Chúa Tể Chi Vương

Thần Huyễn Thí Tuyển


trước sau

Triệu Phong ngâm mình trong dược thủy luyện thể và máu huyết Mộng Cảnh, liền cảm thấy sâu bên trong huyết mạch của bản thân có chút bỏng rát, cảm giác này vẫn dần dần tăng lên.

Kiếp này trùng tu, Triệu Phong cũng không phải là người mới không biết gì.

Hắn tất nhiên minh bạch, loại dấu hiệu này đại biểu cho điều gì.

- Loại huyết mạch này, dường như là Viêm hệ…

Triệu Phong nhíu mày.

Bởi vì trong cơ thể của hắn, đã có một loại huyết mạch Băng Thủy, chính là kết quả sau khi Thần Linh Nhãn cải tạo thân thể.

Nhế như loại huyết mạch Viêm đạo này thức tỉnh, hai loại thuộc tính này chắc chắn sẽ tương khắc.

Theo cảm giác bỏng rát tăng lên, trong huyết mạch của Triệu Phong, chảy ra một tia lửa đỏ rực, màu sắc giống như lưu ly trong suốt.

- Ồ? Loại lực lượng huyết mạch này, dường như cũng không kém gì Thái Cổ Vạn Tộc Bảng.

Triệu Phong thoáng lộ một tia dị sắc.

Cũng may.

Tình huống thuộc tính tương khắc mà Triệu Phong lo lắng, cũng không xuất hiện.

Bất luận là huyết mạch Băng Thủy do Thần Linh Nhãn mang lại, hay là huyết mạch Viêm hệ đỏ tươi mới xuất hiện, đều là kết quả của bản thân thân thể hắn.

Bên trong cơ thể con người, vốn ẩn chứa rất nhiều nguyên tử Ngũ Hành tạo thành, như vậy mới có thể duy trì cân bằng.

Triệu Phong vận chuyển ý chí Đồng lực, huyết mạch Viêm hệ màu đỏ tươi vừa mới sinh ra, liền bị hắn dễ dàng khống chế trong tay.

Khí tức Thần Linh Nhãn, có thể chấn trụ loại huyết mạch này.

Huống chi, ý chí của Triệu Phong cường đại như vậy, ngay cả huyết mạch “Huyền Băng Lân tộc” bài danh thứ tám mươi chín trên Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, cũng có thể dễ dàng khống chế trong tay.

- Không biết loại huyết mạch này có năng lực gì.

Triệu Phong cân nhắc.

Có kinh nghiệm kiếp trước, lại có ý chí Đại Đế, việc kích phát huyết mạch, cũng không có gì khó khăn.

Hơn nữa.

Tinh khí huyết nhục trong Mộng cảnh Thái Cổ, có thể đẩy nhanh tốc độ huyết mạch phản tổ. Về điểm này, Triệu Phong và Bán Thần ấu đồng, đã sớm phát hiện ra.

- Trước hết đem huyết mạch này kích phát đến mức lớn nhất. Ngày mai, lúc “Thần Huyễn thí tuyển”, có thể tìm người thử nghiệm một chút.

Triệu Phong rất nhanh đã có quyết định.

Hôm đó.

Huyết mạch của Triệu Phong, từ lúc thức tỉnh cho đến lúc kích phát, đã sánh ngang quá trình mà người khác phải mất mấy năm, thậm chí mười mấy năm mới có thể đạt được.

Chẳng qua, Triệu Phong cũng tiêu hao không ít huyết nhục Mộng cảnh Thái Cổ và những thiên tài địa bảo khác.

Ngay trong đêm hôm đó.

Trên khoảng không của sân phòng mà Triệu Phong đang ở, một tầng diễm hà đỏ tươi bán trong suốt, trải dài phương viên mấy chục trượng.

- Khí tức gì đây?

Khí tức huyết mạch mơ hồ truyền đến, khiến các đệ tử trung tâm ở gần đó, đều cảm thấy huyết mạch run rẩy bất an phát ra từ bản năng.

Nhưng sau đó.

Luồng khí tức huyết mạch này, lại thu liễm, chỉ cần khoảng cách hơi xa một chút, liền khó có thể cảm ứng được.

Dù vậy.

Khí tức huyết mạch và dị tượng trên sân phòng của Triệu Phong, cũng khiến cho một vài người có lòng chú ý.

Sáng sớm ngày hôm sau…

Đám đệ tử trung tâm, đã sớm rời phòng, trên mặt đầy vẻ khẩn trương và chờ mong.

- Thần Huyễn thí tuyển, sắp bắt đầu rồi…

Quảng sư huynh hít sâu một hơi, đi ra ngoài sân.

Hắn theo bản năng, nhìn qua chỗ sân phòng của Triệu Phong một cái.

Vừa nhìn, hắn lập tức cảm thấy nôn nao.

Chỉ thấy, khoảng không trên sân phòng của Triệu Phong, tràn ngập một trận hào quang tiên diễm, giao hội cùng một chỗ với ánh dương buổi sớm.

Trong mơ hồ.

Tầng ánh sáng huyết diễm kia, cùng với lực lượng Thái Cổ Kim Ô, phảng phất cùng đan xen tại một chỗ.

- Chẳng lẽ có liên quan đến huyết mạch “Kim Ô tộc” trong Thái Cổ Vạn Tộc Bảng?

Triệu Phong đang khoanh chân ngồi, trong lòng có chút giật thót.

Sau đó.

Hắn lại đột nhiên lắc đầu.

Kim Ô tộc trong “Thái Cổ Vạn Tộc Bảng”, bài danh thứ tám, có thể nói là chủng tộc thần thoại nghịch thiên khổng lồ.

Nếu như nói là Kim Ô tộc, e rằng khắp thiên địa Phạm Trụ, cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái.

Đó là – Thái Cổ Diệu Nhật.

Nếu như bay ra khỏi Vực Nội, hướng lên trời cao mà phi hành, có thể sẽ tiếp cận với Thái Cổ Kim Ô, hay còn được gọi là Thái Dương, Kiêu Dương.

Viêm lực của Thái Cổ Kim Ô này, chí cương chí dương, có thể nói là mạnh nhất trên thế gian, có thể thiêu đốt vạn vật.

Cho đến nay, còn chưa có ai dám tiếp cận Thái Cổ Kim Ô.

Cho dù là Bán Thần, Thiên Giai Thần Vị, nếu như tiếp cận Thái Cổ Kim Ô, đều sẽ bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt.

Có thể nói.

Đó là chủng tộc thần thoại vô địch, thân thể cực lớn, không thể hạn lượng, cung cấp ánh sáng cho toàn bộ thiên địa Phạm Trụ.

Chẳng qua.

Thái Cổ Kim Ô cách Đại Lục Vực và các Đảo Vực khác vô cùng xa, hơn nữa, nhờ có hư không vụ hải ngăn cản, cho nên mới không gặp phải uy hiếp quá lớn.

Nếu không có tầng bình chướng “hư không vụ hải” này, e rằng hơn chín thành sinh linh trong thiên địa, dưới sự chiếu rọi của Thái Cổ Kim Ô, đã biến mất khỏi hậu thế rồi.

Trong thần thoại Thái Cổ, cũng có ghi chép liên quan.

Vào thời kỳ Thái Cổ Man Hoang, số lượng Kim Ô tộc, có đến mười cái, ngay cả những chủng tộc sinh linh cường đại vào thời kỳ Thái Cổ, cũng khó có thể tồn tại nổi.

Mắt thấy vạn vật Thái Cổ gặp phải tai ương ngập đầu.

Vì thế chư tộc cùng tập hợp lại thương nghị, làm thế nào để đối phó với mười vòng Kim Ô tai kiếp này.

Nhưng lực lượng của mười vòng Kim Ô này, thật sự rất khủng bố, ngay cả thần linh Thái Cổ, cũng không thể tới gần.

Vào thời khắc nguy nan nhất.

Bài danh thứ nhất trong “Thái Cổ tộc”, xuất hiện một vị Thái Cổ Thiên Kiêu, dùng lực lượng chư tộc hợp lại, tọa thành một thanh “Tuyệt thế thần cung”, một hơi bắn chết chín vòng Kim Ô”, vì thế mới có thể giải cứu được thiên địa.

Đương nhiên.

Hết thảy những điều này, đều là thần thoại Thái Cổ.

Nhưng bất luận là thật hay giả, ta đều có thể thấy được sự đáng sợ của Kim Ô tộc.

- Huyết mạch này của ta, không ngờ có thể hấp thu lực lượng của “Thái Cổ Kim Ô”, Mặc dù không có khả năng là huyết mạch Kim Ô tộc, nhưng lại rất kỳ quái.

Triệu Phong khẽ nói.

Huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng bài danh trước mười, hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ, những tồn tại đó e rằng có thể sánh ngang với Bát Đại Thần Mâu lắm.

Dù sao đi nữa, trên thế gian này, vẫn có một số ít công pháp hoặc là huyết mạch Viêm đạo, có thể hấp thu lực lượng chí dương của Thái Cổ Kim Ô.

Ví dụ như huyết mạch Thiên Dương Chiến tộc, có chút liên hệ với Kim Ô tộc, có thể hấp thu Viêm lực của Kim Ô.

Phù…

Triệu Phong phun ra một ngụm trọc khí, lực lượng huyết mạch dần dần thu liễm.

Vấn đề liên quan đến huyết mạch, Triệu Phong tính đợi sau khi kết thúc “Thần Huyễn thí tuyển”, trở về hỏi Triệu tộc, xem tổ tiên của Triệu tộc, liệu có loại huyết mạch tương tự này không.

- Triệu sư đệ…

Ngoài sân, truyền đến âm thanh ôn nhu trong trẻo của một nữ tử.

- Vạn sư tỷ.

Triệu Phong đi ra sân, nhìn vị Vạn Dung sư tỷ ôn nhu điềm tĩnh vừa đến.

Triệu Phong có thể cảm nhận được rõ ràng, phía xa xa, ánh mắt ghen tỵ của Quảng sư huynh đang nhìn hắn.

Mấy tháng gần đây, Vạn Dung sư tỷ một phen cần tu khổ luyện, đã đột phá đến Chân Chủ Cấp, nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội Không Gian Thần Huyễn này.

- Triệu sư đệ, Vạn sư muội…

Quảng sư huynh treo nụ cười trên mặt, chậm rãi đi tới.

Vì việc tiến vào Không Gian Thần Huyễn, Quảng sư huynh cũng phải cực khổ một phen, lại thêm sư tôn Vương Giả tương trợ, mới tu luyện được đến Nửa bước Đan Nguyên Cảnh.

Nửa bước Đan Nguyên Cảnh, trong hàng ngũ đệ tử trung tâm, cũng có thể xếp vào thượng tầng.

Dù vậy, Quảng sư huynh cũng không nắm chắc tuyệt đối có thể giành được
một danh ngạch.

Đám đệ tử trung tâm, tụ năm tụ ba, đến tham gia Thần Huyễn thí tuyển.

Triệu Phong tu vi “Đan Nguyên Cảnh”, ở trong hàng ngũ đệ tử trung tâm, có thể nói là hạc giữa bầy gà.

Cho dù là một vài đệ tử chân truyền, cũng không nhất định có được tu vi Đan Nguyên Cảnh.

Bất kỳ đệ tử nào, ở độ tuổi này tu luyện đến Đan Nguyên Cảnh, đều sớm bị Vương Giả, thậm chí là Đại Đế thu làm đệ tử rồi.

Giờp hút này, đối mặt với Triệu Phong, vẻ mặt của Quảng sư huynh tràn đầy phức tạp, cảm giác vô lực sâu sắc.

Dường như, bất luận hắn giở ra âm mưu gì, cũng không thể ảnh hưởng hay ngăn cản thiếu niên này cường thế quật khởi.

Một đám đệ tử trung tâm, giống như “chúng tinh củng nguyệt”, vây quanh Triệu Phong, khen tặng lấy lòng hết lời.

Thái độ của Triệu Phong lại có chút lãnh đạm, thậm chí nhìn như “cuồng ngạo”, nhưng lại không ảnh hưởng đến sự “nhiệt tình” của đám đệ tử trung tâm.

Quảng sư huynh cũng muốn gia nhập vào hàng ngũ này, nhưng hắn lại có chút cay đắng bất đắc dĩ.

Trên mặt hắn tràn ngập ưu sầu, làm thế nào để hóa giải ân oán và mâu thuẫn giữa hắn và Triệu Phong, mới là vấn đề lớn.

Bằng không, với tốc độ quật khởi của Triệu Phong hiện nay, ngày sau, e rằng khó mà sống yên nổi tại Vạn Thánh Tông này.

Trong phạm vi Vạn Thánh Tông, trên một dãy núi thương cổ.

Toàn bộ đệ tử tham gia Thần Huyễn thí tuyển, đều tập trung tại nơi này.

Thần Huyễn thí tuyển, được chia làm hai nhóm.

Một nhóm là đệ tử thế hệ trẻ, còn nhóm còn lại, là cường giả thế hệ trước.

Hai nhóm này, cũng không phải thi đấu cùng một chỗ.

- Toàn bộ đệ tử tham gia “Thần Huyễn thí tuyển”, lập tức tiến vào Không Gian Bí Cảnh.

Một vị Vương Giả Hư Thần Cảnh mở miệng nói.

Vị Vương Giả này, Triệu Phong cũng biết, chính là sư tôn của Hoàng Vân Hổ - Lục Vân Vương.

- Lần này thí tuyển, không ngờ lại cử hành trong Không Gian Bí Cảnh, quả thật là xa xỉ, không hổ là có nội tình của Tông phái Tam Tinh ngày xưa…

Triệu Phong tấm tắc khen.

Trên thực tế.

Tông phái Tam Tinh “Huyền Chân Thánh Tông” mà năm xưa Triệu Phong gia nhập, trước khi Bán Thần Di Viên mở ra, cũng cử hành cạnh tranh danh ngạch trong Không Gian Bí Cảnh.

Chẳng qua, lúc Triệu Phong đến, thì việc cạnh tranh danh ngạch đã chấm dứt rồi.

Lúc ấy, vẫn là do Đoan Mộc Thanh, vì Triệu Phong mà điều động một danh ngạch nội bộ.

Trong Vạn Thánh Tông, cũng có một số người có đặc quyền điều động danh ngạch nội bộ.

Ô...ô...ô...n...g!

Trên khoảng không của sơn mạch, xuất hiện một vòng lốc xoáy màu xanh nhạt.

Vụt vụt vụt...

Một loạt đệ tử, cùng lúc tiến vào vòng lốc xoáy đó.

Triệu Phong cưỡi Âm Minh Điểu, ang theo Vạn Dung sư tỷ, cùng nhau tiến vào vòng lốc xoáy.

Vụt...

Dường như như xuyên qua một màng nước, mọi người đột nhiên tiến vào một không gian áp lực rất lớn.

Không Gian Bí Cảnh trước mặt, đập vào mắt chính là một mảnh xanh nhạt, so với ban ngày ở bên ngoài, thì hơi ảm đạm hơn một chút.

Không Gian Bí Cảnh, chỉ có vương viên trăm dặm, bố cục tương tự “Sân thi đấu Thượng Cổ” ở liên minh Thánh Vực.

Từ đó có thể thấy được, Không Gian Bí Cảnh này, chính là chuyên mở ra cho các trận tỷ thí thi đấu.

Trong sân thi đấu Bí Cảnh này, do hai vị Vương Giả Hư Thần Cảnh chủ trì, còn trọng tài thì phần lớn là Nửa bước Vương Giả, hoặc là Tôn Chủ đỉnh phong.

Trong sân thi đấu, có tổng cộng tám sân thi đấu, nhưng chỉ mở ra bốn cái, phân biệt là chính Đông, chính Tây, chính Nam, chính Bắc.

Những đệ tử tham gia thí tuyển, sau khi báo danh, đều được nhận một lệnh bài có một dãy số.

Triệu Phong được phân đến sân thi đấu ở chính Nam.

Mỗi sân thi đấu, đại khái có hơn năm trăm đệ tử trung tâm và đệ tử ngoại tầng.

Thần Huyễn thí tuyển này, đệ tử ngoại tầng cũng có thể tham gia.

Ánh mắt Triệu Phong đảo qua, liền phát hiện nhóm bên này, có một vài người quen, phần lớn đệ tử trung tâm.

Trong đó, “Hoàng Vân Hổ” đã thua dưới tay Triệu Phong hai lần, cũng có mặt.

Sau hai lần thảm bại, Hoàng Vân Hổ dưới sự đốc thúc của sư tôn, đã dốc lòng tu luyện, cuối cùng cũng đột phá Đan Nguyên Cảnh.

Thế nhưng.

Sau khi hắn mới đột phá Đan Nguyên Cảnh được hai ngày, Triệu Phong cũng đột phá rồi.

Điều này đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là một đả kích cực lớn.

- Cùng là tu vi Đan Nguyên Cảnh, nhưng lần này tham gia Thương Hải, không thể sử dụng Linh sủng.

Ánh mắt Hoàng Vân Hổ lóe lên.

Nhưng nghĩ đến ngày nọ. Triệu Phong lấy tu vi Chân Huyền Cấp, khí thế như bôn lôi, đánh bại hắn lúc đó là tu vi Nửa bước Đan Nguyên Cảnh. Trong lòng Hoàng Vân Hổ thoáng có chút mất tự tin.

- Liễu Thiên Phàm!

- Trời đất, người này… Không ngờ cũng được phân đến sân thi đấu chính Nam.

Trong đám người, chợt truyền đến một trận kinh hô.

Tại sân thi đấu chính Nam, phần đông ánh mắt, đều bị một thanh niên cao ngất thu hút.

- Liễu Thiên Phàm, đệ tử chân truyền bài danh trước ba, tu vi Đại Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong, chính là đệ tử quan môn của Đại Đế Hư Thần Cảnh.

Nhân vật phong vân bực này, Triệu Phong tự nhiên cũng biết.

Đệ tử chân truyền bài danh trước hai mươi, quá nửa đều có tu vi Đan Nguyên Cảnh.

- Liễu Thiên Phàm!

Ánh mắt Hoàng Vân Hổ lập tức sáng lên, vội vàng đi đến.

Đều là đệ tử chân truyền, quan hệ giữa Hoàng Vân Hổ và Liễu Thiên Phàm, cũng không phải là tệ.

Cùng lúc đó.

Ánh mắt của Triệu Phong lại quét về phía đài thi đấu chính Đông, tại đó có một thiếu nữ xinh đẹp, mặc trường bào thải vũ.

- Khổng Phỉ Linh! Đệ nhất chân truyền của Vạn Thánh Tông, tu vi Nửa bước Vương Giả, có được huyết mạch Hoàng Đạo…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện