Chúa Tể Chi Vương

Từ Lão Quái


trước sau

- Thanh Nguyệt nguyện ý thỏa mãn hết thảy yêu cầu của chủ nhân, chỉ hy vọng ngài có thể buông tha cho Khiết Nhi!

Giai nhân giống như Nguyệt Quang Nữ Thần kia, quần áo tố bào tuyết bạch, lúc này đã khẽ cởi bỏ hơn phân nửa, lộ ra tảng lớn băng tuyết ngọc cơ, làm cho người ta khí huyết dâng trào mãnh liệt.

Một màn đột nhiên này, cũng khiến cho Triệu Phong ngây người ra một lúc.

Lúc này, Bích Thanh Nguyệt luôn luôn thánh khiết đoan trang kia, trên tiếu nhan yên tĩnh thanh lãnh cũng nổi lên một chút ửng đỏ, hàm răng khẽ mở, mang theo một tia cầu xin.

Hai bờ vai tuyết trắng của nàng nhẹ nhàng phát run, trên làn da trắng muốt nổi lên một mảnh phấn hồng, bộ ngực trắng noãn, cặp bồng đảo no đủ trong suốt kia, giống như hai quả thực phát ra ôn hương mê người, mơ hồ câu dẫn người khác phải cắn vào đó một miếng.

Nhất là trong bên dưới làn váy tuyết trắng thanh thuần, một đôi chân tròn thon dài giống như ngọc ngẫu kia, câu dẫn hồn phách người khác. Phong cảnh kiều diễm trong váy đủ để cho người khác phải phát cuồng.

Một màn kích thích như vậy đủ để cho bất cứ nam tử nào cũng phải bùng phát dục hỏa, không thể khống chế.

Cho dù là với định lực của Triệu Phong, cũng là một trận miệng khô lưỡi đắng, một cỗ khí tức lửa nóng từ dưới bụng bắt đầu lan tràn ra.

Thân thể của hắn có loại xúc động bản năng, muốn nhanh chóng đem nữ tử đoan trang thánh khiết kia xô ngã lên trên mặt đất, hung hăng chà đạp một phen!

Đây là phản ứng sinh lý mà một nam nhân bình thường cần phải có.

Nhưng mà, trong cặp mắt Triệu Phong vẫn giữ vẻ bình tĩnh trong suốt.

Thân thể bản năng khô nóng, cùng sự bình tĩnh ở phương diện tinh thần hình thành cảm giác xung đột như băng hỏa gặp nhau.

Từ sau khi dung nhập Thần Linh Nhãn, tinh thần ý chí Triệu Phong vô cùng cường đại, liền hoàn toàn chưởng khống thân thể của chính mình, khắc chế hết thảy dục vọng ngoại lai.

Chỉ có trái tim theo đuổi cường đại là vĩnh viễn không ngừng gia tăng.

- Quả thật rất đẹp!

Khóe miệng Triệu Phong nhếch lên một tia cười khẽ, bàn tay khẽ nâng lên khuôn mặt ngọc họa quốc hại dân của Bích Thanh Nguyệt.

Cặp mắt của hắn cũng không có gì che giấu, dò xét trên dưới khối thân thể động lòng người của nàng.

Thân thể mềm mại Bích Thanh Nguyệt khẽ cứng đờ, hai tròng mắt nhắm lại, lông mi run rẩy, kiều nhan yên tĩnh như đêm trăng kia không khỏi có chút thẹn thùng, nhiễm lên một tầng mây đỏ.

Hai hàng thanh lệ từ trên hai gò má nàng khẽ chảy xuống, càng có vẻ xinh đẹp động lòng người, nhưng cái này không thể nghi ngờ càng có thể thúc giục xúc động ái dục của nam nhân.

Nhưng mà, phương tâm nàng hồi hợp không yên, nhắm mắt chờ đợi thật lâu sau, gã thiếu niên trước người cũng đều không có nửa điểm phản ứng gì cả.

Vụt...

Bộ tố bào trên người nàng đột nhiên bị một đôi bàn tay dương cương hữu lực nhẹ nhàng khoác lại trên người.

- Chủ nhân… ngươi!

Bích Thanh Nguyệt mở mắt ra, bộ dáng không thể tin nổi nhìn gã thiếu niên trước mắt mình.

Mị lực mỹ mạo của nàng lớn đến thế nào, bản thân nàng tràn đầy lĩnh hội. Lúc còn là đệ tử tuổi thế hệ trẻ, nàng đã không thiếu người theo đuổi.

Chỉ là, nàng chịu sự ảnh hưởng của tính tình cùng công pháp, khiến cho bản thân luôn thanh cao ít ham muốn, cho đến nay vẫn là thân thể xử nữ.

Tuyệt đối không nghĩ tới, gã thiếu niên này lại có thể ngăn chặn sự hấp dẫn mỹ nhân kế của chính mình.

Không thể tưởng tượng, cái này cần phải có định lực cùng ý chí mạnh mẽ đến thế nào!

- Ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi!

Triệu Phong lắc đầu nói.

Bích Thanh Nguyệt nghe vậy, thân thể mềm mại khẽ run lên, sắc mặt đại biến.

Chẳng lẽ, Triệu Phong thật sự là coi trọng Chiêm Khiết Nhi, không chịu đáp ứng yêu cầu của nàng?

Nhưng mà nàng không nghĩ ra, Chiêm Khiết Nhi tuy rằng có một phen mị lực thanh thuần khác biệt, thế nhưng so với một tuyệt đại phương hoa như nàng vậy, vẫn có một sự chênh lệch không nhỏ.

- Vì cái gì?

Bích Thanh Nguyệt nhịn không được hỏi.

Ngữ khí của Triệu Phong bình thản nói:

- Ngươi là nữ phó của ta, nếu ta có gì cần, ngươi không thể làm trái, mặc cho ta chiếm lấy a!

Sắc mặt Bích Thanh Nguyệt trắng bệch, không biết phải nói gì.

Quả thật, dưới tác dụng của Minh Tâm Ấn, nàng trên phương diện tư duy ý chí, căn bản là không thể làm trái Triệu Phong.

Làm trái đối phương, linh hồn ý chí của nàng sẽ hoàn toàn bị diệt vong.

- Nếu như ngươi thật tâm thích Khiết Nhi, vậy thì hãy đối tốt với nàng một chút!

Bích Thanh Nguyệt cắn cắn môi, chỉ có thể lấy lui làm tiến, đưa ra yêu cầu khác.

- Thật xin lỗi! Ta đối với Chiêm Khiết Nhi, cũng không có hứng thú gì!

Nhưng thanh âm đạm mạc của gã thiếu niên kia đã cắt ngang lời của nàng.

Nghe như vậy, thần tình Bích Thanh Nguyệt kinh ngạc, nhất thời lại sững sờ tại chỗ.

Nàng đột nhiên ý thức được, chính mình chỉ sợ là đã hiểu lầm Triệu Phong rồi.

Triệu Phong cũng không chút nào che giấu sự thưởng thức đối với nữ tử xinh đẹp, thế nhưng điều này không có nghĩa là Triệu Phong có ý nghĩ không an phận gì đối với các nàng.

Chính hắn còn có một vị hôn thê hạ lạc bất định, cùng với cảm tình gút mắt với Triệu Vũ Phi vẫn chưa giải quyết xong.

Triệu Phong không muốn gặp phiền toái nữa, càng không muốn trêu chọc cảm tình càng nhiều nữ tử khác.

Vẻn vẹn chỉ như vậy mà thôi.

- Là ta đã đánh giá sai chủ nhân!

Thần tình Bích Thanh Nguyệt thẹn thùng, ném lại một câu, sau đó sửa sang lại quần áo, chuẩn bị xoay người bỏ chạy.

Lúc này giờ phút này, nàng hận không thể đào một cái hố để chui xuống!

Bản thân nàng vẫn luôn nổi tiếng đoan trang thanh lãnh, lại hướng một gã nam nhân chủ động liếc mắt đưa tình, thế nhưng đối phương lại cố tình lại cự tuyệt.

- Đợi một chút!

Triệu Phong đột nhiên mở miệng, bảo Bích Thanh Nguyệt tạm thời lưu lại.

Thời điểm Bích Thanh Nguyệt còn đang chần chừ…

Vụt...

Triệu Phong tay vung lên, vị Đại Đế Ma đạo lúc trước kia chợt xuất hiện bên trong lầu các.

- Bái kiến chủ nhân!

Vẻ mặt vị Đại Đế Ma đạo Cửu U Cung này cung kính nói.

Vị Đại Đế Ma đạo này đồng dạng dưới sự khống chế bởi Minh Tâm Ấn của Triệu Phong, hết thảy đều phục tùng.

Triệu Phong dự định sẽ đem vị Đại Đế Ma đạo này để lại tại Hải Yên Các, gia tăng nhân thủ cho Bích Thanh Nguyệt.

Bản thân Hải Yên Các có hai vị Đại Đế, ngoại trừ Bích Thanh Nguyệt ra, bên ngoài vẫn còn một vị nữa. Cộng thêm vị Đại Đế Cửu U Cung này, chính là ba vị Đại Đế!

- Ta sẽ rời đi một đoạn thời gian! Có chuyện gì quan trọng, giữa chúng ta có Minh Tâm Ấn, mặc dù cách nhau khá xa, vẫn có thể phát động cảm ứng được!

Triệu Phong tiếp tục nói.

Minh Tâm Ấn cảm ứng lẫn nhau thập phần cường đại, cùng loại với Khế ước giữa Linh sủng với chủ nhân.

Dưới khoảng cách nhất định, có thể thoải mái truyền âm lẫn nhau.

Nếu là khoảng cách quá mức xa xôi, Triệu Phong vẫn có thể cảm thụ được yêu cầu đại khái từ phía bên kia.

- Chủ nhân, ngài chém giết mấy vị Đại Đế Cửu U Cung, sau khi Huyền La Ma Đế phản hồi, thật có khả năng sẽ phái ra Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh càng cường đại hơn ra tay đối với chúng ta!

Trên mặt Bích Thanh Nguyệt lo lắng nói.

Vị Đại Đế Ma đạo kia cũng lập tức liền gật đầu:

- Cửu U Cung sẽ không dễ dàng buông tha cho vùng biên hải này, nhất là chủ nhân, những ích lợi mang ra từ trong Tà Dương Phủ, không chỉ có Cửu U Cung, kể cả các thế lực khác cũng có khả năng sẽ âm thầm ra tay đối với chủ nhân!

Triệu Phong nghe vậy, nhất thời lâm vào trầm tư ngắn ngủi.

Trên thực tế, hắn đã từng sớm nghĩ qua vấn đề này.

Nếu như là trước kia, chỉ cần là Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh đuổi giết, hắn cùng lắm là chạy trốn mà thôi.

Nhưng hôm nay, hắn muốn tạo ra thế lực của chính mình, cũng không thể làm như vậy nữa.

- Cửu U Cung bên này, có thể phái ra một vị Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh tới ứng phó ta, có lẽ cũng đã là cực hạn rồi!

Sắc mặt Triệu Phong vẫn bình tĩnh như trước.

Tông phái cấp Tam tinh, người tọa trấn cao nhất bình thường chỉ là Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh, mạnh mẽ nhất cũng chỉ là Bán Thần mà thôi.

- Cho dù là một vị Thánh Chủ, ra tay hủy diệt những thế lực nhỏ như Hải Yên Các, Vạn Thánh Tông cũng là dễ như trở bàn tay!

Bích Thanh Nguyệt mỉm cười chua xót.

Nàng không thể giống như Triệu Phong, nói ra nhẹ nhàng dễ dàng như vậy, chỉ là một vị Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh mà thôi.

Quả thật, Cửu U Cung nhiều nhất chỉ có thể phái ra một vị Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh đến chỉnh đốn tình huống thế lực khu vực biên hải, kể cả ứng phó với Triệu Phong.

Nhưng một khi Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh xuất quan, nhúng tay thế gian, thường
thường đều sẽ là tư thái vô địch, uy chấn thiên địa, nghiền áp hết thảy, khiến cho vô số cường giả, kể cả Đại Đế truyền kỳ cổ lão, trông thấy cũng phải bỏ chạy.

- Điểm này, ta tự biết ứng đối!

Triệu Phong cũng không phải quá mức lo lắng, dừng lại một chút, tiếp tục nói:

- Nhưng thật ra Hải Yên Các cần phải tăng lớn bố cục cơ cấu tình báo, bước đầu tiên là bao trùm cả vùng biên hải, bước thứ hai là thẩm thấu vào bên trong Đại Lục Vực!

- Hồi bẩm chủ nhân, cơ cấu tình báo của chúng ta, có một bộ phận đã thẩm thấu vào trong Đại Lục Vực, nhưng cũng chỉ là khu vực bên ngoài mà thôi. Muốn tiến thêm một bước khuếch trương, cần có thêm càng nhiều tài nguyên, cùng với lực lượng uy hiếp mới được!

Trên mặt Bích Thanh Nguyệt hơi chút ngượng nghịu.

- Tài nguyên cùng nhân thủ, ta sẽ dần dần cung cấp cho các ngươi. Từ nay về sau, Hải Yên Các chỉ tập trung chuyên môn chưởng khống cơ cấu tình báo mà thôi!

Sắc mặt Triệu Phong bình tĩnh, rất nhanh đưa cho Hải Yên Các một cái định vị phát triển.

Hải Yên Các trước mắt là thế lực nửa tông phái, nửa tình báo, nếu là chuyên tấn công cơ cấu tình báo, khả năng phát triển sẽ nhanh hơn.

- Vâng, chủ nhân!

Bích Thanh Nguyệt đồng ý nói. Nàng mơ hồ ý thức được, Triệu Phong đang muốn hạ một bàn cờ cực kỳ lớn.

Bắt đầu từ hôm nay trở đi, Hải Yên Các sẽ toàn tâm tận sức với thế lực tình báo.

Nhưng bất cứ một thế lực Đế quốc siêu cấp nào, không chỉ có cơ cấu tình báo mạnh mẽ là đủ, còn cần phải có vũ lực đủ mạnh để uy hiếp.

Vũ lực cường đại uy hiếp, là căn bản hết thảy của mọi thứ.

Cơ cấu tình báo chỉ là bước đầu tiên, Triệu Phong giao cho Hải Yên Các, hắn chỉ là đứng phía sau màn duy trì.

Mà thế lực vũ lực cường đại uy hiếp, Triệu Phong sẽ tự mình tạo ra sau.

- Ta trước rời đi một đoạn thời gian!

Sau khi Triệu Phong giao phó hết thảy mọi chuyện, thời gian cũng không sai biệt lắm.

Vụt...

Bảo vệ tay trong tay Triệu Phong lóe sáng lên, đứng tại chỗ vung lên. Thân ảnh hắn trong một tầng ngân ảnh không u sắc trọng điệp, chợt bắt đầu nhạt dần, sau đó liền biến mất không thấy.

- Xuyên toa không gian?

Bích Thanh Nguyệt cùng vị Đại Đế Ma đạo kia nhìn theo Triệu Phong từ trước mắt mình đột nhiên truyền tống đi.

Không cần mượn dùng Trận pháp lại có thể làm được một bước này, quả thật là kinh thế hãi tục.

Ngay sau đó, trên không trung Vạn Thánh Tông…

Ô...ô...ô...n...g!

Một tầng ngân ảnh không u sắc trọng điệp bên trong hư không, trong đó hiện ra một cái thân ảnh tóc tím, cùng với một trận không gian ba động nhàn nhạt.

Triệu Phong ở tại Vương phủ, Vạn Thánh Tông, Hải Yên Các, cũng đều có lưu lại tọa độ không gian.

- Vạn Thánh Tông!

Triệu Phong nhàn nhạt đảo qua sơn môn phía dưới, thân ảnh khẽ nhoáng lên, giống như một đạo tàn điện quỷ mị, biến mất vô tung.

o0o

Ở chỗ sâu trong Vạn Thánh Tông, một chỗ sơn môn cấm địa phụ cận.

- Meo meo!

Một người một mèo căn bản không nhìn đến những đề phòng cùng Trận pháp cường đại, xuất hiện ở trong một cái tiểu viện yên tĩnh không chớp mắt.

Phụ cận tiểu viện yên tĩnh này lan tỏa một cỗ áp lực kinh thiên, đủ để cho Vương giả Hư Thần Cảnh hít thở không thông.

Cả Vạn Thánh Tông không có mấy người dám tiếp cận nơi đây. Bên trong phương viên trăm dặm xung quanh tiểu viện này tìm không ra đạo thân ảnh thứ hai.

Lúc này, tiểu viện yên tĩnh hiện lên một tầng quang mạc chanh sắc minh ám đan xen, có loại ảo giác che đậy thiên địa. Hoàn cảnh khu vực phụ cận, mơ hồ cùng ngoại giới có sự bất đồng.

- Người nào?

Tại sâu bên trong tiểu viện yên tĩnh truyền đến một đạo thanh âm già nua hùng hồn.

Bỗng nhiên, từ trong căn phòng ốc cũ nát trong sân chợt phun trào ra một cỗ khí tức vĩ lực làm vạn vật chấn động, nguyên khí trong hư không giống như là cô đọng lại vậy.

- Từ lão quái!

Triệu Phong không nhanh không chậm mở miệng, dưới cỗ khí tức áp lực khủng bố kia, căn bản không một chút gợn sóng sợ hãi.

Hắn lựa chọn thời điểm này đến Vạn Thánh Tông, cũng là đã tính toán rất tốt, thời gian Từ lão quái trùng kích Huyền Quang Cảnh hẵn là đã qua rồi!

Mấy tháng trước, lúc Triệu Phong rời khỏi Vạn Thánh Tông, đã từng lưu lại một phần Bách Nguyên Thánh Tương.

- Triệu tiểu hữu!

Cánh cửa căn phòng ốc cũ nát mở ra, một lão giả đầu tóc bạc phơ từ từ đi ra, vẻ mặt kinh hỉ vô cùng.

So sánh với mấy tháng trước, khí tức già cả khô mục trên người Từ lão quái đã cắt giảm hơn phân nửa, sinh mệnh sức sống cùng lực lượng ba động trên người cũng rõ ràng được tăng cường.

Chỉ là, trong mắt Triệu Phong vốn có một tia chờ mong, lúc này đã hơi chút rút đi vài phần.

- Đã để cho tiểu hữu thất vọng rồi! Lão phu trùng kích Huyền Quang Cảnh, chung quy vẫn còn kém nửa bước. Cái này hẳn là do trùng kích thất bại cùng sinh mệnh thọ nguyên đạt tới đại hạn, khiến cho xác xuất thành công giảm thấp!

Trên mặt Từ lão quái hơi mang theo một tia áy náy.

Nếu như đổi lại là mấy chục năm trước, thậm chí mấy trăm năm trước, hắn tìm được Bách Nguyên Thánh Tương, xác xuất thành công so với bây giờ sẽ lớn hơn rất nhiều.

Vạn hạnh chính là, dưới tác dụng của Bách Nguyên Thánh Tương, Từ lão quái trùng kích lột xác, một bàn chân đã bước vào cấp bậc Huyền Quang Cảnh.

Thọ nguyên của hắn đã được kéo dài nhất định, hơn nữa lại còn đạt tới cấp bậc Chuẩn Thánh Chủ.

Triệu Phong quả thật có chút thất vọng. Hắn vốn còn trông cậy Từ lão quái có thể tấn chức Huyền Quang Cảnh, hỗ trợ ngăn cản Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh Cửu U Cung có khả năng sẽ đến.

Mặc dù nói, chiến lực Chuẩn Thánh Chủ cũng đã là tuyệt đối bất phàm rồi.

- Triệu tiểu hữu…

Vẻ mặt Từ lão quái tha thiết, khẩn cầu nói:

- Ta hiện tại sinh mệnh lột xác đã đạt tới cấp bậc Chuẩn Thánh Chủ. Nếu như ngươi có thể lại cho ta thêm một phần Bách Nguyên Thánh Tương nữa, lão hủ ít nhất có bảy thành nắm chắc sẽ tấn chức Huyền Quang Cảnh!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện