Chỉ có Tân Vô Ngân, mới nhìn ra được một cước này của Triệu Phong, ẩn chứa bao nhiêu phân lượng.
Nếu như chỉ dựa vào sức mạnh, độ cứng chất liệu của bản thân “quan tài Cổ Đồng” và lực lượng Huyền Âm phản phệ, cũng đủ khiến cho Vương Giả Hư Thần Cảnh trọng thương rồi.
Cho dù Thánh Lôi Thể của Triệu Phong mạnh mẽ, cũng khó có thể bình yên vô sự.
Thế nhưng.
Một cước này của hắn, lại vừa vặn đá trúng lỗ hổng trong lực lượng phòng hộ của “quan tài Cổ Đồng”, đồng thời đem khí lực to lớn, chấn nhập vào trong điểm kết nối của nắp quan tài.
Đồng thời, chiếc giày cổ thanh dưới chân Triệu Phong, cũng nổi lên tác dụng phòng hộ nhất định.
Về phần lực lượng Huyền Âm phản phệ của “Huyền Âm Cổ Đồng”, thì đều bị huyết mạch Huyết Ma Dương biến dị cương liệt của Triệu Phong, vừa vặn hóa giải triệt tiêu.
- Lực lượng Huyền Âm thật hùng hậu.
Thân hình Triệu Phong thoáng run, cẩn thận cảm nhận chất liệu của quan tài Cổ Đồng và lực lượng tà âm cường đại ẩn chứa trong đó.
Nhưng vật này, cũng không có tác dụng gì đối với hắn.
Trọng bảo Hồn đạo trong quan tài này, mới là thứ khiến Triệu Phong thực sự động tâm.
Ầm…
Triệu Phong lăng không đá ra cước thứ hai, lực lượng càng bá đạo hơn, đá trúng điểm kết nối của nắp quan tài Cổ Đồng.
Ầm…
Lầnn ày, nắp quan tài Cổ Đồng đã bị Triệu Phong đá văng đi quá nửa.
Ầm…
Tà khí Bảo Quang ngập trời, khiến cho lăng mộ tối tăm dưới đất, nổi lên một trận sáng tối đan xen.
Trong quan tài, lộ ra một bộ hài cốt.
Trong đó, rõ ràng nhất và có thể tích lớn nhất, là một kiện Vân Tằm Ti Bào, toàn thân lưu chuyển ánh sáng bích oánh nhè nhẹ, dung nhập vào bộ hài cốt bên dưới.
Sau đó, là một khối kỳ ngọc lớn bằng bàn tay trẻ con, phát ra một luồng ôn hương, tràn ngập khắp toàn bộ quan tài.
Ngoài ra, còn có một vài trang sức và vật phẩm chôn cùng, đều không phải là phàm vật.
- Tiểu bối đừng mơ tưởng độc chiếm bảo vật.
Ba người trung niên áo bào vàng liên thủ, ba luồng sức mạnh to lớn của Vương Giả, quán thông vào một tầng hư ảnh Lĩnh Vực màu vàng đất.
Ầm…
Thân hình Triệu Phong và Nam Cung Thánh không khỏi trầm xuống, cùng ngạnh kháng với ba đại Vương Giả.
- Kiện trọng bảo Hồn đạo đó ở đâu?
Triệu Phong có thể cảm nhận được Hồn lực tà âm của kiện trọng bảo Hồn đạo đó, nhưng lại không phát hiện ra mục tiêu.
Ầm ầm ầm...
Trong lúc đánh nhau, nắp quan tài của quan tài Cổ Đồng, lật ngược lại, lộ ra mặt trên, được khảm một viên đá màu tím đen.
- Là Trấn Hồn Thạch.
Bát hoàng tử và Lạc Tôn, rút khỏi trận chiến với Tân Vô Ngân, đồng loạt bay vọt về phía quan tài Cổ Đồng.
Trên thực tế.
Quan tài Cổ Đồng cách Tân Vô Ngân gần nhất, chẳng qua là hắn vẫn đang ngăn cản bộ khô lâu bên cạnh, cho nên mới để cho đám người Triệu Phong vượt qua.
Lúc này, bộ khô lâu đã bị phong ấn, Tân Vô Ngân lập tức quay lại, gia nhập vào trận tranh đoạt quan tài Cổ Đồng.
Ầm ầm ầm...
Nhất thời, phần đông Vương Giả giao phong, khiến tràng cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn kịch liệt.
Một vài bảo vật, trong quá trình đánh nhau, đều bị chấn bay lên giữa không trung.
- Thì ra là Trấn Hồn Thạch, khó trách lại hấp thu Hồn lực âm sát kinh người như vậy.
Triệu Phong cũng không có hứng thú tranh đoạt những bảo vật khác.
- Thánh Lôi Chi Thể!
Toàn thân Triệu Phong ngập tràn khí lực kim chúc ngân lam, thoáng cái cao thêm vài phần, lực phách điện văn vô hình, tản mát ra xung quanh, lực lượng đan xen.
Ầm…
Chiếc giày cổ thanh dưới chân hắn, giống như một đầu Man Ngưu, đem lực phách trùng kích bá đạo, chấn khai hai vị Vương Giả ở gần.
Sau đó.
Triệu Phong duỗi tay ra, bắt lấy “Trấn Hồn Thạch”.
Trấn Hồn Thạch phát ra một luồng sát khí âm tà kinh người, một số Vương Giả thậm chí còn không dám đến gần.
Triệu Phong dùng khí lực cường đại, bắt lấy Trấn Hồn Thạch, ý chí linh hồn của bản thân, không ngừng ngăn cản Hồn lực âm sát bên trong trùng kích ăn mòn.
- Hồn lực âm sát thật mạnh.
Linh hồn của Triệu Phong, không ngừng thừa nhận từng đợt trùng kích ăn mòn.
Chỉ vài tia dư âm Hồn lực trong đó, cũng đủ khiến cho mấy đại Vương Giả phụ cận, cảm thấy tâm linh hỗn loạn, linh hồn bị ăn mòn.
Thấy tình huống như vậy, mấy đại Vương Giả phụ cận, đều kéo giãn khoảng cách với Triệu Phong.
Đám người Bát hoàng tử lại càng giống như nhìn thấy quái thai, “Trấn Hồn Thạch” kia hấp thu trấn áp vô số quỷ hồn tà âm, nếu giữ bên người, e rằng sẽ quấy nhiễu tu hành, thậm chí xuất hiện tâm ma, trăm hại mà không lợi.
Những người khác, đều tránh né Trấn Hồn Thạch không kịp.
Chỉ có Triệu Phong, là chủ động thu lấy củ khoai lang phỏng tay này.
- Khặc khặc, nhân loại ngu muội, khối thân thể này của ngươi, dường như cũng không tệ…
Trong Trấn Hồn Thạch, truyền đến tiếng cười âm lệ dữ tợn.
Chủ nhân của thanh âm này, là một loại ý chí tàn phách linh thể, cùng loại với trạng thái của Tàn linh Tử Thánh.
- Tàn linh Thánh Chủ?
Tân Vô Ngân thoáng thất sắc, cũng vội vàng kéo giãn khoảng cách với Trấn Hồn Thạch, chỉ tranh đoạt những thứ bảo vật khác.
- Chậc chậc… Tặc tử này thật là ngu xuẩn, có bao nhiêu thứ tốt không tranh, lại đi trêu chọc vào Trấn Hồn Thạch khó chơi.
Ba người trung niên áo bào vàng, cảm thấy có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
Trong Trấn Hồn Thạch, phong cấm Tàn linh Thánh Chủ, cho dù là tàn linh đã vô cùng suy yếu tàn hồn ý chí, thì cũng không phải là thứ mà Vương Giả bình thường có thể trêu chọc.
Ầm…
Tại phương diện linh hồn, đột nhiên chấn động mãnh liệt, cảnh tượng thiên địa lay động. “Tàn linh Thánh Chủ” mang theo ý cảnh vĩ đại khôn cùng, cười âm hiểm, xâm nhập vào trong khối thân thể nhân loại Đan Nguyên Cảnh này.
- Tự gây nghiệt thì không thể sống.
Trong mắt Lạc Tôn, lộ ra một tia lãnh ý trào phúng.
Ầm ầm ầm...
Giờp hút này, những cường giả ở trên sân, đang tranh đoạt những bảo vật giữa không trung.
Mọi người đều ăn ý kéo giãn khoảng cách với Triệu Phong, tránh bị ý chí tà ma trong “Trấn Hồn Thạch” xâm nhập vào cơ thể.
Nam Cung Thánh thì vẫn đang dốc sức tranh đoạt kiện “Vân Tằm Ti bào” có thể tích lớn nhất kia.
Tốc độ công kích của hắn, đều đứng đầu, nếu như lại thêm một kiện trọng bảo phòng ngự nữa, thì xem như hoàn mỹ rồi.
Vốn dĩ.
Nam Cung Thánh còn có chút lo lắng cho tình huống của Triệu Phong, thế nhưng trong đầu lại truyền đến một thanh âm:
- Mặc kệ ta.
Thanh âm này, vô cùng trấn định hữu lực.
Nam Cung Thánh cảm thấy một loại cảm giác yên tâm kỳ lạ nổi lên, cho nên nhất thời cũng không chú ý đến tình huống bên này nữa, tập trung tranh đoạt Vân Tằm Ti Bào.
Hắn đã lường trước, “Tả Đồng Thiên Quân” danh chấn Thương Hải, tại thời điểm đỉnh phong, thậm chí còn có thể uy hiếp cả Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh.
- Khặc khặc…
Tàn linh Thánh Chủ phát ra một tràng cười âm hiểm, xông vào trong thế giới Hồn hải của Triệu Phong.
Trong không gian mắt trái.
Hồn Hải màu tím của Triệu Phong, có đường kính hai ba trăm trượng, tại khu vực trung tâm, là một hồ nước lam oánh.
- Ồ? Không đúng…
Tàn linh Tử Thánh vừa xông vào trong thế giới Hồn Hải của Triệu Phong, lập tức biến sắc, bị một luồng khí tức Lôi Kiếp bất hủ bất diệt dọa cho kinh sợ.
- Tàn linh Thánh Chủ suy yếu như vậy rồi thì chịu chết đi.
Triệu Phong cười lạnh một tiếng.
Ý niệm hắn vừa động, trong Hồn Hải tử sắc, đột nhiên dâng lên một hai trăm tia ấn ký “Lôi lực Thần Kiếp”.
- Cái gì? Khí tức Thần Kiếp…
Tàn linh Thánh Chủ sợ tới mức mất hồn mất vía, rú lên một tiếng.
Ầm…
Vạn lôi oanh đỉnh, khiến “Tàn linh Thánh Chủ” hét thảm một tiếng, lập tức tan thành mây khói.
Đạo Tàn linh Thánh Chủ này, so với Tàn linh Tử Thánh năm xưa, còn suy yếu hơn, so với tàn niệm của Bán Thần, cũng không chênh lệch
nhiều, chẳng qua là ý chí cao thâm nên cố làm ra vẻ mà thôi.
Nó ngàn vạn không nên xông vào trong thế giới Hồn Hải của Triệu Phong.
“Ý chí Đại Đế” của Triệu Phong, còn chưa khôi phục, nên khả năng vận dụng Lôi lực Thần Kiếp cũng tương đối hữu hạn, nhưng mà đối phương xông vào trong thế giới Hồn Hải thì lại khác, thậm chí còn lọt vào sự phản phệ của Lôi lực Thần Kiếp.
Chỉ một ý niệm của Triệu Phong, nó đã tan thành mây khói.
Một lần hành động đã đại chấn nhiếp toàn bộ tàn hồn âm tà trong “Trấn Hồn Thạch”.
Bởi vì khí tức Hồn lực âm sát của Trấn Hồn Thạch thẩm thấu vào trong thế giới Hồn Hải của Triệu Phong, cho nên đám tàn hồn âm tà, cũng sợ đến mức run rẩy bất an.
Vụt...
Triệu Phong vững vàng bắt lấy Trấn Hồn Thạch, đem nó bỏ vào trong Cổ Thiết Giới Chỉ.
Lúc này.
Tranh đoạt tại phụ cận quan tài Cổ Đồng, vẫn chưa kết thúc.
Mục tiêu của Bát hoàng tử và Lạc Tôn chính là quan tài, cho nên đang đánh nhau túi bụi với ba đại Vương Giả trung niên áo bào vàng.
Nam Cung Thánh với năng lực đặc thù, chiếm trước tiên cơ, nên thành công đoạt được “Vân Tằm Ti Bào” có giá trị cực cao.
Lúc này.
Thân quan tài Cổ Đồng, chiếm thể tích lớn nhất, đã bị Bát hoàng tử và Lạc Tôn cắt ra. Ba đại Vương Giả trung niên áo bào vàng, không địch lại hai người Bát hoàng tử, cho nên miễn cưỡng giành lấy nắp quan tài.
Sau đó…
Chính là trận tranh đoạt những vật phẩm nhỏ khác được chôn cùng trong quan tài Cổ Đồng, tất cả đều phải dựa vào vận khí và thực lực.
- Tân Vô Ngân, ngươi không thể buông tha cho hai tên tặc tử kia.
- Tặc tử kia giành được “Vân Tằm Ti Bào” làm từ vân ti do “Vân Tằm Tiên Điệp” phun ra kết thành.
- Loại tơ bào này, tuy rằng mỏng manh, nhưng lực phòng ngự vô cùng cường đại, nước lửa bất xâm, Thần binh khó phá, đối với các loại công kích Ngũ Hành, cũng có hiệu quả miễn dịch nhất định…
Ba người trung niên áo bào vàng, dùng ánh mắt cừu thị nhìn về phía Nam Cung Thánh.
Trong hai người “Tử Phát Song Tà”, Triệu Phong đã bị Tàn linh Thánh Chủ xâm nhập, sinh tử khó bảo toàn.
Như vậy chỉ còn lại một mình Nam Cung Thánh, cũng dễ đối phó hơn một chút.
- Hừ!
Đột nhiên, một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện bên cạnh Nam Cung Thánh.
- Ngươi làm sao có thể…
Ba đại Vương Giả trung niên áo bào vàng, cảm thấy thể xác và tinh thần trầm xuống, không thể tin nổi nhìn về phía thiếu niên tóc tím bỗng nhiên xuất hiện.
- Làm sao có thể ngay cả Tàn linh Thánh Chủ xâm nhập, cũng không có tác dụng?
Bát hoàng tử và Lạc Tôn cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm thiếu niên tóc tím thoạt nhìn như không có việc gì.
Thoạt nhìn, Triệu Phong căn bản không hề có chút dấu hiệu nào giống như bị xâm nhập chiếm đoạt.
Bất kể lực lượng khí tức hay thần thái biểu tình, đều không có một tia biến hóa.
Nếu như Triệu Phong bị xâm nhập thành công, hoặc là bị tâm ma khống chế, tuyệt đối không thể có biểu hiện bình tĩnh như không có chuyện gì như vậy được.
Trong thời gian ngắn, phần đông tinh anh Vương Giả ở đây, đều kinh ngạc bất định.
Sau khi Triệu Phong quay lại, “Tử Phát Song Tà” hoàn chỉnh, lập tức khiến cho mọi người tại đây đều cảm thấy kiêng kỵ.
Thực lực của Nam Cung Thánh, đã khiến mọi người rất kiêng kỵ rồi.
Ít nhất là nếu như đơn đả độc đấu, ngoại trừ Tân Vô Ngân ra, những người khác đều không nắm chắc.
Mà thiếu niên tóc tím này, lại càng sâu không lường được, thành công thu lấy “Trấn Hồn Thạch”, ngay cả Tàn linh Thánh Chủ xâm nhập vào cơ thể, cũng giống như đá chìm xuống biển.
- Bất kể các hạ là người phương nào, nhưng Tân mỗ, đã đáp ứng với ba vị minh hữu đây…
Trên mặt Tân Vô Ngân lộ vẻ trịnh trọng, trên người dâng lên một luồng chiến ý.
Hiển nhiên, hắn nên vì ba đại Vương Giả mà xuất đầu.
Tuy rằng thiếu niên tóc tím trước mắt khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu, đồng thời còn cảm thấy như từng quen biết.
- Tân Vô Ngân, trước hết hãy tiếp của ta một quyền!
Triệu Phong cười lớn một tiếng, Phách lực Thánh Thể thúc đẩy đến cực hạn, sau lưng ngưng kết một đôi cánh Thủy Lôi như thực chất.
Trong khoảnh khắc đó.
Phần đông cường giả tinh nhuệ ở đây, đều cảm thấy một luồng ý cảnh chấn động thiên địa.
Ầm…
Một quyền vô cùng đơn giản của Triệu Phong, đem lực phách bùng nổ, bừng lên một tầng diễm hà lưu ly đỏ rực, đôi cánh Thủy Lôi sau lưng, không ngừng chấn động, sinh ra sức mạnh to lớn ý cảnh thiên địa kỳ lạ.
Ba đại Vương Giả trung niên áo bào vàng ở bên cạnh, cảm thấy tâm thần và cảm quan bị trùng kích, sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt bất an.
Trong một quyền thoạt nhìn rất đơn giản kia, còn dung nhập vào Lĩnh Vực Hồn đạo tuyệt cường.
Đổi lại là Vương Giả khác, e rằng ngay cả lực hoàn thủ cũng không có.
Tâm thần Tân Vô Ngân chấn động, thoáng biến sắc, hít sâu một hơi, bước về phía trước một bước, một tay vung lên, phát ra một đoàn lốc xoáy ngũ sắc.
Đoàn lốc xoáy ngũ sắc này, lưu quang tràn ngập, có một loại ý cảnh rộng lớn như bao dung vạn vật.
Ô...ô...ô...n...g!
Hai luồng lực lượng, vặn vẹo cùng một chỗ, yên tĩnh đến mức quỷ dị. Luồng lốc xoáy ngũ sắc xoay tròn một trận, bên trong không ngừng sôi trào.