đạt tới trình độ đăng phong tạo
cực, khí chất dung nhan, đều không giống người của nhân gian.
Người mà Triệu Phong muốn tìm kiếm, chính là một nữ tử hoàn mỹ phong hoa tuyệt đại.
- Nàng là Cầm Hâm?
Triệu Phong không thể tin nổi, Liễu Cầm Hâm làm sao có thể là nhân vật do họa bích diễn biến thành chứ?
Liễu Cầm Hâm lặng lẽ nhìn Triệu Phong, đôi mắt trong như nước hồ thu,
nổi lên một tầng gợn sóng cảm xúc, có vui sướng pha lẫn thâm tình, còn
có một tia chua sót.
- Ngươi, rốt cuộc là ai?
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong hoàn toàn mở ra, mắt trái lóe lên huyễn điện tử sắc, mái tóc tím đột nhiên dựng ngược.
Một luồng ý chí Đồng lực tuyệt cường, chấn kinh toàn trường.
- Đây… Mới là thực lực chân chính của hắn?
Vợ chồng Cung chủ và đám người Lý Tuyết Di, đều cảm thấy tâm thần kinh hãi, có cảm giác hít thở không thông.
- Phong, ta là Liễu Cầm Hâm, nhưng không phải là Liễu Cầm Hâm mà ngươi muốn tìm…
Liễu Cầm Tâm nhìn Triệu Phong một cái thật sâu.
Bất tri bất giác, hai hàng nước mắt của nàng đột nhiên tuôn rơi.
Triệu Phong như phát mộng, rốt cuộc là xảy ra chuyệngif?
Giai nhân trước mắt, bất luận là mỗi một cái nhíu mày hay nụ cười, trong mắt đều lộ vẻ u oán, không khác gì Liễu Cầm Hâm năm xưa.
- Cầm Hâm! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng còn sống hay đã chết?
Triệu Phong hít sâu một hơi.
Phạm Luân Cổ Âm Điện vô cùng huyền diệu, ngay cả Thần Linh Nhãn cũng không thể nhìn thấu.
- Chỉ có người chết, mới có thể ở trong họa bích hồi tưởng lại. Ta là
Liễu Cầm Hâm, nhưng mà cũng không phải là Liễu Cầm Hâm thực sự. Nói
chính xác thì ta chỉ là một phần của Liễu Cầm Hâm, có được năng lực, ký
ức, tình cảm trước kia của nàng khi nàng bước vào tầng thứ bốn mươi
chín…
Liễu Cầm Hâm nói.
- Ngươi chết?
Trái tim Triệu Phong đập “thình thịch” một tiếng, bỗng nhiên phát lạnh.
Liễu Cầm Hâm… Nàng ta đã chết?
Vợ chồng Cung chủ và Bán Thần ấu đồng, đều lộ vẻ trầm tư.
Liễu Cầm Hâm trước mắt, rốt cuộc là tồn tại gì, bọn họ đã có thể đại khái đoán ra.
- Liễu Cầm Hâm này, hẳn là do lực lượng của “Phạm Luân Cổ Âm Điện” tạo
ra, rốt cuộc là hư ảo hay là thân thể sinh mệnh, không ngờ vẫn có thể ở
đây đợi chờ người khác.
Trong lòng Bán Thần ấu đồng có suy đoán.
- Chỉ có người chết, mới có thể ở trong họa bích hồi tưởng, xem ra, Liễu Cầm Hâm mà Triệu Phong muốn tìm đã thực sự chết rồi.
Lý Tuyết Di có chút không đành lòng và thương cảm.
Triệu Phong đứng lặng thật lâu, hai tay nắm chặt, khẽ run nhè nhẹ.
- Phong, ngươi hãy nén bi thương.
Liễu Cầm Hâm trong cảnh tượng, mang theo một tia rung động.
Nàng là lực lượng do Phạm Luân Cổ Âm Điện tạo ra, nhưng tình cảm và ký ức đối với Triệu Phong, đều giống hệt với Liễu Cầm Hâm.
- Cầm Hâm, nàng chết như thế nào?
Triệu Phong cố gắng trấn định lại.
Hắn chung quy vẫn cảm thấy mình chưa điều tra rõ chân tướng.
Liễu Cầm Hâm không nói gì, chỉ thâm tình nhìn hắn.
Trong đầu Triệu Phong, nhất thời xuất hiện đủ loại cảnh tượng, nữ tử
quần áo tuyết trắng từng bước phá được huyền mê của Phạm Luân Cổ Âm
Điện, thăm dò được áo nghĩa cuối cùng của Nhạc đạo Mệnh Số.
Trong quá trình vượt ải, Liễu Cầm Hâm đã gặp đủ loại cảm ngộ và ban thưởng.
Thế nhưng, phá giải tầng tầng trở ngại và vượt ải, cũng khiến cho thể xác và tinh thần của nàng không thể chống đỡ được nữa.
Ý cảnh mà Liễu Cầm Hâm lĩnh ngộ được, vượt xa cấp độ tu vi sinh mệnh của nàng gấp trăm ngàn lần.
Lúc vượt qua tầng thứ bốn mươi tám, sinh cơ và tâm thần của Liễu Cầm Hâm, cơ bản đã hao hết.
Đối mặt với một tầng cuối cùng trong gang tấc.
Nàng hao hết toàn bộ tâm lực và sức sống, cố gắng bước vào tầng thứ bốn mươi chín.
Hình ảnh ký ức, đột nhiên bỏ dở.
Chỉ trong khoảnh khắc sau đó, Liễu Cầm Hâm có lẽ đã chết.
- Ngươi muốn tìm Liễu Cầm Hâm thực sự, khẳng định đã chết ở tầng thứ bốn mươi chín. Bằng không, Phạm Luân Cổ Âm Điện cũng sẽ không tạo ra ta.
Liễu Cầm Hâm một thân váy trắng cổ điển, nói với vẻ chua sót.
Đặc biệt, khi nhắc tới mấy chữ “Liễu Cầm Hâm thực sự”, trái tim nàng đau đớn như bị dao cắt.
Triệu Phong trầm mặc hồi lâu, cố gắng tiêu hóa “sự thật” này.
Một lát sau.
- Ta phải đi vào tầng thứ bốn mươi chín, xác định chân tướng cuối cùng.
Vẻ mặt Triệu Phong vẫn kiên nghị.
Liễu Cầm Hâm trước mắt, có lẽ là cảnh tượng do Phạm Luân Cổ Âm Điện hồi tưởng lại, là một loại hình thái ảo ảnh.
Ngay cả Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, cũng không thể nhìn thấu bản chất.
- Thế nhưng, lấy năng lực của các ngươi, không có khả năng vượt qua nơi này giống ta.
Liễu Cầm Hâm buồn bã nói.
Không thể vượt qua.
Mọi người ở đây, hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hề nghi ngờ.
Phải biết rằng, Liễu Cầm Hâm chính là bằng vào lực lượng cá nhân, một
đường vượt ải, trải qua bốn mươi tám tầng, thậm chí tiến vào tầng thứ
bốn mươi chín cao nhất.
Lực lượng Nhạc đạo của nàng, đã đứng trên đỉnh cao.
- Liễu Cầm Hâm, nếu ngươi và Triệu Phong yêu nhau, tại sao lại không thể dàn xếp?
Lý Tuyết Di nhịn không được mà nói.
- Đây chính là quy tắc của “Phạm Luân Cổ Âm Điện”, ta không thể làm trái.
Nữ tử cổ điển lắc đầu.
Trong lòng mọi người đều trầm xuống.
Triệu Phong đứng yên tại chỗ, nhìn về phía những tầng trước kia đã vượt qua, trong lòng cực kỳ không cam tâm.
Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
Triệu Phong cảm thấy, mình vẫn còn cách chân tướng một bước nữa.
- Phong.
Nữ tử cổ điển đột nhiên mở miệng, nói:
- Ở đây, chỉ có ngươi có thể chiến thắng ta, mà phương pháp cũng chỉ có một, có lẽ ngươi có thể nghĩ ra.
Chỉ có một phương pháp?
Triệu Phong khôi phục bình tĩnh, tâm niệm xoay chuyển.
Hắn tham tu “Vạn Niệm Thần Quyết”, ý niệm có thể hóa thành hàng ngàn đạo, năng lực suy xét rất mạnh.
Phương pháp đó…
Hắn lập tức nghĩ tới một phương pháp, đột nhiên khóe miệng lại nổi lên một tia chua sót.
Trong đầu hắn, đột nhiên hiện lên cảnh tượng Liễu Cầm Hâm ở gần Hồng Hồ thành, xác nhận một màn đánh cược.
Liễu Cầm Hâm lúc đó, giải phong ấn tu vi Chân Linh Cảnh, Triệu Phong căn bản không phải là đối thủ.
Nhưng cuối cùng, Triệu Phong vẫn thắng lợi.
Nghĩ đến đây.
Triệu Phong bước ra từng bước, Thần Linh Nhãn phát ra một tia ý chí Đồng lực kinh thiên.
Bất chợt, một luồng lực lượng như mộng ảo, thẩm thấu toàn bộ hư không.
- Cầm Hâm, nàng cũng biết rằng, từ lần đầu tiên nhìn thấy phương dung
của nàng, tiếng lòng của ta, đã bị nàng làm cho xúc động thật sự.
Triệu Phong vô cùng ôn nhu, chậm rãi đi về phía “Liễu Cầm Hâm”.
Trong tử quang mộng ảo, cảnh tượng trước mắt, đột nhiên diễn hóa thành một khu vực hoang dã tại Hồng Hồ thành.
- Thật sao?
Nữ tử váy trắng cổ điển kia, khóe mắt đỏ ửng, thoáng nổi lên một màn hơi nước mông lung.
- Cầm Hâm, ta đã quyết định cưới nàng làm vợ!
Thanh âm
của Triệu Phong, đầy vẻ thành khẩn, không chỉ dung nhập lực
lượng Huyễn đạo của Thần Linh Nhãn, mà ngay cả tình cảm của hắn, cũng
phát tiết như thủy triều.
Phạm Luân Cổ Âm Điện.
Triệu Phong và Liễu Cầm Hâm, gắt gao ôm chặt lấy nhau.
- Làm sao có thể…
Triệu Phong cảm nhận được mùi thơm cơ thể quen thuộc của nàng, da thịt
tuyết trắng mịn màng và nhiệt độ xúc cảm, quả thực giống hệt nhau.
Dưới sự quan sát của Thần Linh Nhãn, Liễu Cầm Hâm trước mắt, chính là huyết nhục thực sự.
- Nếu đây là mộng cảnh hư ảo, vậy thì quá giống thật, quá đáng sợ rồi.
Trong lòng Triệu Phong kinh hãi vô cùng.
- Cảnh giới cao nhất của mộng ảo, chính là hiện thực.
Giai nhân trước người, đôi mắt mơ màng, dần dần biến mất, nhưng vẫn thâm tình chân thành nhìn Triệu Phong.
- Nàng rốt cuộc là sinh mệnh hay là hư ảo?
Trong lòng Triệu Phong, chợt nổi lên sóng to gió lớn.
Trong truyền thuyết, cảnh giới cao nhất của Huyễn đạo, chính là mộng ảo hiện thực.
- Phong, ngươi có được Thần Mâu thứ chín, có từng nghe qua “Tổ Đồng” trong truyền thuyết chăng?
Liễu Cầm Hâm nói.
Truyền thuyết Tổ Đồng?
Triệu Phong còn chưa kịp nghĩ đến, Liễu Cầm Hâm làm sao biết được hắn có Thần Mâu thứ chín?
Trong truyền thuyết.
Khi Bát Đại Thần Mâu tề tụ, có thể triệu hồi ra “Tổ Đồng tối cao”, có thể thay trời đổi đất, trùng kiến lại trật tự vũ trụ.
Thế nhưng, Tổ Đồng tối cao là không thể mở ra.
Bởi vì nghe đồn, hết thảy sự vật trong thiên địa, đều là Phạm Thiên chi
mộng. Một khi Tổ Đồng mở mắt, giấc “mộng” này sẽ tan biến.
Liễu Cầm Hâm trước mắt, rốt cuộc là sự thật hay là hư ảo?
Triệu Phong không thể nói rõ.
- Phong! Đi tìm Liễu Cầm Hâm thực sự của ngươi đi. Nàng đã lĩnh hội mệnh lý Phạm Luân, cho dù nàng đã chết, nhưng số mệnh vẫn còn.
Liễu Cầm Hâm váy trắng cổ điển, cuối cùng nhìn Triệu Phong một cái thật sâu.
Một ánh mắt đó.
Dường như chứa đựng toàn bộ tình cảm và tinh hoa sinh mệnh của nàng.
Vụt...
Cảnh tượng trước mắt biến mất, Triệu Phong đã thành công “phá giải” cảnh tượng của ải này.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng Triệu Phong lại có cảm giác mất mát trống rỗng.
Vừa rồi, chiến thắng Liễu Cầm Hâm trong họa bích, cũng chỉ là dùng thủ đoạn hạ lưu, công kích sơ hở tâm linh mà thôi.
- Tầng thứ bốn mươi tám đả thông rồi.
Vợ chồng Cung chủ và Lý Tuyết Di, đều lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Lên thêm một tầng nữa, chính là điện phủ tối cao của “Phạm Luân Cổ Âm Điện”.
Meo…
Ánh mắt của Tiểu Tặc Miêu, chợt rơi xuống một dãy họa bích.
Ngoại trừ nó ra, không ai phát hiện được nữ tử cổ điển vốn tồn tại trong họa bích, đang nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, chợt lộ ra thần sắc
thống khổ, sau đó hóa thành một luồng khói nhẹ, biến mất không thấy đâu
nữa.
- Triệu Phong, tiến vào tầng thứ bốn mươi chín, chúng ta sẽ biết được chân tướng.
Lý Tuyết Di nói.
Đám người vợ chồng Cung chủ, đều có một tia chờ mong.
- Được!
Triệu Phong gật đầu, dẫn đầu mọi người bước vào tầng thứ bốn mươi chín.
Thế nhưng.
Tầng bốn mươi chín cuối cùng, lại không có bậc thềm uốn lượn, mà trên đỉnh đầu lại là một bầu trời sao thần bí.
Dưới trời sao, là một cái đền hình dáng như cự luân.
Chất liệu của cái đền này, thoạt nhìn giống hệt Phạm Luân Cổ Âm Điện ở bên ngoài.
Nhưng người bên trong đền, lại có thể từ vòng tròn trên đỉnh đầu nhìn thấy bầu trời sao trên không trung.
Bầu trời sao thần bí này, mơ hồ có một loại lực lượng không thể ngăn cản.
- Số mệnh ư?
Triệu Phong cảm giác vòng tròn cự luân này, đều chậm rãi di động dưới bầu trời sao.
- Nơi này, chính là điện phủ áo nghĩa cuối cùng của Nhạc đạo ư?
Đám người vợ chồng Cung chủ, đều cảm thấy bầu trời sao này có một loại lực lượng số mệnh không thể ngăn cản.
Đột nhiên.
Khu vực cái đền bên dưới vòng tròn, chợt nổi lên một tầng thánh huy tinh quang rực rỡ.
- Đó là…
Ánh mắt của mọi người, đột nhiên rung lên, dừng lại trên hình ảnh của một “người”.
Quả thực mà nói.
Đó là một nữ tử da thịt băng ngọc như tuyết, không chút tỳ vết, quần áo
lụa mỏng trắng tuyết, đang ngồi xếp bằng tại chỗ, quanh người chập chờn
thánh huy, sản sinh sự tương liên với bầu trời sao thần bí trên đầu.
- Cầm Hâm!
Triệu Phong từ trên bóng dáng “người này”, lập tức nhìn ra được đó là Cầm Hâm.
Vụt...
Thân ảnh Triệu Phong lóe lên, đi đến bên cạnh Triệu Phong, chỉ nhìn thấy trên mặt nàng có một tia tiếu ý như hoa.
Thân hình hắn, thoáng cứng đờ, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh vẫn không nhúc nhích kia.
- Đây là một bộ thi thể, không hề có bất cứ khí tức sinh mệnh nào.
Cung chủ Thiên Thánh Cầm Cung nói.
- Nàng đã chết rồi.
Trong mắt Bán Thần ấu đồng, chợt hiện lên một tia dị sắc.
Bảy năm qua, bộ thi thể này, chẳng những không hư thối, mà da thịt vẫn
trắng mịn màng như cũ, không hề có chút tỳ vết, băng ngọc như tuyết, mơ
hồ có chút sáng bóng hồng nhuận, thậm chí còn phát ra một tia thơm ngát
thấm vào ruột gan.
Lúc mọi người còn đang trầm mặc thì dị biến đột nhiên phát sinh.