Chúa Tể Chi Vương

Triệu Phong Cảnh Cáo


trước sau

Phụ cận Triệu gia bảo.

Một hồi chiến đấu sinh tử tồn vong, cuối cùng nhanh chóng giải quyết với phương thức như vậy. Đám cao tầng Triệu tộc, đều có cảm giác như đang nằm mơ, tất cả đều không chân thực.

Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại Triệu Phong đang ngồi trên đỉnh núi phía sau.

Mái tóc tím của thiếu niên này, bay phất phới trong gió, hai mắt khép hờ, lại tiến vào trong tu luyện.

Mặc dù không thể nhìn ra chi tiết gì, nhưng trực giác và phán đoán nói cho bọn họ biết rằng, mấu chốt xoay chuyển cục diện thắng bại của trận chiến này, là thiếu niên đó.

- Là Phong nhi… Chính hắn đã xoay chuyển thế cuộc, cứu cả gia tộc.

Triệu gia gia sau một phen hoảng hốt, phấn chấn hét lớn một tiếng, râu tóc rung lên, hiển lộ sự kích động và tự hào.

Người khác không thể nhìn thấy chi tiết quá trình, nhưng hắn ở gần trong gang tấc, có thể nhìn thấy rất rõ mọi thứ.

Bỗng nhiên.

Hình bóng thiếu niên trên đỉnh núi, cùng với tiền bối Tặc Miêu trên vai, ở trong mắt mọi người, lại càng trở nên thần bí khó lường hơn.

Đám cao tầng của Triệu tộc, đều nhìn Triệu Phong với ánh mắt kinh nghi và kính sợ.

Trận chiến này, Triệu tộc vốn là không có phần thắng, thậm chí còn lâm vào cục diện cửu tử nhất sinh.

Nhưng trong quá trình chiến đấu, đám cường giả của Ân gia, giống như trúng phải tà thuật gì đó, hoàn toàn để mặc cho bọn họ đánh chém.

- Vơ vét sạch chiến lợi phẩm của đám dư nghiệt.

Vị Thái Thượng Trưởng lão Nửa bước Vương Giả của Triệu tộc, liên tục phân phó.

Vừa rồi, đám người Ân gia tập kích, tu vi đều ngoài Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, ngay cả Đại Đan Nguyên Cảnh và Nửa bước Vương Giả, cũng có mấy người.

Bởi vậy, chiến lợi phẩm cũng rất phong phú.

- Phong nhi, những chiến lợi phẩm này, tùy ngươi xử trí.

Triệu gia gia chủ động tiến lên, đem một đống chiến lợi phẩm bày ra, bắt đầu phân loại.

Thân là “gia gia”, hắn đương nhiên phải vì tôn tử mà giành lấy những chiến lợi phẩm này.

Hai mắt Triệu Phong đảo qua một lượt, có chút thất vọng, chỉ lấy một vài món trân tài Thủy hệ và trân bảo có giá trị trong những chiến lợi phẩm này.

Còn những tài nguyên trân bảo khác, có một số không đủ lọt vào mắt hắn, hoặc là không có tác dụng gì với hắn.

Lúc này.

Triệu tộc lại phái người, điều tra địch nhân của Ân gia đang lưu lại xung quanh, nhằm vào những con cá lọt lưới và thám tử thám báo.

Cách ngoài hai ngàn dặm, trên một ngọn núi cũ nát.

- Làm sao có thể… Toàn quân bị diệt?

Một thanh niên cẩm bào màu đen, dáng vẻ khôi ngô, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, có vài phần thất thần.

Nếu như Triệu Phong ở đây, nhất định có thể nhận ra thanh niên này, hắn chính là “Lạc Tôn” ngày trước.

- Vương Giả đại nhân, những người tham dự đợt tập kích lần này, không một ai chạy thoát. Triệu tộc hiện đang tìm kiếm thám báo của Ân gia ở xung quanh đây.

Một hắc y nam tử Ảnh Sát đạo, vẻ mặt đầy lo lắng mà nói.

Đối với chân tướng của cuộc chiến, người không tham dự vào, căn bản không thể nhìn ra manh mối gì.

- Theo thuộc hạ phán đoán, Triệu Phong khẳng định có cao nhân tương trợ. Hắn vừa trở về, Triệu tộc liền bố trí một phen mai phục.

Nam tử hắc y, dè dặt thận trọng mà nói.

Lần này địch tập, cao tầng của Ân gia đã xuất động quá nửa. Ngoài ra, Lạc gia thậm chí còn phát động một ít nhân thủ.

Lạc Tôn thậm chí chủ động xung phong giết giặc, âm thầm phụ trách toàn bộ chuyện này.

Nhưng thật không ngờ rằng.

Đội hình cường đại đủ uy hiếp sự tồn vong của Triệu tộc, lại toàn quân bị diệt trong thời gian ngắn ngủi như vậy.

Nhất thời, Lạc Tôn thoáng lâm vào trầm tư giây lát.

Hắn há có thể không nhìn ra, sau lưng Triệu Phong kia, 99% là có cao nhân tương trợ rồi.

Trong trận chiến vừa rồi, thần niệm Lạc Tôn đã từng quét qua một lượt.

Thế nhưng.

Thần niệm của hắn, lại bị một luồng Huyễn lực thần bí quấy nhiễu, mắt thấy thủ hạ của mình, một đám chết thảm, lại không nhìn ra được chân tướng.

Mà trung tâm của luồng Huyễn lực thần bí đó, lại đến từ Triệu Phong.

- Trước tiên lui thủ Ân gia.

Hai mắt Lạc Tôn như điện, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.

Sau trận chiến này, tinh nhuệ cao tầng của Ân gia, đã tổn thương quá nửa. Triệu tộc nhất định sẽ thừa cơ xông lên, tiêu diệt toàn bộ Ân gia.

Ân gia vừa diệt, tại vùng Vân Lĩnh này, Triệu tộc sẽ trở thành thế lực một nhà độc đại.

Đến lúc đó.

Lạc gia muốn nhúng tay vào vùng Vân Lĩnh, không những nằm ngoài tầm với, mà lực lượng cũng không đủ.

Thế cục trước mắt.

Lạc Tôn và Lạc gia, chỉ có thể âm thầm ra tay, không thể trực tiếp ra mặt.

Bởi vì, Triệu tộc và Lạc gia, vốn có quan hệ liên hôn, mà Lạc gia vốn có ý hối hôn trước, sau đó Triệu Phong lại viết Hưu thư.

Chuyện này, sẽ lan truyền ra ngoài.

Không những vậy, Triệu Phong là đệ tử trung tâm của Vạn Thánh Tông, sắp tới thậm chí còn trở thành đệ tử chân truyền.

Nếu như Lạc gia vô cớ ra tay với Triệu Phong, Triệu Phong rất có thể sẽ mời “Vạn Thánh Tông” ra tay, duy trì công đạo, hoặc trực tiếp cáo trạng với Vương Hầu phủ.

Xuất phát từ phương diện đạo đức và quy tắc cuộc chơi, Lạc gia đều không thích hợp trực tiếp ra tay, bằng không cho dù sự thành, bên phía Bát hoàng tử, tại phương diện danh dự, cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Bát hoàng tử muốn cạnh tranh Thái tử, thậm chí tương lại đạt dược “Thánh Hoàng” vị của Vương triều, không thể để lại nhược điểm rõ ràng như vậy được.

Triệu gia bảo, trên đỉnh núi.

Triệu Phong khoanh chân ngồi, vẫn đang tu luyện “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết” và “Kim Khôn Thánh Lôi Thể”.

Giống như, trận chiến đấu không thể tưởng tượng nổi vừa rồi, không có liên quan gì đến hắn vậy.

- Phong nhị, trận chiến này, Ân gia đã thương cân động cốt, tinh nhuệ mất hết. Bây giờ là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiêu diệt Ân gia.

Gia chủ Triệu Thiên Nghĩa, ánh mắt lập lòe, trong mắt bừng lên tia lửa dã tâm.

Đám cao tầng trong gia tộc, đều lộ ra một luồng chiến ý hừng hực, rất chờ mong thời khắc nhất thống Vân Lĩnh này.

- Được, xuất phát.

Triệu Phong gật đầu đáp ứng.

Ngay đêm đó.

Tinh nhuệ của Triệu gia bảo đã tập trung đầy đủ, hai trăm người chậm rãi cưỡi phi cầm hoặc thuyền Hư Không Hải, giết thẳng đến Ân gia.

Ân gia, ở phía bắc Vân Lĩnh, còn Triệu tộc thì ở phía nam.

Hai đại gia tộc, nam bắc giằng co, đã tranh đấu rất nhiều năm rồi.

Lúc trời tảng sáng.

Tinh nhuệ cường giả của Triệu tộc, đã đánh đến đại bản doanh của Ân gia – Ân gia thành.

Lúc mọi người tới nơi, Ân gia đã dàn sẵn trận địa đón địch.

Toàn bộ Ân gia thành, đều mở ra đại trận phòng ngự, một bầu không khí nặng nề đè nén, phủ lên nơi này.

Đám cường giả thủ thành của Ân gia, trên mặt có vài phần tuyệt vọng, chiến ý cực thấp.

Thực lực của hai bên, căn bản không ở cùng một cấp bậc.

Trên đỉnh Vân Hải.

- Tốc độ tiến quân của Triệu tộc, so với trong tưởng tượng còn nhanh hơn, Lạc gia ta muốn giúp cũng không kịp.

Lạc Tôn ở trên trời cao quan sát.

Thần niệm của hắn thập phần thu liễm, quan sát Triệu tộc, trọng điểm là Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu trên vai.

Không biết là vô tình hay cố ý.

Triệu Phong tựa cười mà không phải cười, nhìn về phía hắn, hai mắt đối nhau.

Thể xác và tinh thần Lạc Tôn chấn động.

Một tiểu tử Chân Chủ Cấp, làm sao có thể cảm giác được thần niệm Hư Thần Cảnh?

Nếu như đây chỉ là trùng hợp, vậy thì một màn tiếp theo, lại khiến tâm thần Lạc Tôn cảm thấy run rẩy.

Meo…

Tiểu Tặc Miêu ở trên vai Triệu Phong, nhìn về phía hắn với ánh mắt khinh thường, trong mắt có vài phần châm biếm.

- Con mèo này, làm sao có thể…

Lạc Tôn cảm thấy, tất cả những điều này, đã đảo lộn thường thức của hắn.

Càng kinh dị hơn là, một người một mèo này, không ngờ biết sự tồn tại của hắn, mà bộ dạng vẫn hời
hợt như vậy.

Lại nghĩ đến một màn quỷ dị trong trận chiến vừa rồi, Lạc Tôn lại càng cảm thấy, một người một mèo này rất không đơn giản, trên người đối phương chắc chắn có bí mật mà không ai biết.

- Giết!

Hai trăm cường giả tinh nhuệ của Triệu tộc, cùng lúc phát động công kích mãnh liệt.

Ầm ầm ầm...

Đại trận phòng ngự của Ân gia, rung lên không ngừng.

Giờ phút này, bên phía Ân gia, cường giả cao tầng thiếu hụt, mất đi tâm phúc, nhân tâm càng hoảng loạn.

- Công kích… Góc tây nam.

Triệu Phong ngồi trên Âm Minh Điểu, đột nhiên lên tiếng, chỉ huy trận chiến.

Người của Triệu tộc, rất tin tưởng hắn, không hề nghi ngờ, lập tức công kích hướng “Tây bắc” của Ân gia thành.

- Góc tây bắc, chính là sơ hở trận pháp và phòng thủ của Ân gia thành…

Lạc Tôn không khỏi hít sâu một hơi.

Thần niệm Vương Giả của hắn, sau khi tận lực kiểm tra, mới phát hiện được manh mối.

Mà Triệu Phong ở trên lưng Âm Minh Điểu, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, đã nhìn ra sơ hở.

Ầm ầm ầm... rắc rắc…

Trận pháp góc tây bắc, rất nhanh đã vỡ tan, người trong Ân gia thành, lại càng lộ vẻ tuyệt vọng và bất đắc dĩ.

- Không thể để Triệu tộc dễ dàng thành công như vậy được.

Vẻ mặt Lạc Tôn trở lên lạnh lẽo:

- Ít nhất, ta cũng phải thử xem nông sâu của Triệu Phong mới được.

Dứt lời.

Hắn ẩn nấp trên tầng mây trời, sau đó thúc dục ý chí Vương Giả.

Thoáng chốc, một luồng sức mạnh to lớn như có như không của Vương Giả, ngưng kết tại chỗ trận pháp vỡ tan, ngăn cản một đợt công kích luân phiên.

Lạc Tôn ra tay, tương đối âm thầm.

Chỉ có người đạt tới cảnh giới Nửa bước Vương Giả, mới có thể cảm giác được.

Thế nhưng, chỉ cần Lạc Tôn không lộ diện, Triệu tộc cũng không có chứng cớ gì.

Sức mạnh to lớn của Vương Giả, tương đối thu liễm, không thể nhìn ra chút đặc thù nào.

Triệu Phong cười lạnh một tiếng, ra tay ở trình độ này, căn bản không thể ngăn cản được bước tiến của Triệu tộc.

Lúc này.

Hắn lại chỉ huy Triệu tộc, chia làm bốn nhánh, một lần tiến công vài phương vị của Ân gia thành.

Sức mạnh to lớn của Vương Giả, là ý chí cường đại của Vương Giả Hư Thần Cảnh dung nhập với thiên địa, vận dụng lực lượng của thiên địa trong một không gian.

- Lạc Tôn còn chưa có khả năng đem sức mạnh to lớn của thiên địa chia làm vài luồng. Trừ phi hắn cũng tu luyện qua Thần quyết Hồn đạo cảnh giới cực cao như “Vạn Niệm Thần Quyết”.

Vẻ mặt Triệu Phong tràn đầy tự tin.

Sức mạnh to lớn của Vương Giả, là nhằm vào một không gian hoặc mục tiêu nào đó, cho dù là hắn ở thời kỳ đỉnh phong, cũng chỉ có thể đem sức mạnh to lớn của Đại Đế chia làm vài luồng mà thôi.

Triệu Phong hiện nay, cũng có thể vận chuyển sức mạnh to lớn của thiên địa, nhưng tước mắt, hắn còn không muốn bộc lộ quá nhiều.

- Tiểu tử này…

Lạc Tôn ở trên tầng mây, sắc mặt lại biến đổi.

Nếu như hắn đem sức mạnh to lớn của Vương Giả, bao phủ khắp toàn bộ Ân gia thành, sẽ bộc lộ rất rõ ràng, hơn nữa lực lượng cũng sẽ phân tán.

Rắc rắc rắc…

Rất nhanh, mấy vị cường giả của Triệu tộc, đã giết vào Ân gia thành.

Meo meo…

Tiểu Tặc Miêu hóa thành một đạo hư tuyến màu bạc, chui vào trong Ân gia thành.

- A a…

Vài tiếng hét thảm vang lên, mấy vị cao tầng của Ân gia, đã trở thành vong hồn dưới trảo của Tiểu Tặc Miêu.

Thế cục, đã không còn gì có thể ngăn cản nữa.

Người của Ân gia thành, đành phải từ bỏ trận pháp và thành trì, liên tục bại lui.

Cường giả tinh nhuệ của Triệu tộc, sớm đã có chuẩn bị, lập tức triển khai đánh chặn và đuổi giết.

Tiếp theo, là một hồi tàn sát.

Triệu Phong thậm chí không cần ra tay, chỉ cần đề phòng Lạc Tôn là được.

- Nực cười…

Lạc Tôn phiêu phù trên bầu trời, sắc mặt âm trầm, trong lòng nghẹn khuất.

Nhưng Ân gia bị diệt, cục diện tại vùng Vân Lĩnh xem như đại thế đã định.

Trừ phi có Vương Giả Hư Thần Cảnh trực tiếp ra mặt can thiệp, hoặc là Lạc gia chính diện ra tay.

Nhưng sau lưng Triệu Phong, lại có “Vạn Thánh Tông” tiếp cận Tông phái Tam Tinh, một kẻ bình thường, há có thể dễ dàng ra tay?

Mà điều khiến Lạc Tôn lo lắng chính là, tiểu tử Triệu Phong này sâu không lường được.

Thẳng cho đến khi Ân gia thành bị Triệu tộc công chiếm, Lạc Tôn vẫn không nhìn ra nông sâu của Triệu Phong.

Ngay cả con mèo nhỏ bên cạnh đối phương, hắn cũng không nhìn ra.

Tiếp đó.

Triệu tộc bắt đầu cớp đoạt chiến lợi phẩm của Ân gia.

Trong đó, Triệu Phong là người được hưởng quyền ưu tiên lựa chọn.

- Trân tài Hồn đạo hữu dụng, vẫn còn quá ít. Chẳng qua, lại có không ít dược liệu luyện thể và trân bảo Thủy hệ.

Triệu Phong chỉnh trang lại một số chiến lợi phẩm.

Triệu tộc muốn nhất thống Vân Lĩnh, tất phải thu thập phần lớn tài nguyên của Ân gia, Triệu Phong không thể nuốt hết một mình được.

Thế nhưng trân tài Hồn đạo bực này, đừng nói là Ân gia, cho dù là Tông phái Nhị Tinh Tam Tinh, cũng cực kỳ thưa thớt.

- Lạc Tôn, ta khuyên Lạc gia các ngươi nên dừng tay. Bằng không, Lạc gia sẽ tiếp bước theo chân Ân gia.

Một âm thanh nhàn nhạt, xuyên phá bầu trời mây.

Lúc Lạc Tôn rời đi, thân hình thoáng cứng đờ, đây là thanh âm cảnh cáo của Triệu Phong.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện