Lúc này, Triệu Phong tính ra mình đã có vài chục vạn ngân phiếu tài phú, cố nén hưng phấn trong lòng, rời khỏi đình viện lầu các của mình.
Hắn xuất thân từ chi tộc, cũng chưa từng có được lượng tài phú lớn như vậy.
Nhớ ngày trước, lúc còn ở Triệu thị gia tộc, tiền tiêu mỗi tháng của hắn chỉ có hai chục lượng mà thôi, muốn mua Huyết Nhân Sâm cấp thấp nhất cũng không đủ.
- Nhiều ngân lượng như vậy, có thể mua được rất nhiều dược phẩm và thiên địa linh tài trân quý để giúp ta tu luyện Ngân Bích Quyết...
Triệu Phong âm thầm tính toán.
Liên tục bước nhanh, chỉ trong chốc lát hắn đã rời khỏi Quảng Lăng phủ.
Bên ngoài phủ chính là quận Quảng Lăng phồn hoa rộng rãi.
Từ khi vào quận Quảng Lăng, Triệu Phong còn chưa ra ngoài đi dạo lần nào.
Quy mô của quận thành hơn xa thành Vũ Dương, lưu lượng người rất lớn, ngựa xe như nước, Võ giả ở đây đều rất chỉ là bình thường
Trong đó, Quảng Lăng phủ có thể xem là trung tâm của quận thành.
Triệu Phong cũng không cần tốn bao nhiêu công sức thì đã tìm được phiên chợ giao dịch phồn hoa nhất trong thành.
Từ xa, mắt trái của Triệu Phong đã nhìn thấy một tiệm thuốc lớn cách ngoài mấy trăm mét, trên tấm bảng viết ba chữ “Dược Hiên Các” thật lớn.
- Thế lực đằng sau Dược Hiên Các này quả thật thần thông quảng đại, không ngờ trong quận Quảng Lăng cũng có cửa hàng
Ánh mắt Triệu Phong sáng lên, vui vẻ đi tới.
Lúc còn ở thành Vũ Dương, Triệu Phong đã từng tới “Dược Hiên Các” mấy lần, rất tán thưởng chất lượng của tiệm bán thuốc này.
Dược Hiên Các ở quận thành có quy mô lớn gấp vài lần Dược Hiên Các ở thành Vũ Dương, chiếm diện tích một mẫu, phạm vi rất lớn, khách nhân vãng lai nổi liền không đứt.
- Tam Lâm Nguyệt Nha Thảo... Tuyết Bối Ngọc Tủy quý hiếm... Tục cốt đan... Nạp Khí đan... Gan của Thất Tuyệt Độc Xà...
Lúc Triệu Phong tiến vào bên trong Các thì liền thấy hoa mắt.
Dưới mỗi một loại tài liệu hay đan dược đều ghi chú tên và công hiệu của chúng
Vụt vụt...
Mắt trái của Triệu Phong bỗng nhiên mở ra, quét qua những cái tên và tài liệu dày đặc ở đây.
Trong chớp mắt, hắn đã thu toàn bộ tên, hình dạng và đặc tính của những tài liệu đó vào trong đầu.
Những tài liệu và đan dược ở đây đều vô cùng quái lạ, số lượng không dưới mấy ngàn loại, một số học đồ mới nhập môn, có thể phải mất vài năm mới nhớ được hết những thứ này.
Thế nhưng Triệu Phong chỉ mất vài nhịp hô hấp đã ghi nhớ toàn bộ.
Dựa trên cơ sở đó, hắn nhắm mắt lại, rất nhanh liền tra được những dược liệu hữu dụng đối với mình trong những loại tài liệu và đan dược ở đây.
- Vị khách quan này, ngài cần gì?
Một tiểu nhị học đồ khách khí hỏi.
Hiển nhiên, hắn đã phát hiện được khí tức trên người Triệu Phong có chút bất thường so với Võ giả bình thường thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Ừm.
Triệu Phong suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ba gói “Luyện Cốt Cường Thân Tán”, ba viên “Ngưng Huyết Tôi Thể đan”, ba viên “Nạp Khí đan”, một viên “Cố Dương Tăng Nguyên đan”.
Hắn một hơi báo ra bốn loại dược phẩm.
Tên tiểu nhị học đồ lập tức run lên, hỏi:
- Ngài... Ngài xác định là cần những thứ này?
Lúc Triệu Phong đọc lên bốn cái tên này, một số dược sư ở gần đó đều nhướng mày.
- Luyện Cốt Cường Cân Tán chính là một trong những trân phẩm phụ trợ luyện thể cực hạn, một bao ít nhất phải ba vạn chín ngàn lượng bạc.
Một Võ giả ở gần đó nghẹn ngào thốt lên.
Thuốc bột trân phẩm xa xi như vậy mà Triệu Phong lại một hơi đòi ba gói.
Hơn nữa, những loại đan dược khác mà hắn gọi tên cũng đều vô cùng trân quý, người bình thường e rằng cả đời cũng khó kiếm được một viên.
- Tiểu bằng hữu, ngươi xác định không phải đang nói đùa chứ?
Một dược sư trung niên chậm rãi đi tới, trầm giọng nói.
Tu vi của dược sư này đã đạt tới lục trọng võ đạo, trên người mơ hồ phát ra khí tức, khiến cho những dược sư và khách nhân xung quanh đồng loạt ghé mắt liếc nhìn.
- Mục dược sư!
Mấy tên học đồ và dược sư ở gần đó đều lộ ra vẻ mặt tôn kính.
Ngay lập tức, động tĩnh bên này liền khiến cho rất nhiều người trong Dược Hiên Các chú
Ý.
- Nói đùa ư? Ta không có rảnh rỗi làm vậy.
Triệu Phong hơi sững sờ một chút, sau đó cười nhạt.
Mục dược sư chậm rãi bước tới, thần sắc bình thản mà nói:
- Tiểu bằng hữu, những thứ ngươi vừa nói đều là trân phẩm, giá cả cũng gần đến bốn mươi vạn lượng bạc. Ngươi xác định muốn mua?
Hiền nhiên là Mục dược sư này không tin Triệu Phong có nhiều ngân lượng như vậy, thậm chí còn cho rằng hắn chỉ là một hài tử không hiểu giá thị trường hoặc là cố tình gây sự.
Bốn mươi vạn lượng bạc!
Một vài khách nhân ở gần đó không khỏi sợ hãi mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn họ không ngờ rằng một thiếu niên chừng mười bốn tuổi, chỉ thuận miệng đọc ra vài thứ vật phẩm mà đã có giá tới bốn mươi vạn lượng bạc.
- Xác định.
Triệu Phong mặt không đổi sắc, nhìn thẳng Mục dược sư, cũng không nhượng bộ chút nào.
Cố tình gây sự!
Trong lòng Mục dược sư có chút không vui, trên mặt mơ hồ hiện vẻ tức giận.
Bởi vì giá trị giao dịch cao như vậy, bình thường cần phải có nhân vật cao tầng của Dược Hiên Các xuất mã, cùng với khách quý giao dịch, đây không phải là chuyện đùa
Mặc dù không quát tháo một câu, thế nhưng khí tức áp bách của lục trọng võ đạo trên người Mục dược sư đột nhiên tràn ngập quanh người, khiến cho những Võ giả và Võ đồ ở gần đó đều cảm thấy khí huyết không thông, khó thở vô cùng.
- Các hạ cho rằng ta không có tư cách?
Thanh âm của Triệu Phong đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong cơ thể lưu chuyển một luồng nội kình như sấm sét, sản sinh một luồng khí tràng áp bách vô hình, áp bách phạm vi mấy trượng
Trong khoảnh khắc đó, không khí xung quanh phảng phất như bị đè nén, dược sư và khách nhân ở gân đó đều có cảm giác hít thở không thông phảng phất như bản thân bị cuốn vào cơn lốc, thân bất do kỷ (*).
(*) không làm chủ được bản thân.
Tâm thần Mục dược sư chấn động toàn thân cứng đờ, khí huyết nội kình toàn thân phảng phất như bị chặn đứng, ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có.
Cũng may là loại khí tràng áp bách vô hình này chỉ diễn ra trong ngắn ngủi, không đền một nhịp hô hấp thì đã khôi phục bình thường
Chỉ có bảy tám người là rơi vào hoàn cảnh kỳ lạ vừa rồi, còn ở xa hơn thì đều không phát giác được điều gì.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Một dược sư học đồ vẫn còn hồi hộp, không rõ tình huống xảy ra.
Sau lưng Mục dược sư ứa ra mổ hôi lạnh, hít sâu một hơi, run rẩy nói:
- Tại ha có mắt như mù, mời vị công tử này lên tầng khách quý ở lầu hai.
Dựa theo quy tắc của Dược Hiên Các, hạn ngạch giao dịch đạt tới trên hai mươi vạn đều là cấp bậc khách quý, có thể lên tầng hai đề nói chuyện với chấp sự trong Các.
Mục dược sư bỗng nhiên thay đổi khiến cho rất nhiều người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
Thế nhưng cũng có một hai người cảm nhận được khí tức cường đại lóe lên rồi biến mất trên người Triệu Phong, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thần sắc trở nên ngưng trọng vô cùng.
- Đại... Đại Sư võ đạo...
Trong đó có một cường giả ngũ trọng là phát ra những từ tối nghĩa, lẩm bẩm một mình, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Chẳng qua, thanh âm của hắn rất nhỏ, những người khác cũng không nghe thấy.
Những người biết rõ chân tướng đều cảm thấy rung động thất hồn lạc phách, phảng phất như bị đả kích nặng nề.
Mục dược sư nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, sau đó đưa tay mời.
Sợ rằng lúc còn sống đây chính là Đại Sư võ đạo trẻ tuổi nhất mà hắn từng gặp.
Một khi đột phá thất trọng võ đạo, tức là đã trở thành cấp bậc Đại Sư, được phần lớn Võ giả, Võ Đô tôn
kính và ngưỡng mộ.
Đại Sư võ đạo, cái tên này không chỉ đại biểu cho thực lực, mà còn đại biểu cho một loại thân phận cao thượng.
Thế nhưng thiếu niên trước mắt chỉ khoảng mười bốn tuổi mà thôi, mười bốn tuổi đã bước vào cấp bậc Đại Sư võ đạo, đây là tin tức khiến người khác kinh hãi tới mức nào?
- Không cần, hiện ta đang có việc gấp, trực tiếp giao dịch ở đây cũng được.
Triệu Phong lắc đầu cự tuyệt.
Ngay lập tức, Mục dược sư lại cảm thấy khó xử, khách nhân này quả thật là kỳ lạ hiếm thấy.
Thế nhưng hắn cũng không dám làm trái, chỉ có thể giao dịch trước mặt Triệu Phong
- “Luyện cốt Cường Cân Tán”, mỗi bao trị giá ba vạn chín ngàn lượng, ba bao mười một vạn bảy ngàn lượng. “Ngưng Huyết Tôi Thể Đan”, một viên ba vạn hai ngàn lượng, ba viên chín vạn sáu ngàn lượng. “Nạp Khí đan”, một viên bốn vạn bốn ngàn lượng, hai viên tám vạn tám ngàn lượng. “Cố Dương Tăng Nguyên Đan”, một viên tám vạn hai ngàn lượng... Tổng cộng là ba mươi tám vạn một ngàn lượng!
Mục dược sư báo ra tổng giá trị.
Ba mươi tám vạn một ngàn lượng!
Đây chính là cái giá khiến cho rất nhiều khách nhân và học đồ cảm thấy rung động tất cả đều hít vào một ngụm khi lạnh.
Phải biết rằng giết chết một hung thú bình thường toàn bộ linh kiện thu được cũng chỉ có giá hai ba vạn lượng bạc. Mà Võ giả bình thượng muốn giết chết hung thú thì phải xâm nhập vào sâu trong Hoành Vân Thiên Lâm, có thể gặp phải nguy hiểm tính mạng nếu gặp phải hung thú cao cấp, cho dù là cả đội ngũ thì cũng sẽ toàn quân bị diệt.
Cho dù là Đại Sư võ đạo cũng không dám xâm nhập vào Hoành Vân Thiên Lâm quá sâu, đối mặt với nguy hiểm không thể biết trước. Nhưng Triệu Phong dù sao cũng không phải là người bình thường hắn là một dị số.
- Đây là ngân phiếu.
Triệu Phong đem một chồng ngân phiếu đặt lên quầy.
- Số lượng không sai.
Mục dược sư xác định ngân phiếu là thật, bên trên có dấu chạm nổi đặc thù của “Liên minh mười ba nước” để đề phòng làm giả.
“Liên minh mười ba nước” chính là mười ba quốc gia liên minh lại với nhau, Tương Vân quốc và Phong Hóa quốc cũng nằm trong số đó.
Liên minh này còn được gọi là “Hoành Vân Thập Tam Quốc Liên Minh”.
Bởi vì mười ba quốc gia này đều bao quanh “Hoành Vân Thiên Lâm” khổng lồ, hoặc có thể nói là giáp giới với “Hoành Vân Thiên Lâm”.
Mười ba quốc gia này tạo thành một liên minh, sử dụng ngân phiếu chung xúc tiến thương mậu giao dịch với nhau.
Rất nhanh, Mục dược sư và mấy vị dược sư khác đã mang tới những dược phẩm mà Triệu Phong cần
Triệu Phong kiểm kê từng thứ xác nhận không sai.
Giao dịch thành công.
Triệu Phong hài lòng gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi Dược Hiên Các.
- Thiếu niên nhỏ tuổi này không ngờ có thể xuất ra tiền tài nhiều như vậy.
Trong Dược Hiên Các, ánh mắt của một vài tên Võ giả đều lập lòe bất định.
Trong đó có hai người là sắc mặt âm lãnh, thậm chí còn bám đuôi Triệu Phong Bọn hắn cũng không biết tu vi chính thức của Triệu Phong
- Mục dược sư, vị tiểu khách nhân vừa rồi...
Một dược sư học đồ đã nhìn ra mánh khóe trong đó, có chút lo lắng nói.
- Ra khỏi Dược Hiên Các, an toàn của khách nhân đã không còn quan hệ gì với chúng tạ Hơn nữa bất luận là tu vi hay lai lịch của vị khách quý kia đều không đơn giản, tuyệt đối không phải là loại người có thể bị xúc phạm dễ dàng...
Mục dược sư cũng không hề lo lắng cho an nguy của Triệu Phong
Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi có tu vi Đại Sư võ đạo, tuyệt đối không phải là người mà thế lực bình thường có thể bồi dưỡng nên, cho dù thật sự có thì cũng sẽ bị thế lực khổng lồ khác mời chào.
Triệu Phong vừa đi ra khỏi Dược Hiên Các liền cảm nhận được có nguời bám đuôi.
Hắn cười lạnh một tiếng, cũng không để tâm.
Thân là một trong những thành viên của Quảng Lăng phủ, với tư cách là đệ tử của Quảng Quân Hầu, trong phạm vi quản hạt của quận Quảng Lăng, hắn cơ bản có thể ngang dọc khắp nơi.
Bởi vì sư tôn của hắn chính là chúa tể chí cao vô thượng của khu vực này.
- Bái kiến thiếu gia.
Lúc Triệu Phong tiến vào trong Quảng Lăng phủ, một tên thủ lĩnh thị vệ có tu vi lục trọng võ đạo lập tức cung kính dẫn đầu hành lễ.
Tám tên thị vệ cấp bậc Võ giả, bao gồm cả thủ lĩnh thị vệ đều hết sức cung kính.
Mấy tên thị vệ có lẽ còn chưa rõ nội tình của Triệu Phong
Nhưng tên thủ lĩnh thị vệ thì lại là nhân vật hạ tầng của Quảng Lăng phủ, tin tức linh thông, biết rõ thân phận của Triệu Phong, cho nên trong lời nói cũng lộ ra vài phần nịnh nọt.
- Quảng Lăng phủ...
Hai tên Võ giả theo đuổi lập tức run lên.
Bịch bịch...
Bước chân của bọn hắn lập tức khựng lại, không rét mà run.
Đặc biệt là lúc thấy quá trình tên thủ lĩnh thị vệ cung kính hành lễ với Triệu Phong trong lòng bọn chúng lại càng sợ hãi, toàn thân phát lạnh...
Quảng Lăng phủ...
Nơi đây chính là tổ chức thống trị cao nhất của quận thành khổng lồ này, là nơi quản hạt mười hai thành lớn.
Mà trong Quảng Lăng phủ, người có thể được gọi là “thiếu gia”, tất nhiên có quan hệ mật thiết với “người trong truyền thuyết” kia...
Nghĩ tới đây, hai tên Võ giả âm thầm theo đuôi lập tức cảm thấy tâm thần rung động mồ hôi lạnh ứa ra, nghĩ lại mà sợ hãi không thôi.
Chỉ thiếu chút nữa là bọn hắn đã rơi vào cảnh cạn kiếp bất phục.