Chúa Tể Chi Vương

Thánh Lôi Thể


trước sau

Tại Vạn Thánh Tông, đệ tử chân truyền phần lớn là môn hạ Vương Giả, thân phận siêu việt hơn đệ tử trung tâm.

Hai gã đệ tử chân truyền trước mặt, Triệu Phong tự nhiên cũng “biết”.

Trong đó, một gã thanh niên huyền ý, chính là Quảng Điền sư huynh mà lần trước đã dẫn đội.

Một nam tử khác, thân hình gầy gò, thân hình thẳng tắp, hai mắt sáng ngời hữu thần, khiến người ta có cảm giác hắn phát ra khí tức rất sắc bén.

Tu vi của người này, không ngờ đạt tới Nửa bước Đan Nguyên Cảnh.

- Hoàng Vân Hổ sư huynh, chính là tiểu tử này, cuồng vọng càn rỡ, từng nói năng lỗ mãng, bất kính với Vương Giả…

Tên thiếu niên béo mập Vương Viên kia, vội vàng ân cần nói.

Trước đây, Triệu Phong đã từng nói rằng, ngay cả Vương Giả đích thân tới, hắn cũng sẽ không giao dịch Âm Minh Điểu.

Nói lời này, tự nhiên sẽ bị Vương Viên thêm mắm dặm muối, ví dụ như Triệu Phong ngay cả Vương Giả cũng không để vào mắt.

- Hoàng Vân Hổ, đệ tử chân truyền, chính là môn hạ của “Lục Vân Vương”, là một tên ngốc thích sĩ diện, không chịu nổi lời thổi phồng...

Trong đầu Triệu Phong, lập tức có ký ức liên quan.

“Triệu Phong” trước kia, chỉ mới đến Vạn Thánh Tông nửa năm, nhưng đối với những nhân vật phong vân trong hàng ngũ đệ tử chân truyền, tự nhiên cũng có hiểu biết nhất định.

- Ngươi chính là Triệu Phong ư? Không sợ gió làm cụt lưỡi ư? Vương Giả là tồn tại mà ngươi có thể tự do ngôn luận sao?

Hoàng Vân Hổ lộ vẻ bất hảo, tràn ngập lãnh ý.

Tại Vạn Thánh Tông, vòng tranh đấu của đệ tử, rất bình thường. Tông môn cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện này, chỉ cần không gây thương vong đến tính mạng là được.

Dù sao đi nữa, tranh đấu luận bàn, cũng có thể tăng mạnh sức cạnh tranh của đệ tử Tông môn.

- Triệu sư đệ! Nhanh giải thích với Hoàng sư huynh và Vương Viên sư đệ, tính tình Hoàng sư huynh nóng nảy, ngươi hẳn cũng biết rồi…

Quảng sư huynh già vờ giả vịt, đứng giữa hai người Triệu Phong và Hoàng Vân Hổ.

Hắn một mặt bày ra dáng vẻ “thân thiết” khuyên bảo Triệu Phong, không nên hành động theo cảm tính.

- Như vậy đi, tiểu bối Triệu Phong, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn dập đầu nhận sai. Về phần những lời bất kính của ngươi đối với Vương Giả, Hoàng mỗ sẽ không truy cứu nữa.

Hoàng Vân Hổ đan hai tay trước ngực, khí thế bức người.

Trong lời nói, hắn lộ ra thân phận “đệ tử Vương Giả”, vô cùng hiên ngang lẫm liệt.

Triệu Phong biết, đây chẳng qua là ngụy trang để ức hiếp đệ tử mà thôi, các loại lý do gượng ép như vậy, nếu đổi lại là một đệ tử nào khác, có lẽ sẽ lý luận một phen, nhưng cuối cùng cũng vô dụng.

Đối với loại người sợ mạnh hiếp yếu trong Tông môn, Triệu Phong hiển nhiên sẽ không khách khí.

- Hừ! Hai tên đệ tử chân truyền tầng chót này, cũng không sợ làm sư tôn Vương Giả các ngươi mất mặt sao?

Triệu Phong khinh miệt nói.

Lời vừa nói ra, đám người nhất thời lặng ngắt như tờ.

Vài tên đệ tử trung tâm, thậm chí còn thầm vuốt mồ hôi lạnh thay Triệu Phong.

Hai người Hoàng Vân Hổ, ở trong hàng ngũ đệ tử, quả thật chỉ thuộc loại trung hạ tầng.

Thế nhưng dù vậy, hai người vẫn là loại thượng tầng trong hàng ngũ đệ tử trung tâm.

- Tiểu tử ngươi… Không ngờ dám bất kính với đệ tử chân truyền.

Cho dù là Quảng sư huynh, cũng cảm thấy mất sạch mặt mũi.

Hoàng Vân Hổ thì giận tím mặt, đường đường là đệ tử chân truyền, không ngờ lại bị một tên đệ tử chỉ mới nhập môn nửa năm xem thường.

Lúc này.

Hắn đột nhiên vận chuyển Nửa bước chân nguyên, trên người bùng nổ một trận tinh quang màu đất hùng hậu, cả một khu vực đột nhiên trở nên nặng nề một cách khó hiểu.

- Quỳ xuống cho ta!

Hoàng Vân Hổ với uy thế Nửa bước Đan Nguyên Cảnh, đối phó với một tên Chân Huyền Cấp, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Hắn tin rằng, bản thân vừa ra tay, lập tức có thể ép cho tiểu tử kia phải nằm sấp xuống.

Thế nhưng.

Thiếu niên tuấn tú trong tầm mắt, lại nở nụ cười khinh thường, nhẹ nhàng vung tay lên.

Sau lưng hắn, một đầu đại điểu âm trầm tĩnh mịch, giương lên cánh chim bán trong suốt, một trận âm phong hư diễm, lập tức đánh về phía Hoàng Vân Hổ.

Uy thế của Âm Minh Điểu rất cường đại, khiến đám người Hoàng Vân Hổ đều cảm thấy sắc mặt trắng bệch, thể xác và tinh thần đều run rẩy.

- Triệu Phong! Trong lúc đệ tử luận bàn, không ngờ ngươi lại dựa vào Linh sủng mà giương oai.

Quảng sư huynh không khỏi rống giận.

Phốc phốc phốc…

Hoàng Vân Hổ bị một trận âm phong hư diễm, đánh cho hét thảm, thân thể như tờ giấy mỏng, bay ra ngoài mấy chục trượng, rơi xuống đất.

Vài tia dư âm còn lại, khiến cho những đệ tử trung tâm khác, đã bị thương nhẹ.

Phải biết rằng.

Âm Minh Điểu chính là loại chim thuộc hệ linh hồn Tử Vong hiếm thấy, âm phong ẩn chứa công kích linh hồn, có thể diệt sát cơ năng sinh mệnh.

Chỉ thấy Hoàng Vân Hổ nằm sấp trên mặt đất, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.

- Đây gọi là thực lực của đệ tử chân truyền sao?

Triệu Phong khinh thường nói.

- Triệu Phong! Ngươi dựa vào Linh sủng mà giương oai, có bản lĩnh thì đường đường chính chính đánh một trận.

Hoàng Vân Hổ miễn cưỡng đứng dậy, vẻ mặt oán hận không cam lòng.

Quảng sư huynh ngoài mạnh trong yếu lên tiếng:

- Triệu Phong! Linh sủng của ngươi đả thương đệ tử chân truyền, không sợ Vương Giả xử trí ư?

Nghe vậy, gương mặt Triệu Phong thoáng rung động.

Đám người Quảng sư huynh, e rằng sẽ mượn danh nghĩa này để nghĩ biện pháp xử trí Linh sủng của Triệu Phong.

Nếu là đệ tử đả thương đệ tử, như vậy thì cũng chỉ là tranh đấu giữa đám tiểu bối.

Nhưng nếu là Linh sủng đả thương người, vậy thì ý nghĩa lại khác.

- Thật không?

Triệu Phong hơi liếm liếm môi, đi đến trước mặt Hoàng Vân Hổ, đưa chân giẫm nát đùi phải của hắn.

- A…

Hoàng Vân Hổ hét thảm một tiếng, chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng, đùi phải đã bị bẻ gãy.

Không thể tưởng tượng nổi, một đệ tử Chân Huyền Cấp như Triệu Phong, lại có lực lượng khí lực mạnh như vậy.

Vài tên đệ tử trung tâm, đều cảm thấy không rét mà run.

- Hoàng Vân Hổ chủ động khiêu chiến, bị ta đánh gãy một chân. Các ngươi, còn kẻ nào không phục?

Ánh mắt của Triệu Phong, quét qua toàn trường.

Đám đệ tử này, đều vội vàng tránh đi ánh mắt của Triệu Phong, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, run mạnh một cái.

- Ha ha ha…

Triệu Phong ngửa đầu cười lớn một tiếng, cưỡi Âm Minh Điểu phá không mà đi.

Đám đệ tử trung tâm đều lộ ra sắc mặt âm trầm, cực kỳ không cam lòng.

- Thật là vô sỉ! Tên Triệu Phong này dám dựa vào Linh sủng mà giương oai.

Mọi người đều tức giận mắng chửi, nhưng lại không thể làm được gì.

- Nếu không phải có Âm Minh Điểu, ta hoàn toàn có thể chiến thắng Triệu Phong.

Một tên đệ tử trung tâm Chân Huyền Cấp đỉnh phong, phẫn nộ không cam lòng mà nói.

Ngay trong ngày hôm đó.

Tin tức Triệu Phong dựa vào Linh sủng cường hãn, đả thương đệ tử chân truyền, đã truyền khắp một lượt đệ tử trong Tông môn.

Ngay trong đêm…

Hoàng Vân Hổ bị thương không nhẹ, bước đến phủ đệ Trưởng lão Vương Giả, cáo trạng với sư tôn.

- … Tên Triệu Phong kia, là tiểu tử đả thương đệ tử, hắn dám bất kính với Vương Giả, sỉ nhục uy danh của sư tôn, quả thật không thể tha thứ.

Hoàng Vân Hổ một nước mắt nước mũi tung bay như mưa.

Hắn là môn đồ của Vương Giả, thân phận đệ tử chân truyền, lại bị một tên thiếu niên mới gia nhập Tông môn khi nhục như vậy, oán hận khuất nhục trong lòng, khó mà hóa giải được.

- Hừ! Còn sợ chưa đủ mất mặt sao?

“Lục Vân Vương” một thân vân bào tuyết trắng, hừ lạnh một tiếng, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép mà nói.

Lục Vân Vương, chính là một trong mười bảy vị Vương Giả của Vũ Tinh Thần.

Đối với lời cầu xin của đệ tử, Lục Vân Vương thoáng nhíu mày, hắn biết, việc này đã khiến cho đệ tử lưu lại tâm ma.

Nhưng hắn đường đường là Vương Giả, không thể nào tự hạ thân phận,
ra tay đối phó với một tiểu đệ tử được.

- Như vậy đi, vi sư cho ngươi mượn “Song Túc Lôi Điểu”, con chim này có tu vi Tôn Chủ, có thể giúp ngươi chế ngự Âm Minh Điểu kia.

Lục Vân Vương vung tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái lệnh bài đặc thù.

Hắn vận chuyển ý chí Vương Giả, khắc lên một ấn ký trên lệnh bài.

- Đa tạ sư tôn.

Hoàng Vân Hổ mừng rỡ như điên. “Song Túc Lôi Điểu” của sư tôn, mặc dù không phải là tọa kỵ chủ lực, nhưng vẫn có thể lực áp một Tôn Chủ.

- Ngươi phải dựa vào thực lực của mình mà đánh bại tiểu tử kia. Nhưng không được phép thương hại mạng người.

Lục Vân Vương nhắc nhở.

Hắn cho mượn tọa kỵ của mình, có nghĩa là đã có ý che chở. Nếu như Hoàng Vân Hổ thất thủ, đánh chết Triệu Phong, sẽ để lại nhược điểm cho kẻ khác.

Trưởng lão Chấp pháp của Vạn Thánh Tông, chính là Hư Thần Cảnh cấp bậc “Đại Đế”, chấp pháp công chính, thiết diện vô tình.

- Đệ tử hiểu rồi, ta sẽ đánh cho hắn tàn phế, nhưng vẫn lưu lại một mạng.

Hoàng Vân Hổ trong lòng như nở hoa.

Hắn dùng linh đan của sư tôn, dưới sức mạnh to lớn của Vương Giả, cái chân bị bẻ gãy, rất nhanh đã khôi phục.

Ngày hôm sau.

Thương thế của Hoàng Vân Hổ đã khôi phục được bảy tám phần, liền vội vàng đi tìm Triệu Phong.

Thế nhưng.

Gian phòng của Triệu Phong đã mở ra trận pháp phòng hộ, thậm chí còn dựng lên dấu hiệu bế quan.

- Tiểu bối giả dối, không ngờ lại co đầu rụt cổ không ra.

Hoàng Vân Hổ tức giận như muốn bùng nổ.

- Tên Triệu Phong này quả thật vô sỉ, không ngờ lại giả vờ bế quan.

Một vài đệ tử xem kịch vui, đều cảm thấy mất hứng.

Vạn Thánh Tông có quy định, trừ phi là tình huống đặc thù, ngoài ra sẽ không tha cho kẻ nào dám quấy rầy đệ tử trung tâm đang bế quan.

- Hoàng sư huynh đừng lo.

Quảng sư huynh từ trong đám đông bước ra, lạnh nhạt nói.

- Quảng sư đệ, có biện pháp gì?

Hoàng Vân Hổ liếc mắt nhìn.

Quảng Điền cũng là môn đồ của Vương Giả, nhưng chỉ là đệ tử ký danh, miễn cưỡng có được thân phận đệ tử chân truyền.

- Ha ha, dựa theo quy định của Tông môn, mỗi tháng, đệ tử trung tâm phải hoàn thành một nhiệm vụ Tông môn, không thể vượt quá ba tháng, mà Triệu Phong đã hai tháng rồi không hoàn thành nhiệm vụ Tông môn…

Quảng Điền mặt đầy ý cười.

Nghe thấy lời này, đám đệ tử lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

- Thì ra là thế! Nếu như vượt quá ba tháng, hắn sẽ bị Tông môn cảnh cáo, nếu quá nửa năm, sẽ bị trừng phạt.

Những đệ tử này, tương đối quen thuộc với quy định của Tông môn.

- Ha ha ha… Triệu Phong tiểu bối! Cho ngươi co đầu rụt cổ thêm một tháng nữa.

Hoàng Vân Hổ cười lớn một tiếng.

Một tháng tiếp theo, Tông môn sẽ phái người đến cảnh cáo Triệu Phong.

Nói cách khác, Triệu Phong nhiều nhất chỉ có thể bế quan thêm một tháng, lúc đó sẽ bị gián đoạn.

- Mọi người giải tán hết đi! Qua nửa năm nữa, “Thần Huyễn Không Gian” sẽ mở ra.

- Nếu như có thể đi vào “Thần Huyễn Không Gian”, đạt được trân tài dị bảo thời kỳ Thượng Cổ, Thái Cổ, như vậy sẽ xúc tiến rất lớn đối với việc tu hành.

Một đám đệ tử trung tâm, đều ào ào giải tán.

Mọi người đã ước định, một tháng sau sẽ quay lại khởi binh vấn tội Triệu Phong.

Trong phòng.

Triệu Phong lúc này đang ngâm mình trong một tầng dược thủy, bên ngoài cơ thể nổi lên một tia hoa văn Phong Lôi, tôi luyện thân thể.

- Kim Khôn Thánh Lôi Thể, tổng cộng chia làm tám tầng. Tầng thứ bảy, sẽ tạo thành Bán Thần Lôi Thể, gia tăng Ngũ Hành vạn lực, thậm chí chống cự với Lôi Kiếp. Trước tầng bảy, mỗi một tầng, đều tương ứng với một đại cảnh giới.

Triệu Phong đang tu luyện tầng thứ nhất của Thánh Lôi Thể.

Vốn yêu cầu đối với việc tu luyện “Kim Khôn Thánh Thể”, hết sức hà khắc.

Mà “Kim Khôn Thánh Lôi Thể” sau khi hoàn thiện và thay đổi, có thể mượn vạn lôi để luyện thể. Nếu như tu luyện “Ngũ Hành Vạn Lôi Quyết”, hoặc là “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết”, sẽ có thể giảm xuống yêu cầu, rất thích hợp để tu luyện.

Lúc trước, Triệu Phong đã tu luyện “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết” đến tầng thứ ba.

Bây giờ, lại có thể dùng lực lượng Phong Lôi, rèn luyện khí lực. Cộng thêm tài liệu luyện thể, hiệu suất lại càng nhanh hơn rất nhiều.

Nói một cách tương đối, công pháp luyện thể muốn tiến cấp, so với những loại công pháp khác, thì chậm hơn rất nhiều.

Chẳng qua.

Triệu Phong trước đây, hàng ngày đều dùng Bất Lão Tuyền, khiến thân thể thoát thai hoán cốt, khí lực sinh mệnh đều lột xác.

Bây giờ, lấy cảnh giới Ngũ Hành Phong Lôi Quyết tầng thứ ba để luyện thể, lại thêm vào một vài tài liệu luyện thể thượng đẳng để phụ trợ, hiệu quả rất tốt.

Ba ngày sau…

“Kim Khôn Thánh Lôi Thể” của Triệu Phong, đã tu luyện đến đỉnh phong.

Nửa tháng sau…

Thánh Lôi Thể đã được tu luyện đến tầng thứ hai đại thành.

Lúc này, bên ngoài làn da của Triệu Phong, chợt nổi lên một tầng hoa văn kim loại nhàn nhạt, giống như Phong Lôi chân nguyên màu xanh nhạt của hắn.

Một luồng áp lực khí tràng vô hình, từ trên người Triệu Phong phát ra.

Rắc rắc…

Ghế dựa ở bên cạnh, dưới lực lượng vô hình này, lập tức hóa thành mảnh vụn.

Thời gian một tháng, nhanh chóng trôi qua.

Kim Khôn Thánh Lôi Thể của Triệu Phong, đã đạt tới tầng thứ hai đỉnh phong, cốt cách cơ bắp toàn thân, đều ẩn chứa một loại lực lượng nghiền ép vật chất bá đạo.

Lực lượng khí lực chỉ là một phương diện.

Kim Khôn Thánh Lôi Thể còn mang đến cho lực phòng ngự của Triệu Phong, năng lực hấp thu Lôi Lực, có khả năng miễn dịch nhất định đối với hiệu quả của công kích năng lượng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện