Trans: Cam Đá
Thẩm Yến xin nghỉ một ngày, có thêm được một ngày thì chàng với Lưu Linh cũng dùng để đi ngủ. Một người thì đã mấy ngày không ngủ, một người thì thức trắng cả đêm, lúc đứng cạnh nhau nói những lời tâm tình cả nửa buổi, cảm thấy hơn hết vẫn là nên đi ngủ bù.
Thẩm Yến chuẩn bị cho Lưu Linh một phòng khách, Hàng chân mày của Lưu Linh hơi nhíu lại một chút, nhìn vào ánh mắt âm u trống rỗng của Thẩm Yến, tất cả những tâm tình đều vô tình bị chém chết.
Nàng lại dùng ánh mắt này để bác bỏ sự đồng tình…
Thẩm đại nhân cười lớn một tiếng, đẩy nàng đi ra phía bên ngoài cánh cửa một cách vô tình, “Lưu cô nương, có phải nàng cảm thấy ta không có một điều kiện nào thỏa mãn được yêu cầu của nàng phải không?”
Tất nhiên rồi! Lưu Linh vẫn còn chìm đắm trong tâm tình cực kì hớn hở.
Chàng đóng cửa lại, “Vậy thì nàng thật sự cần phải ngủ một giấc để tỉnh táo.”
Lưu Linh đứng ở ngay cánh cửa, nhìn thấy cánh cửa nặng nề đóng lại trong lòng cảm thấy hơi chua xót.
Đây chính là Thẩm đại nhân, người khi nãy vừa mới nói với nàng rằng, “Nàng có thể yêu bất kỳ người nào mà nàng muốn.”
Mới khoảnh khắc trước chàng còn tốt như vậy, một khắc sau thì đã không đồng ý ngủ cùng với nàng.
Lưu Linh xoay người lại ra vẻ bình tĩnh: “Đắc ý cái gì chứ? Ngang ngược cái gì chứ? Nàng tự mình có biện pháp đối phó với chàng.
Thẩm Yến cởi áo khoác ngoài, nghĩ đến Lưu Linh. Chàng nhớ đến sáng nay lúc vừa gặp mặt, chàng phát hiện ra nàng đã chờ mình suốt cả một đêm, lúc đó tâm trạng của chàng… chàng vẫn còn chưa suy nghĩ nhiều thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc cốc có nhịp điệu liên tục.
Thẩm Yến: “…”, tiếp tục cởi dây đai lưng.
Giọng nói trong trẻo của Lưu Linh từ ngoài cửa vang lên, “ Thẩm đại nhân, Lúc ta đi ngủ, mượn trang y phục của ai đây? Của kẻ hầu nhà ta hay sao?”
Thẩm Yến: “…”
Cánh cửa vẫn bị gõ một cách cố chấp: “Thẩm đại nhân à, ta phát hiện nơi ở của chàng quá rộng, đường đi không dễ, ta có thể bị lạc đường.”
Thẩm Yến: “…”
Lưu Linh nhỏ giọng: “Chàng biết là năng lực của ta cũng khá là kém mà, Thẩm Yến.”
Thẩm Yến thực sự bị nàng chọc cho bật cười, năng lực của Lưu Linh quả thật hơi kém, duy trì vinh quang của quý nữ, thực ra nàng ấy có rất nhiều thứ không biết. Động tĩnh của cây ô lúc bật ra cũng có thể dọa cho nàng giật mình, hiểu lầm là có thứ gì đó nổ tung ở trong tay của mình.
Chuyện nữ công gia chánh của nàng cũng không tốt, nấu ăn cũng không ngon…
Nhưng mà Lưu Linh ngẩng đầu thật cao, vô cùng kiêu ngạo, chưa từng thừa nhận bản thân mình không làm được. Thẩm Yến vừa mới nói nàng, nàng đã cười lạnh lùng: “Chàng đừng đùa với ta, chuyện này đơn giản như vậy, sao ta có thể không biết chứ?”
Sau đó vì mục đích bò lên giường, nàng vậy mà để bại lộ khuyết điểm của mình… liều mạng như vậy, Thẩm mỹ nhân cũng cảm thấy ái ngại khi gây khó dễ cho nàng.
Thẩm Yến mở cửa, “Nàng không biết đường, cần ta đích thân đưa nàng đi sao?
Lưu Linh bình tĩnh “Ừ”, nàng xoay người chờ Thẩm Yến chỉ đường. Kết quả là cả nửa buổi Thẩm Yến cũng không nhúc nhích, chàng vươn tay nắm lấy cổ áo của nàng, kéo nàng vào trong phòng. Lực kéo mạnh, giọng điệu nghiêm túc: “Nàng đi sai hướng rồi.”
Cánh cửa đóng lại Lưu Linh mù mờ, nàng nhìn Thẩm đại nhân cười với nàng “Nàng vừa lòng chứ?”
Lưu Linh nói: “Hình như chàng hiểu lầm rồi, ta là người một người rất là rụt rè.”
Thẩm Yến cười chế giễu, chàng muốn nói chuyện thì đã nhìn thấy Lưu Linh đi về phía cửa, “Ta chỉ đơn giản là hỏi đường, chàng không vừa lòng thì cứ nói thẳng, ta không thể rời xa chàng được sao? Đừng chọc cười ta. Ta sẽ không khuất phục để chàng có thể phóng túng, ra oai.”
“…” Chàng phóng túng… ra oai.
Thẩm Yến sững sờ nhìn Lưu Linh đẩy cửa bước đi cùng vẽ tiêu sái tự nhiên, dần dần đi xa cũng không ngoảnh đầu lại.
Đã làm thành như thế này.
Sau đó… nàng quyến rũ, chàng cũng đã không còn chút cảm giác buồn ngủ nào nữa rồi.
Lưu Linh về tới phòng khách của mình thoải mái tắm rửa, thay đổi trang phục, chải lại tóc, cánh cửa bị đẩy ra sầm một tiếng, Thị nữ hầu hạ nàng thay quần áo bị dọa cho kinh hãi, tất cả đều giật nảy mình.
Chỉ có Lưu Linh là bình tĩnh như cũ.
Thẩm Yến đi về phía Lưu Linh sắc mặt đen như mực, kéo lấy cánh tay của nàng “Đi”
Lưu Linh không chịu đi.
Thẩm Yến nhìn thấy đôi con ngươi màu sắc lạnh lẽo, cười với vẻ bất đắc dĩ, “Ta thua rồi, là ta không thể xa rời được nàng có thể đi cùng ta được chưa?”
Lúc này cơ mặt của Lưu Linh mới giãn ra, ngoan ngoãn đi theo hắn. Nàng giống như một cọng lông vũ, khều nhẹ một cái, quả nhiên Thẩm đại nhân vẫn phải nhận thua với nàng, thật là tốt.
Hai người để lại một đám hạ nhân đang mắt lớn mắt nhỏ nhìn chăm chăm, quay trở lại phòng ngủ của Thẩm đại nhân, cùng ôm nhau ngủ, giấc ngủ này ngủ một mạch từ sáng cho đến buổi chiều.
Tấm rèm được kéo lại, có cơn gió mang theo mùi hương thơm của đất bay đến, còn nghe thấy cả tiếng xào xạc, Lưu Linh tỉnh dậy ngơ ngẩn cả nửa ngày, nhẹ nhàng nhấc cánh tay Thẩm Yến đang ôm nàng rồi bước xuống giường.
Nàng khoác áo ngồi dậy, đến bên màn cửa sổ bằng lụa mỏng, sau khi nhìn thấy chòm mây xanh lục như sợi bông, những giọt mưa nhỏ rơi lộp độp thấm ướt mặt đất, bầu trời u u ám ám.
Yên tĩnh như này, cảm giác như giữa trời đất này chỉ còn lại một mình nàng tỉnh giấc đơn độc.
Trong không khí tràn ngập hương hoa và cỏ, Lưu Linh xoay người, nằm gục ở đầu giường, nhìn nhìn chăm chăm vào gương mặt say ngủ của nam nhân trẻ tuổi. Mái tóc mềm mượt của chàng, hàng chân mày rậm đen, sống mũi cao thẳng, bờ môi hồng hào mịn mượt, nhìn chàng giống hệt như khi nãy nàng nhìn thấy trong mơ, bên dưới là quầng mắt thân đen.
Thẩm mỹ nhân chắc chắn rất mệt, nếu không nàng cũng đã bắt đầu sờ lên hàng lông mi của chàng vậy mà hắn vẫn còn chưa tỉnh lại.
Lưu Linh nhìn chàng thật lâu, cũng có lẽ do sắc đẹp của Thẩm mỹ nhân thanh tú sáng lạn, nàng cứ nhìn cứ nhìn nhìn tới mức… đói bụng.
“…” Lưu Linh ngẫm nghĩ thì ra nàng đã đói tới mức này rồi.
Nàng muốn tiến lại gần để hôn, nhưng rồi lại sợ sẽ quấy rầy Thẩm mỹ nhân, cuối cùng bất lực ngồi dậy, sắt mặt không giao động, ngẫm nghĩ nửa ngày vẫn quyết định đi tìm chút gì đó để ăn.
Cùng lúc đó nàng nghĩ đến Thẩm Yến, chàng cũng giống như nàng vậy, cả ngày còn chưa ăn cơm. Ừ, vào thời điểm như thế này nên phát huy chút nữ tính thì mới là nhân tố quyết định.
Không nắm được dạ dày chàng, nắm giữ được một bên một góc dạ dày cũng tốt lắm rồi.
Lưu Linh gọi thị nữ, đi ra căn bếp nhỏ phía sau tự mình làm đầu bếp.
Thị nữ trong phủ sau khi trải qua một ngày đầy k1ch thích, dưới sự tẩy não của Trường Nhạc quận chúa, dường như đã tiếp nhận thân phận làm nữ chủ nhân tương lai ở nơi đây của nàng. Nhìn quận chúa rất có phong thái của một vị tướng khi đứng trong nhà bếp, chỉ huy người vo gạo xắt rau, quần chúng kích động: Xem ra đây là điệu bộ của nữ chủ nhân tương lai! Vừa nhìn là đã thấy hiền huệ không sao tả xiết! Cuối cùng Thẩm đại nhân cũng chờ được ngày xuân của chính mình.
Thị nữ quận chúa thì không nói: Mọi người thật sự đánh giá cao quận chúa nhà tôi rồi.
Quả nhiên khi Lưu Linh vén ống tay áo lên, lúc bắt đầu một màn trổ tài nấu nướng, tất cả mọi người im lặng nín nghẹn: Thì ra Trường Nhạc quận chúa chỉ định nấu chút cháo thôi sao? Hình như đã uổng công chờ đợi.
Lưu Linh thờ ơ: Nấu cháo thì sao chứ? Nàng đã suy nghĩ cặn kẽ biết bao lâu mới quyết định nấu cháo đó! Dù sao thì dạ dày Thẩm mỹ nhân cũng không tốt mấy, chỉ có cháo mới thích hợp với chàng nhất!
Trong nhà bếp chộn rộn khí thế ngất trời, chợt có một giọng nữ trung niên vang lên, bao gồm cả sự hoài nghi và không yêu thích, "Các người đang làm gì ở đây?"
Lưu Linh thẳng người, nhìn ra ngoài. Ngoài cửa có một đám mỹ nhân xuân sắc đang vây quanh một nữ nhân trung niên xinh đẹp sắc sảo, diện mạo bà thanh đạm ngậm sương, mông lung mờ ảo, nhưng cũng mang quý khí cao sang, quý phái.
Đám người hầu vội vàng cung kính thỉnh an,"Kính chào phu nhân." lại có quản sự đến giới thiệu Lưu Linh, "Thưa phu nhân, vị này là Trường Nhạc quận chúa, là thiếu phu nhân, khụ khụ là bạn tốt của thiếu gia ạ."
Phu nhân? Thiếu gia?
Lưu Linh giật mình, trong đầu nổ ầm một cái.
Bạn tốt?
Phụ nhân đồng loạt nghe thấy ý ở ngoài lời, đầu chân mày càng nhíu chặt hơn.
Theo lý mà nói, bất kỳ người nào nghe thấy thân phận của Lưu Linh đều cần hành lễ thỉnh an trước tiên. Nhưng vừa nghĩ đến vị phu nhân kiều diễm kia là mẫu thân của Thẩm Ý, Lưu Linh nào dám nhận cái lễ này?
Vị này nói không chừng là mẹ chồng tương lai của nàng!
Lưu Linh vội vàng tiến lên, bày ra nụ cười đáng ghét nhất, "Thẩm phu nhân... lần đầu gặp mặt..."
Thẩm phu nhân ngượng ngùng nghiêng người, cũng không dám nhận lấy phần hành lễ quý trọng từ quận chúa. Bà hỏi, "Tại sao quận chúa lại ở chỗ của Yến nhi? Ta nhớ nó từng bảo đảm với ta, tuyệt đối sẽ không làm càn!" Sắc mặt và giọng điệu của Thẩm phu nhân cũng không thật sự tốt.
"Ta chỉ giúp Thẩm đại nhân chút việc..."
"À, đến nấu cơm giùm hắn?" Nụ cười của Thẩm phu nhân có chút trào phúng, mặc dù khống chế rất tốt, "Yến Nhi chẳng qua chỉ là một cẩm y vệ nho nhỏ, nào dám phiền hà đến quận chúa."
Lưu Linh không nói gì, nàng rất khó chịu. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng Thẩm phu nhân không có ý thích nàng, điều này cũng bình thường, bất kỳ cô nương nào cũng không nên xuất hiện ở nơi này.
Nhưng nàng nên nói gì đây chứ?
Có nói gì cũng sai.
Thị nữ của Lưu Linh không cam lòng, muốn trách mắng Thẩm phu nhân, nhưng bị Lưu Linh trừng mắt không dám lên tiếng.
Quả thật tâm trạng của Thẩm phu nhân không tốt, Thẩm phu nhân không sống trong phủ đệ, cứ cách một khoảng thời gian thì bà ấy sẽ đến đây, giúp nhi tử xử lý chút việc trong nhà, tránh ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn.
Ai ngờ được bà ta đến đây thì lại nhìn thấy một vị quận chúa?!
Bà ta xoay người, nghiêm giọng nói, "Gọi Thẩm Yến đến đây cho ta, ta muốn hắn phải nói rõ ràng cho ta biết đây là chuyện gì!" khẩu khí bà ta càng lúc càng lớn, "Hắn đã mạo phạm quận chúa, hôm nay phải về nhà với ta, đừng nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài!"
Thẩm phu nhân dứt khoát nói cái gì thì chính là cái đó, lập tức sắp xếp người thu dọn hành lí của Thẩm Yến.
"Dừng tay!" Lưu Linh cắt ngang, đi đến trước mặt Thẩm phu nhân. Nàng mang theo khẩu khí uy nghiêm dọa cho Thẩm phu nhân giật mình hoảng sợ, ý thức được mình đã nói quá lạnh lùng, Lưu Linh ép buộc bản thân nở ra một nụ cười hiền lành dịu dàng, "Thẩm phu nhân, Thẩm đại nhân không mạo phạm ta. Huynh ấy..."
"..." Nụ cười của Lưu Linh giả tạo hệt như con gà chúc tết con chồn vào năm mới vậy.
Nụ cười cũng Thẩm phu nhân cũng gượng gạo y hệt, "Thưa quận chúa, đây là chuyện của Thẩm gia ta, không dám phiền người hao tâm tổn sức. Sắc trời cũng đã tối, quận chúa cứ ở lại dùng cơm."
Cái cảm giác hoàn toàn không ưa thích này, khiến cho Lưu Linh không có chỗ nào để lánh thân. Nàng thờ ơ, "Không cần đâu, ta còn có việc, xin cáo lui trước."
Thẩm phu nhân "Ừ" một tiếng, Lưu Linh mới xoay người, tốc độ của bà ta đi ra ngoài còn nhanh hơn Lưu Linh, "Gọi Yến nhi cho ta! Ta có chuyện muốn hỏi hắn..."
Giọng nói của Thẩm phu nhân rất cao, rõ ràng là vì quá kích động, khó mà khống chế cảm xúc.
Lưu Linh nhẫn nhịn nửa ngày, nhưng vẫn không thể nhịn nổi, "Thẩm đại nhân đã mấy ngày không ngủ, huynh ấy rất mệt, Thẩm phu nhân có thể chờ thêm một lát nữa rồi hãy gọi đại nhân, để huynh nghỉ ngơi cho tốt có được không?"
Thẩm phu nhân lườm mắt với nàng, "Ta hiểu rõ sức khỏe của Yến nhi hơn người..." Giọng nói của bà ta vẫn không giảm bớt xuống.
"Quận chúa, quận chúa!" Linh Tê Linh Ngọc ở sau lưng ý vị kéo kéo nàng, hy vọng nàng kiềm chế, đừng gây ồn ào.
Nhưng đối mắt với chuyện của Thẩm Yến, Lưu Linh cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn bộc phát, "Im miệng! Không cho phép kẻ nào nói chuyện! Nếu là kinh động đến Thẩm đại nhân, ta tuyệt đối không bỏ qua!"
Thẩm phu nhân: "..."
Bà ta ngàn vạn lần không ngờ đến ở trong phủ đệ của nhi tử mình, còn phải nhìn sắc mặt của nữ nhân khác để hành động.
Tính khí của Thẩm phu nhân cũng không tốt lắm. "Quân chúa, người muốn xen vào chuyện người khác?"
"Thẩm phu nhân có vấn đề gì thì cứ nhằm vào ta, không cần quấy nhiễu huynh." Làm mặt lạnh với Thẩm phu nhân được một lần, sau đó Lưu Linh rất thuận lợi làm kẻ xấu.
"Ta không quấy nhiễu hắn! Được, Ta nhất định không quấy nhiễu!" Sắc mặt Thẩm phu nhân khó coi, đi hướng ra ngoài.
Lưu Linh đi theo vài bước, thì phát hiện Thẩm phu nhân không phải đi hướng ra phía hậu trạch, mà là... qua một lúc, thị nữ sắc mặt thấp thỏm đến báo, nói là Thẩm phu nhân bị chọc tức nên đi rồi.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã thành công chọc giận mẫu thân của Thẩm Yến, đúng thật là một trải nghiệm vui vẻ.
Lưu Linh ngồi thụp xuống, vô cùng uể oải.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng sẽ không thể nào gả cho Thẩm Yến được nữa rồi.
Mãi đến tận giờ tuất (*), Thẩm Yến mới tỉnh dậy. Khi chàng tỉnh dậy, phát hiện Lưu Linh không ở trong phòng. Chàng ngồi dậy, nàng lập tức tiến tới tự mình hầu hạ chàng mặc quần áo. Mặc dù trong quá trình cũng có vài lần gắn sai ngọc khấu đai lưng, đến cuối cùng Lưu Linh cũng vẫn tự mình hoàn thành.
(*)Tầm bảy đến chín giờ tối.
Nàng nhỏ giọng thì thầm, "Chàng có đói chưa? Muốn ăn món gì? Ta đã chuẩn bị cho chàng vài món, chàng nhìn xem..."
Nàng xoay người thì tay đã bị Thẩm Yến giữ lại. Thẩm Yến kéo nàng quay lại, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, "Nàng lại làm sao rồi?"
"... Ta đã làm một việc không tốt."
Thẩm Yến "Ừ" rồi nói, "Là chuyện gì?"
"...Giới hạn cao nhất mà chàng có thể tiếp nhận là tới đâu?"
"Nàng đã lấp hồ của nhà ta? Đốt nhà ta? Đánh thủ hạ của ta? Lén xem những tài liệu mà ta không cho phép?" Thẩm Yến hỏi liền một mạch không ít chuyện.
Lưu Linh cúi đầu, lòng vô cùng trầm lắng. Thì ra Thẩm Yến không cho phép nàng làm nhiều chuyện như vậy...
Nàng càng cảm thấy mình khó mà gả được cho Thẩm Yến.
Thẩm Yến chỉ là hoặc thật hoặc giả trêu đùa nàng, không ngờ lại khiến cô
nương này cúi đầu càng lúc càng thấp. Nghiêm trọng hơn là, bàn tay chàng giữ cằm của nàng, bộp một tiếng, có giọt nước rơi lên.
Vẻ mặt chàng nhợt nhạt, "Không sao, tất cả những chuyện này ta đều không trách nàng."
Nước mắt nàng vẫn rơi trên tay chàng.
Lòng dạ Thẩm Yến có chút buồn phiền, "Còn nghiêm trọng hơn à?" Chàng dừng lại một chút, "Chỉ cần nàng không ngoại tình, chuyện gì ta cũng không trách nàng."
"..." Lưu Linh hoàn toàn không cảm nhận được sự an ủi của Thẩm Yến.
Bắt đầu khóc là không thể nào dừng lại. Mũi Lưu Linh chua xót, nước mắt rơi tí tách, càng nghĩ càng thấy buồn. Nếu nàng không gả được cho Thẩm Yến thì phải làm sao đây?
Lúc đó nàng nên nhẫn nhịn một chút...
"... Nàng khóc vì chuyện gì hả." Thẩm Yến khẽ thở dài, lòng dạ mềm nhũn hết cách, vươn tay ôm nàng vào lòng, ép buộc nàng ngẩng đầu, từ trong ống tay áo nàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng.
Càng lau càng rơi nhiều nước mắt, quả thật là lau không hết.
Thẩm Yến trêu chọc nàng, "Nàng thấy thế này thì sao nhé, cho dù nàng có ngoại tình ta, ta cũng bỏ qua không lấy gậy đánh nàng?"
Lưu Linh vẫn còn khóc.
Thì ra nước mắt cảu cô nương lại nóng như vậy, lòng của chàng lúc lạnh lúc nóng, cũng bắt đầu thấy đau nhói theo.
Thẩm Yến nói, "Được rồi, chẳng những không đánh nàng, ta cũng sẽ không mắng nàng có được chưa nào?"
Lưu Linh trừng mắt dữ tợn với hắn, nàng đau lòng như thế này, vậy mà chàng còn trêu chọc nàng!
Thẩm Yến cười, "Lẽ nào nàng còn muốn ta tặng nàng thêm vài nam nhân để đùa bỡn sao? Chuyện này, chỉ cần nàng không khóc, thì cũng không phải không được."
"... Phì." Cuối cùng Lưu Linh cũng bị chàng chọc cho bật cười.
Cười một cái, chút đau lòng lòng không còn quay trở lại.
Thẩm Yến cầm khăn tay lau sạch nước mắt trên khuôn mặt nàng, sắc mặt không lộ biểu cảm gì, "Lúc nãy ta đùa với nàng, không được ngoại tình sau lưng ta."
"Ta làm gì mà ngoại tình lén lút chứ!" Lưu Linh phản bác.
"Vậy nàng nói xem, rốt cuộc nàng đã làm chuyện gì có lỗi với ta."
Nỗi lòng Lưu Linh đã ổn định, nhỏ giọng, "Ta chọc mẫu thân của chàng tức giận bỏ đi rồi."
Im lặng cả thời gian dài, Thẩm Yến "À" một tiếng, tâm tình thờ ơ.
Lưu Linh ngẩng đầu, nhìn chàng với vẻ kỳ quái, cứ tưởng chàng không nghe rõ lời mình nói, liền cắn răng kể lại tỉ mỉ hết chuyện lúc chiều cho Thẩm Yến nghe.
Đồng thời, nàng cũng ôm theo hy vọng yếu ớt: Thẩm Yến có thể nghĩ ra cách, giúp nàng hòa giải quan hệ với Thẩm phu nhân.
Kết quả Thẩm Yến nghe xong, chỉ lấy ấm trà rót một trà nguội, chàng ngồi xuống, sau khi trầm ngâm nửa ngày mới ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đã chờ đợi thật lâu của Lưu Linh, "Ta thấy hơi đói bụng rồi."
"Thẩm Yến!" Lưu Linh nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn sắc mặt nàng tựa như sương như tuyết, Thẩm Yến nhỏ giọng cười, vẫy tay bảo nàng qua ngồi xuống, nói với vẻ không sao cả, "Không sao, mẹ ta chính là như vậy, một lát sau là không có việc gì nữa."
"Khi bà ấy nói không tốt về ta với chàng, chàng phải..."
"Bà ấy sẽ không nói với ta."
"Bà ấy bảo chàng về Thẩm gia sống..."
Nụ cười càng nở rộ trên gương mặt Thẩm Yến, xo4 nắn cô nương đang ở trong vòng tay, cảm thấy nàng quan tâm ắt sẽ gây loạn, "Tiểu A Linh à, nàng bị mẹ của ta gạt rồi. Bà ấy sẽ không bao giờ gọi ta về nhà sống đâu."
Đôi mắt Lưu Linh mở to, nàng bị Thẩm phu nhân gạt?! Nhưng khi đó, rõ ràng Thẩm phu nhân rất hung dữ.
"Phải nói sao nhỉ, " Giọng Thẩm Yến đắn đo, "Cha mẹ của ta hơi sợ ta, bọn họ không dám quấy nhiễu ta."
"..." Trên đời này vậy mà lại có mối quan hệ đoạn tuyệt máu mủ ruột thịt kỳ lạ như này.
Nhưng cho dù Thẩm Yến nói gia đình của họ là như thế. Từ nhỏ, phụ thân mẫu thân của Thẩm Yến đều sợ gương mặt của hắn. Chỉ cần sắc mặt nhi tử trầm xuống, đôi phụ mẫu này đã nhìn trái nhìn phái mà nói hắn.
"Nguyên nhân là gì?"
"Lá gan bọn họ khá nhỏ." Sắc mặt Thẩm Yến che đậy bớt vài phần xấu hổ bâng quơ và bối rối, trả lời Lưu Linh với vẻ lơ đãng.
Sợ Lưu Linh vẫn tiếp tục hỏi, hắn cưỡng chế chuyển sang chuyện khác, "Ta sẽ cưới nàng, chắc chắn sẽ cưới nàng, nàng đừng suy nghĩ nhiều nữa."
"... Dạ" Lưu Linh ôm hắn, "Ta sẽ không trở thành phiền phức của chàng, thật đó."
Khi Lưu Linh nói ra như vậy, trong lòng Thẩm Yến chỉ cười, chàng lại không ngờ rằng Lưu Linh đã vì chàng mà hạ một quyết tâm to lớn như vậy.
Nàng thà rằng hai bàn tay trắng, cũng không thể không gả cho chàng.
Nhưng Lưu Linh cau mày, "Thẩm đại nhân, chàng có thể nói cho ta biết, nên làm thế nào để thuyết phục và chung sống hòa bình với phụ mẫu của chàng không? Chàng bận rộn như vậy, làm gì có thời gian, ta muốn thay chàng tận lực hiếu thảo, giúp chàng thuyết phục phụ mẫu chàng thành công, để bọn họ thích nhi tức (*)như ta."
(*)Con dâu
Lòng nàng bất an, bởi vì nàng chưa từng có kinh nghiệm chung sống hòa thuận cùng phụ mẫu. Những kinh nghiệm kia của nàng, đều đưa tới kết cục hỏng bét. Chuyện này khiến nàng e dè rụt rè, lo sợ mạo phạm phụ mẫu của Thẩm Yến, hoặc là chọc cho vị trưởng bối tức giận xảy ra chuyện.
"Nàng không cần phải thay đổi gì cả, hôm nay nàng làm như thế nào, sau này thì cứ thế mà làm." Nhìn Lưu Linh vẫn chưa hiểu rõ, Thẩm Yến do dự, "Cha mẹ của ta, ừm, bọn họ là một cặp cọp giấy."
"...Ý của chàng là gì?" Lưu Linh lùi ra sau cảnh giác.
Thẩm Yến cười, "Chính là ý mà nàng nghĩ đến -- Cứ giận dữ nhiều thêm, dùng thân phận quận chúa nghiền ép, bọn họ sẽ biết gật đầu."
Lưu Linh nhìn chàng với vẻ nghi ngờ, nàng không tin. Cho dù không tin, nàng cũng không muốn đối xử với cha mẹ Thẩm Yến như vậy. Nhìn bọn họ nuôi dưỡng nên một người nhi tử ưu tú như thế này, nàng cũng không nỡ lòng ức hiếp hai vợ chồng đó.
Thẩm Yến nhíu nhíu mày, tùy theo nàng.
Nhưng Lưu Linh lại đang nghĩ, vậy trước kia Tần Ngưng đã làm như thế nào mà khiến cho cha mẹ Thẩm Yến yêu thích? Thật sự giống như Thẩm Yến nói, Tần Ngưng ngày nào cũng làm chuyện ác sao?
Vừa nghĩ là thấy không có khả năng đó rồi.
Ngẩng đầu khẽ liếc nhìn Thẩm Yến, Lưu Linh quyết định cách của mình, không hỏi Thẩm Yến nữa. Bọn họ tôn trọng lẫn nhau, ai cũng không hỏi chuyện của quá khứ.
Ngày đó trở về phủ đệ, Lưu Linh gọi Dương Diệp tìm cách đi nghe ngóng. Nhưng nói sao thì đây cũng là chuyện riêng của người ta, người ngoài sao có thể nghe ngóng được chứ? Huống là đã trôi qua nhiều năm, phủ trưởng công chúa chắc chắn cũng không thích có người nghe ngóng chuyện như thế này.
Lưu Linh lưỡng lự, nàng sẽ vì lý do này mà đi gặp Tần Ngưng một chuyến à?
Suy cho cùng thì đó cũng là vị hôn thê cũ của Thẩm Yến, trong lòng Lưu Linh cũng có chút không tự nhiên.
Nhưng vừa nghĩ đến Thẩm Yến, Lưu Linh lập tức có can đảm.
Rất nhiều năm về trước, Lưu Linh từng gặp Tần Ngưng. Nhưng khi đó nàng ta vẫn còn nhỏ, tâm tư cũng không lộ ra mặt, bây giờ đã sớm quên mất dáng dấp của Tần Ngưng.
Nhưng ngẫm nghĩ để trở thành cô nương có thể xứng đôi với Thẩm mỹ nhân, chắc chắn là một vị mỹ nhân hàng đầu.
Lưu Linh nghiêm túc trang điểm cho mình, rất cần tạo cho bản thân vẻ kiều diễm át hết mọi người. Trước kia nàng trang điểm kỹ lưỡng, là vì muốn Thẩm mỹ nhân kinh diễm vì sắc đẹp của nàng. Kết quả không biết Thẩm mỹ nhân có bị kinh diễm hay không, còn bây giờ nàng phải khiến cho vị hôn thê cũ của Thẩm mỹ nhân phải kinh ngạc vì sắc đẹp của nàng.
Đúng là cuộc đời đầy máu chó mà!
Lưu Linh vốn là mỹ nhân, trang điểm thêm một chút, sau khi ra ngoài, người trong Hầu phủ đều bị vẻ xinh đẹp lộng lẫy của nàng làm cho chói mắt một lúc.
Lão Hầu gia gọi cháu gái sang, trong lòng hồi hộp, mặt nở nụ cười ha ha, "A Linh trang điểm xinh đẹp như thế này, là muốn đi gặp ai?"
Gần đây Lưu Linh cứ hay chạy ra ngoài, lão Hầu gia đã sớm nghi ngờ, bây giờ thấy nàng trang điểm động lòng người thế này, lòng quả thật lạnh băng như nước: Là tên tiểu tử thối nào muốn gạt mất cháu ngoại ngoan A Linh của lão?
Lưu Linh trả lời không có chút áp lực nào, "Gia gia, con đi chào hỏi quận chúa Trường Ninh."
"... Tiểu nha đầu Tần Ngưng?" Lão Hầu gia mới là người hiểu rõ hết Nghiệp Kinh, cháu gái vừa nói, ông đã có thể chỉ ra nguồn gốc, không khỏi nở ra nụ cười, "A Linh cũng biết Tần nha đầu sắp về kinh sao? Ồ, các con tính cách vậy mà lại tương đồng, nếu như không phải nó đi sớm thì các con còn có thể làm bạn với nhau."
"Hả?" Lưu Linh kinh ngạc, Tần Ngưng không ở Nghiệp Kinh à?
Dương thị vệ đang đứng dưới nắng gắt bên ngoài cực kỳ bất đắc dĩ: Quận chúa, người có chuyên tâm nghe báo cáo của thuộc hạ về chuyện của quân chúa Trường Ninh không vậy? Năm năm trước sau khi nàng ta vứt bỏ Thẩm đại nhân, hình như cũng không quay về Nghiệp Kinh!
Sẵn tiện Lưu Linh đang hoảng hốt từ phòng lão Hầu gia đi ra, Dương Diệp lại nhắc nhở vị quận chúa không thường để tâm, "Thưa quận chúa, tới lúc người và quận chúa Trường Ninh giao tế với nhau, tuyệt đối đừng nói sai nha."
"Nói sai chuyện gì?"
"Quận chúa Trường ninh chỉ là đi cùng một vị giang hồ, nhưng nàng ta không lập gia đình, Nghiệp Kinh vẫn không có tin tức nàng ta lập gia đình."
"..." Trong nháy mắt Lưu Linh không còn muốn giao lưu tình cảm với Tần Ngưng nữa.
Một cô nương còn chưa gả đi, lỡ như còn nhớ thương tới Thẩm mỹ nhân nhà nàng thì phải làm sao... Dù gì thì Tần Ngưng cũng có sự ủng hộ của cha mẹ Thẩm Yến, bản thân lại thay đổi thất thường, rất khó nói rõ tâm tư rung động của nàng ta.
Thẩm mỹ nhân nhà nàng tốt như vậy, không cho phép người nào được động đến!
Vào thời điểm Lưu Linh còn đau đầu vì Thẩm Yến, từ Giang Châu đến Nghiệp Kinh, xe ngựa đánh dấu là của của phủ Quảng Bình vương đi suốt cả ngày lẫn đêm. Ngoại trừ đứa bé sinh bệnh, hai vợ chồng của Quảng Bình vương còn có hai nữ nhân, đều ngồi trong xe ngựa.
Quảng Bình vương phi nhìn về hướng Nghiệp Kinh với vẻ ngây dại, theo đó mà suốt cả ngày cứ dựa người vào nơi kia, ánh mắt bà ta ướt át, cảm xúc dằn xé: Mười năm rồi! Đã mười năm rồi! Rốt cuộc bà ta cũng đã một lần nữa ngồi xe ngựa trở về Nghiệp Kinh!
Bà ta nhớ phụ thân tuổi đã cao, nhớ tới huynh đệ tỷ muội. Bà ta nhớ người thân của mình, ngày đêm không hề chợp mắt.
Chỉ vì sau khi tỷ tỷ của bà qua đời, gả cho tỷ phu (*), cho nên suốt cả đời khó được tha thứ... Nhưng đã mười năm trôi qua rồi!
(*)Anh rể.
Bà ta còn bao nhiêu cái mười năm để chịu đựng kia chứ?
Quảng Bình vương vỗ vỗ tay thê tử, nói an ủi, "Đừng sợ, ta sẽ khẩn cầu nhạc phụ đại nhân, để nàng được gặp mặt người thân."
Quảng Bình vương phi lắc đầu, kéo tay trượng phu, dịu dàng khuyên nhủ, "Còn có A Linh, chàng đừng luôn tức giận với nó. Nó vẫn còn là đứa trẻ, lại còn là do tỷ tỷ để lại..." Nhìn ánh mắt trượng phu buồn bã, bà ta không nói tiếp nữa, "Chàng cứ hay la nó, thì nó làm sao biết được chàng thương yêu nó? Tính cách A Linh như đứa trẻ, chúng ta bao dung cho nó."
Quảng Bình vương im lặng, một lúc thì cười khổ, "Nếu có thể, làm sao ta có thể bằng lòng đi với nó tới bước này? Nó không nghe tất cả những lời ta nói, cứ luôn cảm thấy là ta hại nó... nó cũng là con của ta. Trên đời này nào có phụ thân ác độc như nó nghĩ chứ?"
Quảng Bình vương phim trầm mặc không nói, những năm này, bà cứ luôn nghĩ đến A Linh... cứ suy nghĩ mãi rồi cảm thấy hối hận.
Nếu bà ta không gả cho anh rể thì A Linh vẫn là đứa cháu gái bà ta thương yêu nhất... Bà cứ luôn cho rằng mình và chồng đều đã sai rồi.
Nghiệp Kinh đã được định trước sẽ đón lấy một thời điểm rối loạn.
- -----oOo------