Chúng thị nữ cảm thấy vô cùng nan giải, làm sao có thể bỏ mặc quận chúa thực hiện chủ ý xấu xa này được?
Linh Tê tận tình khuyên bảo nói: “Quận chúa, Thẩm đại nhân cũng không phải nô bộc trong Vương phủ, ngài ấy là Thiên Hộ của Cẩm Y Vệ, nhận lệnh trực tiếp từ bệ hạ. Quận chúa chỉ yêu cầu ngài ấy hộ tống chúng ta hồi kinh, chứ đâu ép ngài ấy trở thành tùy tùng của người. Cho nên…”
Lưu Linh kích động cắt ngang: “Cho nên ta phải nghĩ biện pháp biến y thành thuộc hạ của mình mới được?”
“...” Linh Tê cảm thấy tư duy của quận chúa nhà mình quả là khác người, không hề theo logic của người bình thường như các nàng.
“Cho nên quận chúa nên ý thức được, người không thể chuyện gì cũng gọi Thẩm Đại nhân ra mặt xử lý được.”
Lưu Linh nhíu mày, cuối cùng cũng khôi phục lý trí. Ngẫm nghĩ lại một chút: Đúng rồi để Thẩm mỹ nhân nhớ rõ mọi chuyện liên quan đến nàng, tạo cơ hội cho chàng ta chăm sóc nàng? Đúng! Xung quanh nàng có quá nhiều tôi tớ, ai cũng quy quy củ củ cứng ngắc, khó có điều kiện thuận lợi đến gần Thẩm mỹ nhân.
Hôm sau Lưu Linh cho gọi Dương Diệp đến, phân phó hắn ta mang theo thân vệ đến kinh thành trước, thăm dò, điều tra một số việc. Còn thị nữ và sai vặt nàng cũng chia làm những tốp nhỏ, một nhóm được bố trí đi theo thân vệ tới kinh thành sắp xếp ổn thỏa nơi nghỉ ngơi cho nàng. Nói cách khác, Lưu Linh dự định chỉ để lại vài thị nữ thiếp thân hầu hạ, còn lại đều sai phái đi làm việc khác, cố gắng hạn chế người đến quấy rầy sinh hoạt thường ngày của nàng và Thẩm Yến.
“Quận chúa có nhiệm vụ gì muốn giao phó cho thuộc hạ?” Dương Diệp hỏi.
Lưu Linh nghĩ ngợi một lát, nhàn nhạt ra lệnh: “Đến Nghiệp Kinh điều tra tất cả các thông tin về Thẩm Yến.”
“Quả thực, xuất thân, bối cảnh của Thẩm đại nhân, tất cả chúng ta đều hoàn toàn không nắm rõ…” Nếu quận chúa quyết định vứt bỏ nghi tân đại nhân để tiến tới với Thẩm đại nhân, chắc chắn muốn biết rõ gia thế của Thẩm đại nhân.
Lưu linh nhìn bọn họ một chút: “Những cái khác không quá quan trọng. Điều tiên quyết phải điều tra rõ ràng hiện tại Thẩm Yến có hôn sự hay chưa? Có hồng nhan tri kỷ gì không, có cùng với nữ nhân khác… Khụ khụ, các người hiểu ý ta chứ?” Mặt mày nàng lãnh đạm bổ sung: “Ta muốn trong nhiều nhất 3 ngày phải có được thông tin liên quan đến việc thành thân hoặc đính hôn của y.”
Da đầu Dương Diệp tê rần, cảm nhận trọng trách này quá nặng nề: thời gian chỉ có 3 ngày, nếu phi nước đại không quản ngày đêm, sau đó gấp rút thu thập thông tin cho người đưa đến tận tay quận chúa, thì quá mức sít sao.
Thế là đám người vội vã rời đi, ngay cả nán lại dặn dò Cẩm Y Vệ vài câu cũng không có thời gian.
Cuối cùng Lưu Linh cũng đã đường hoàng giải quyết xong đám nhân mã của mình, vừa chân trước tiễn thuộc hạ lên đường, chân sau đã nhanh chóng đi tìm Thẩm Yến. Dưới sắc mặt khó coi toàn tập của chàng, nàng cực kỳ bình tĩnh, thoải mái nói: “Thủ hạ của ta có một số việc gấp cần xử lý cho nên rời đi trước. Về sau an nguy của bản quận chúa, xin gửi gắm toàn bộ vào Thẩm Đại nhân.”
Thẩm Yến u ám nhìn nàng, lại nhìn đám thị nữ đang bối rối cúi đầu phía sau, ánh mắt lạnh như băng đá. Đám thị nữ lùi về sau mấy bước, thấy Thẩm đại nhân không nói gì đã phẩy áo bỏ đi, lại sợ hãi nhìn quận chúa.
Lưu Linh vô cùng vui vẻ, nghịch nghịch lọn tóc: “Lên xe ngựa, dù sao Thẩm đại nhân cũng sẽ bảo hộ chúng ta chu toàn.”
Thị nữ vén rèm, nàng thản nhiên đạp lên ghế nhỏ, chuẩn bị bước lên xe ngựa. Đột nhiên phát giác một ánh mắt mãnh liệt nhìn mình chằm chằm. Nàng quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nhìn thẳng về phía đối phương, thành công khiến La Phàm vừa quẫn bách, vừa xấu hổ cúi thấp đầu, không dám dùng ánh nhìn phẫn uất dò xét nàng nữa.
Lên xe ngựa, Lưu Linh dựa đầu vào đệm mềm, nhắm hờ mắt hỏi: “Người đứng cạnh Cẩm Y Vệ trẻ tuổi đằng kia, là Nhạc Linh?”
Lưu Linh vốn không để ý, vừa rồi mới thoáng nhớ ra.
Giữa một dàn nam nhi áo xanh, một đóa hoa trắng tinh khôi đơn độc quả thực quá mức thu hút ánh nhìn. Tiểu cô nương kia thanh tú, yểu điệu như một đóa hoa nhài thuần khiết, mộc mạc, e ấp trong chùm lá, đẫm sương kiều diễm uyển ước. Có lẽ không quá kinh diễm, nhưng lại đủ khiến nam nhân dâng lên duc v0ng muốn chở che, bảo vệ.
Thẩm Yến liệu có phải cũng nghĩ như thế không?
Lưu Linh mặc kệ chàng, nàng phải đợi tin xác thực từ Dương Diệp. Chỉ là trong lúc này, đối với kế hoạch cưa đổ Thẩm Yến, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay. Tên rùa rụt đầu như chàng, nhất định phải cố tình gây sự, đưa ra những đòi hỏi vô lý quái gở, bới móc đủ đường, chọc giận Cẩm Y Vệ may ra mới khiến núi băng kia thôi chơi trò mặt lạnh, coi nàng như không khí.
Lưu Linh vuốt cằm, quyết định đi theo chiến thuật ngày ngày chọc tức Thẩm đại nhân. Nàng nôn nóng trong lòng, chỉ muốn mau chóng tìm cơ hội tranh chấp với bên Cẩm Y Vệ.
Nhạc Linh mấy ngày này luôn cố gắng tìm mọi cơ hội gặp mặt Lưu Linh, nhưng Lưu Linh vẫn lạnh lùng như núi đá, không thèm đoái hoài đến nàng ta, coi nàng ta như không hề tồn tại.
Nhẫn nại chờ đợi, cuối cùng vào giờ ngọ ngày thứ 3, lúc đang nghỉ ngơi trong dịch quán, cuối cùng Lưu Linh cũng nhận được thư hồi âm của Dương Diệp. Nhóm Dương Diệp vừa vào kinh, tình hình điều tra đương nhiên không thể làm thần tốc đến thế, có thể hồi âm trong ba ngày là bởi vì chỉ kịp xác minh thông tin về hôn nhân của Thẩm Yến. Trong thư Diệp Diệp chỉ viết vỏn vẹn 1 dòng --- ‘Trước mắt Thẩm đại nhân không có hôn ước, cũng không có ý chung thân.’
Lưu Linh nhìn chằm chằm hàng chữ kia hồi lâu, khóe miệng thoáng cong lên, tâm tình thoải mái hơn nhiều. Nàng biết Thẩm Yến chỉ đùa dai với mình mà thôi. Chàng cố tình khiến Lưu Linh nóng ruột.
Lưu Linh viết thư hồi âm cho Dương Diệp, lệnh cho hắn tiếp tục điều tra. Sau khi thị nữ cất kỹ tờ đưa tin, Lưu Linh bước đến gần cửa sổ, thời tiết rất tốt, sắc trời trong như ngọc, gió mát hiu hiu, nàng quyết định ra ngoài đạp thanh.
“... Quận chúa hiện tại là giữa trưa mà.” Tháng 7 độc ngày, làm gì có thời gian nào tốt để đạp thanh???
Lưu Linh kiên trì muốn đi, Linh Tê, Linh Bích chờ đám thị nữ lấy dù và nước đá, cùng quận chúa ra ngoài phơi nắng.
Lúc này, vừa hay Thẩm Yến cũng giải quyết xong sự vụ, vừa lúc đi ra đến cửa liền nhìn thấy hạ nhân chuyên lo chuyện mua sắm thường ngày của Cẩm Y Vệ đang đứng bên ngoài, nét mặt lo lắng, có vẻ như đang chờ chàng.
Nhìn thấy chàng ra, người kia lập tức kích động chạy đến báo tin: “Thẩm đại nhân, lượng chi phí quận chúa tiêu pha mỗi ngày quá lớn, nếu còn như vậy, chỉ sợ chúng ta không đủ tiền sinh hoạt đến lúc về kinh?”
“Bên Quảng Bình Vương Phủ không đả động gì đến việc này.”
“Thuộc hạ đã hỏi Linh Tê cô nương và Linh Bích cô nương, các nàng nói toàn bộ hành lý của Quảng Bình
Vương phủ đã sai người chở hết về kinh trước. Hiện tại bên cạnh quận chúa chỉ lưu lại mấy người bọn họ, không mang theo đồ đạc gì khác.” Thiếu niên kia sầu não nhăn mày, “Nhưng quận chúa thân thể thiên kim, cành vàng lá ngọc, chúng ta không thể tùy ý đuổi nàng ấy, Thẩm đại nhân ngài xem...ngài có muốn dùng tiền tư bù vào các khoản quận chúa đã chi tiêu không?” Nếu như Thẩm đại nhân chịu bù tiền riêng vào, vậy hắn ta cũng có thể thuận tiện san bớt một số chi tiêu công của Cẩm Y vệ chuyển sang sổ chi tiêu cá nhân của Thẩm đại nhân, để cân bằng sổ sách, khiến các khoản mục chi tiêu đẹp đẽ thêm một chút.
Thẩm Yến lãnh đạm liếc nhìn hắn ta: “Tại sao ta phải bỏ tiền túi ra bù cho nàng ta?”
“...”
Bời vì hai người sớm chiều quấn lấy nhau, đến thằng ngốc cũng đoán ra ngài và quận chúa có tư tình.
“Đem sổ sách lại đây.” Thẩm Yên tối sầm mặt, cầm bút gạch gạch xóa xóa, lạnh lùng nói: “Cắt giảm những chi phí không cần thiết của quận chúa đi, như huân hương, giường đệm… Mấy cái này cũng bỏ hết, mấy thứ trang trí xe ngựa này cũng không cần, xe ngựa cũng bỏ nốt.”
“Không! Không được a! Thẩm đại nhân!” Thuộc hạ nhìn đại nhân nhà mình liên tục cầm bút gạch lại gạch, vội vàng nhoài người cướp sổ lại: “Đủ! Đủ rồi! Đại nhân như thế này là ngược đãi quận chúa đó! Nếu quận chúa bẩm báo lên thánh thượng, vậy thì chúng ta…”
“Nàng ấy không làm thế đâu.”
Thẩm Yến đáp chắc nịch.
Tên thuộc hạ lẩm bẩm nói thầm: “Quận chúa không nỡ tố cáo ngoài, nhưng chưa chắc đã không tố cáo thuộc hạ…”
“Lui xuống đi.” Thẩm Yến dừng tay, quyết định đích thân giải quyết việc này, “Ta đi tìm nàng ta thương lượng.”
Thẩm Yến vạn lần không ngờ con người sống an nhàn, sung sướng như Lưu Linh sẽ nghĩ ra trò giữa trưa đi đạp thanh. Rời khỏi dịch trạm, đi một đoạn không xa, đến gần một khúc sông mát mẻ mới tìm được chủ tớ Lưu Linh.
Nàng ngồi bên bờ sông, dưới tán cây râm mát, những cành liễu phiêu đãng, uyển chuyển phất qua bờ vai mảnh dẻ của nàng, một số khác rũ xuống mặt sông. Các thị nữ đứng một bên khác chờ hầu hạ, Lưu Linh ngồi một mình một chỗ, cầm khăn mùi xoa thấm mồ hôi trên trán.
Thị nữ phát hiện ra sự có mặt của Thẩm Yến, đáy mắt sáng lên, quy củ hành lễ với chàng. sau đó nhỏ giọng nói ra yêu cầu vô lý của quận chúa, đồng thời bày tỏ mong muốn tha thiết đại nhân lên tiếng khuyên nhủ quận chúa một chút.
Thẩm Yến lần nữa bị cô quận chúa không giống người thường khiến kinh ngạc đến không còn lời nào để nói. Chàng thậm chí muốn bật cười.
“Nghe nói hôm qua quận chúa đột nhiên cảm nắng, vì muốn giải tỏa tâm trạng, nên tùy ý ra ngoài đạp thanh, vận động một chút.”
Nghe được giọng nói nghiêm trang có chút đùa cợt quen thuộc, Lưu Linh trong lòng thoáng hân hoan, ngẩng đầu lên nhìn về phía chàng.
Do tâm tình đang tốt, Lưu Linh cũng không muốn gây gổ với Thẩm Yến, ôn tồn gật đầu thừa nhận: “... Ừ.”
Đôi mắt nàng nóng bỏng, chứa chan tình cảm, không chút che giấu sự tham lam, chiếm hữu nhìn thẳng Thẩm Yến.
Chàng có nước da màu đồng khỏe khoắn, hàng mày kiếm dài, đậm nét, lông mi dày vểnh lên, hốc mắt sâu thăm thẳm, đường nét khuôn mặt vô cùng cương trực, tuấn tú. Tướng mạo này khiến người khác vừa gặp đã có cảm tình, vừa đoan chính, khẳng khái, lại có nét tiêu sái, hào phóng.
Vết sẹo nhỏ hình giọt nước nơi khóe mắt, vừa vặn điểm lên khiến bức tranh núi sông uy nghiêm, vững chãi kia thêm phần diễm lệ, đa tình. Bờ môi nhàn nhạt, bình phẳng, hệt như tính cách chàng không ưa dông dài, dây dưa.
Chàng vung vạt áo, thoải mái ngồi xuống. Lưu Linh cảm thấy động tác này vô cùng dễ nhìn.
“Quận chúa ta quyết định cắt giảm những chi tiêu không cần thiết của người.”
“Được.”
“Sẽ không có xe ngựa nữa.”
“Được.”
“Băng làm mát cũng không có.”
“Được.”
“Tơ lụa trải giường cũng không.”
“Được.”
…
Cho dù chàng nói cái gì, nàng đều không thèm để ý, thái độ cực kỳ hợp tác, chỉ đáp một tiếng ‘Được’. Lúc đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần cãi lộn, nhưng trước sự ôn tồn, mềm mỏng răm rắp nghe lời của Lưu Linh, mọi việc cứ vậy được giải quyết nhẹ nhàng.
Thẩm Yến cổ quái nhìn nàng, nhịn không được hỏi: “Người lại định làm gì kỳ lạ đúng không?”
“Ta chẳng làm gì cả.”
Nàng sao có thể nghe không hiểu ý tứ ‘làm’ của chàng. Lưu Linh cong mắt vươn tay nâng khuôn mặt đẹp đẽ của người đối diện lên, hòa nhã nói: “Huynh cho ta cái gì, ta dùng cái đó, huynh không cho ta, ta cũng không đòi hỏi. Huynh muốn cắt giảm mấy thứ kia, ban đầu ta cũng chẳng yêu cầu nhất định phải có. Những thứ kia có cũng được không có cũng được, ta biết trong thâm tâm Thẩm đại nhân không nỡ để ta chịu ủy khuất, nhất định sẽ đền bù ta thứ quý giá hơn nhiều.”
“Ta sẽ cho người cái gì vậy?” Chàng rũ mắt,
“Tim của huynh.” Lưu Linh bình thản đáp.
Thẩm Yến trợn mắt, sửng sốt nhìn vào đôi con ngươi sâu hun hút, lãnh đạm của Lưu Linh.
Gió mát hiu hiu, khuôn mặt chàng nhu hòa đi rất nhiều, sau khi đứng dậy, còn vươn tay kéo nàng đứng lên.
Lưu Linh nghe được giọng nói trầm thấp nửa giả nửa thật thì thầm bên tai: “Quận chúa nghĩ nhiều rồi.”
Lưu Linh bị chàng cưỡng ép quay lại nơi nghỉ chân. Buổi chiều lúc lên đường, toàn bộ xe ngựa trang trí sa hoa, bắt mắt ban sáng đều hoàn toàn bốc hơi.
Xe ngựa đã được đổi lại thành một cỗ xe đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, khi di chuyển rung lắc kịch liệt.
Đám thị nữ tức giận muốn đến cáo trạng với Thẩm đại nhân, Lưu Linh chỉ hờ hững quay đầu nhìn Thẩm Yến khi định thần nhàn, ung dung ngồi trên lưng ngựa.
Có chút chướng mắt.
Nàng không chắc vừa rồi có phải người nào đó nhìn trộm mình không, chỉ thấy chàng ta vui vẻ cười một tiếng, vô cùng đắc trí.
Thẩm Yến thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước: Chàng đương nhiên sẽ cho nàng thứ tốt hơn.
- -----oOo------