Người gửi tin là chủ nhiệm phòng giáo vụ.“Lại là lão già này.”Giang Hà nhướng mày, đi tới phòng giáo vụ.Một người đàn ông trung niên với mái đầu Địa Trung Hải đang ôm bộ mặt u ám đợi Giang Hà trong đó, hắn ta chính chủ nhiệm phòng Giáo vụ trường cấp ba Tam Hà —— Hạ Lê Minh.“Giang Hà, bài thi khảo sát chất lượng đầu vào của ngươi đứng nhất từ dưới đếm lên toàn trường.”Hạ Lê Minh ảm đạm nhìn chằm chằm Giang Hà.“Vậy thì sao?”“Trường học không nuôi rác rưởi, đặc biệt là loại sâu mọt như các người, ba năm liên tục đứng nhất từ dưới đếm lên, đến bây giờ vẫn 0 điểm không hề tu luyện, ngươi có tư cách gì chiếm dụng tài nguyên của trường? Tài nguyên của trường là để phục vụ cho những học sinh tài năng chăm chỉ, nếu ngươi không học thì nghỉ càng sớm càng tốt!”Hạ Lê Minh nói rất khó nghe.“Những lời này của ngươi logic có vấn đề.”Giang Hà cười khẩy: “Nếu ta không tu luyện thì đâu có chiếm dụng tài nguyên của trường? Phòng tu luyện, phòng huấn luyện, ta chưa từng dùng thì chiếm tài nguyên gì được.”“Ngươi…”Hạ Lê Minh không ngờ Giang Hà dám cãi lại, giận dữ: “Được lắm! Khá khen cho cái mồm lươn lẹo nhà ngươi, hôm nay ta sẽ đại diện cho trường đuổi học ngươi.”“Ông nghĩ nhiều rồi.”Giang Hà cơ bản đếch thèm để lão vào mắt: “Ba ta là nhà khoa học, dựa vào quy định, ta có tư cách đi học miễn phí ba năm trung học, ông chẳng có tư cách hay quyền gì mà đuổi học ta.”“Hừ.”Hạ Lê Minh tức run cả người.Hắn mắng mỏ Giang Hà khoảng hai năm, nhưng lần nào Giang Hà cũng cúi đầu im lặng, không nói lời nào, chờ hắn chửi xong thì đi, làm hắn chẳng có cách nào, không ngờ bây giờ Giang Hà dám cãi lại.“Từ bỏ càng sớm càng tốt đi.”Giang Hà cười khẩy: “Bắt đầu từ lần đầu tiên ta đứng bét toàn trường, ông cứ suốt ngày khuyên ta nghỉ học, đơn giản là vì ông muốn bán lại suất học của ta, tưởng ta không biết cơ đấy? Mấy năm nay ta kệ xác ông lại tưởng mình to à?”“Ngươi…”Hạ Lê Minh thẹn quá hóa giận.Chuyện buôn bán suất học hắn vẫn làm trong âm thầm, không ngờ rằng lại bị một học sinh vạch trần, hai người đã hoàn toàn xé rách mặt nạ của nhau.“Rất tốt.”Hạ Lê Minh giận dữ: “Ngươi thật sự cho rằng ta không có cách nào bắt được ngươi? Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải nghỉ học!”“Mong còn chẳng được.”Giang Hà cười khẩy rời đi.“Đồ khốn nạn!”Hạ Lê Minh tức giận đập phá mấy thứ đồ trong văn phòng, mặt mày u ám nhìn về phía Giang Hà rời đi, nghiến răng nghiến lợi, mở thiết bị truyền tin.“Ông Lưu, cái thằng ranh con này sống chết không chịu nghỉ học, có vẻ phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn thôi.”“Đã rõ.”Trên màn hình thiết bị truyền tin, ông Lưu lạnh lùng nói: “Ta sẽ đến gặp ban giám hiệu của trường, nếu lần này nó vẫn đứng nhất từ dưới đếm lên thì, ha ha.”“Ngươi yên tâm, cứ chờ mà bán suất học này đi.”Hạ Lê Minh đắc ý, thằng oắt con rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vốn muốn để mày tự biết mà nghỉ học, nếu đã không muốn, vậy thì mày cứ thôi học trong nhục nhã đi.“Tinh ——”Giang Hà vừa đến cổng trường thì nhận được một thông báo từ trường học.“Bạn học Giang Hà, xét thấy điểm số đặc biệt của bạn, sau khi nhà trường cân nhắc đã đưa ra khuyến khích đặc biệt, bạn hãy nhớ tham gia hoạt động chạy nước rút do trường học tổ chức vào ngày 15 tháng 9.
Hoạt động này có phần thưởng phong phú, mong bạn học Giang Hà hãy chuẩn bị trước.”“Đây là…”Giang Hà ngây ra như phỗng.Hoạt động chạy nước rút, tất nhiên là hắn biết.Đây là hoạt động đặc biệt do nhà trường tổ chức nhằm khuyến khích học sinh, khen thưởng hào phóng!Hoạt động chia làm năm giai đoạn, mỗi giai đoạn kéo dài một tháng.
Giai đoạn thứ nhất, học sinh ở trạng thái phóng xạ 0% - 20% mới có quyền tham gia.
Giai đoạn hai, học sinh ở trạng thái phóng xạ 20% - 40% mới được tham gia.
Cứ thế mà suy ra, giai đoạn thứ năm, học sinh ở trạng thái phóng xạ 80% - 100% mới có tư cách tham gia!Đây là một chuỗi tiến độ học tập hoàn chỉnh, mỗi lần đều có thể tham gia, lại còn đạt kết quả tốt thì đều là nhân tài ưu tú nhất của trường.Đương nhiên đây không phải là vấn đề.Điều thật sự khiến Giang Hà khó hiểu chính là