Hai hàng lông mày Mạc Dịch từ từ nhíu lại, ngón tay anh vô thức miết chặt khiến cho mặt giấy thô ráp bị hằn xuống vài vệt mờ mờ.
FIND ME?
Anh nhớ tới lời gợi ý được nêu ra lúc trò chơi vừa mới bắt đầu:
“Bé ngoan bé ngoan, nghe lời thì mới được chơi trò chơi.”
Trò chơi ở đây chẳng lẽ ý chỉ trò trốn tìm? Nếu đúng là vậy thì anh phải đi tìm ai? Nếu anh thắng thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Còn…nếu anh thua thì sao?
Có vô số thắc mắc quẩn quanh trong đầu Mạc Dịch, nghĩ mãi cũng chẳng ra câu trả lời.
Anh bèn ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kỳ, mở miệng định nói.
Nhưng khi đối diện với ánh nhìn chăm chú của đối phương, đôi mắt nhạt màu dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối có vẻ cực kỳ chuyên chú, đồng tử dài mảnh như xà đồng khiến người ta bắt gặp mà kinh hãi.
Tim Mạc Dịch nảy lên một cái, cảm giác nguy hiểm rợn người tràn lên chạy dọc sống lưng anh.
Lúc định thần nhìn lại lần nữa, chỉ thấy vẻ mặt Tống Kỳ vẫn rất bình thường, hiện đang ngồi xổm bên cạnh anh ngó xem tờ giấy:
“Sao rồi? Có phát hiện gì không?”
Mạc Dịch cụp mắt xuống, hàng lông mi đen dày che khuất cảm xúc vừa nảy sinh trong đôi mắt anh.
Anh đưa tờ giấy trong tay cho Tống Kỳ.
Đương lúc hắn tiếp nhận chăm chú quan sát nó, Mạc Dịch làm như vô tình hỏi vu vơ:
“Này, lúc đầu làm sao anh nhận ra tôi vậy?”
Tống Kỳ đáp: “Giang Nguyên Nhu nói với tôi, xem trong đám đông ai có vẻ ngoài xuất chúng nhất thì đó là anh.”
Mạc Dịch: “…” Nghe cũng giống phong cách của Giang Nguyên Nhu thật.
“Thật ra cô ấy cũng miêu tả cụ thể đặc điểm tướng mạo của anh cho tôi.” Tống Kỳ ngước mắt nhìn anh một cái: “Nếu không tôi cũng không thể liếc một cái đã nhận ra anh được.”
Mạc Dịch nhíu mày, nhắc lại câu hỏi mà vừa rồi ở trong đại sảnh vẫn chưa nhận được hồi đáp:
“Nhưng Giang Nguyên Nhu lại không nói cho tôi biết đến lúc gặp nhau phải dùng ám hiệu gì, nên tôi mới tưởng anh sẽ không đến.”
Nghe xong những lời này, Tống Kỳ ngẩng đầu nheo mắt nhìn anh, nói một cách từ tốn: “Tôi sẽ đến.”
Mạc Dịch sửng sốt:… Ừm? Nói câu gì mà chẳng hiểu ra sao vậy?
Giây tiếp theo, Tống Kỳ lại cúi đầu, tiếp tục giải thích như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
“Quãng thời gian vừa qua tôi nhận lời mời dẫn dắt một người mới, đến lúc trở về hiện thực anh đã tiến vào màn chơi này rồi, nên mới không kịp liên hệ với anh.”
Giang Nguyên Nhu quả thật cũng từng nhắc, giữa hai màn chơi liên tiếp sẽ có một khoảng thời gian chờ đợi, chỉ cần sử dụng đạo cụ trong khoảng thời gian này là có thể cùng người khác tham gia trò chơi.
Giải thích như vậy xem ra cũng hợp lý.
Huống chi, Tống Kỳ cũng biết Giang Nguyên Nhu — phải biết rằng cô che giấu thân phận của mình cẩn thận cực kỳ.
Mạc Dịch mím môi tiếp tục truy vấn:
“Nói mới nhớ, vừa rồi anh nói với hai cô gái kia mình là người mới, vậy anh không mang theo trang bị gì thật à?”
Tống Kỳ mặt không đổi sắc giải thích: “Nhờ một đạo cụ đơn giản đổi từ cửa hàng thôi.”
Nói xong hắn nắm tay một cái, bên người xuất hiện một chiếc ba lô, lúc buông tay ra, chiếc ba lô ấy lại một lần nữa biến trở về không khí.
Mạc Dịch gật gật đầu, sự hoài nghi vẫn luôn ẩn giấu trong đôi mắt rốt cục cũng hơi phai nhạt.
Anh nhận lại tờ giấy trong tay Tống Kỳ, chống người vào thành giường bên cạnh để đứng dậy.
Đúng lúc này, động tác của Mạc Dịch đột ngột khựng lại.
Ánh mắt anh dừng ở tấm thẻ treo trên đầu giường.
Tấm thẻ đã cũ lắm rồi, dơ bẩn lại phủ kín bụi bặm, nhưng vẫn có thể lờ mờ đọc được chữ viết bên trên.
Dòng chữ in hoa rất đẹp ghi: Iris Municipal Orphanage (Cô nhi viện thị trấn Iris).
Mà phía sau mấy từ tiếng anh lại chen vào hai chữ tiếng trung chẳng ăn nhập chút nào — “Mạc Dịch”.
Sao lại có tên của anh ở đây?
Lưng Mạc Dịch lạnh toát.
Anh vội vàng đứng dậy, bước nhanh đến chỗ mấy chiếc giường khác để kiểm tra tấm thẻ treo bên trên.
“Daniel”, “Tommy”, “John”…
Ngoại trừ chiếc giường nơi anh tỉnh lại, những tấm thẻ khác đều viết những cái tên tiếng anh rất bình thường, hẳn là tên của những cô nhi từng nằm trong căn phòng này.
Lòng dạ Mạc Dịch loạn cào cào, anh đứng cạnh chiếc giường xếp cuối cùng để nhìn về phía chiếc giường nơi mình tỉnh lại—
Trong không gian yên tĩnh đến đáng sợ, dưới ánh đèn mờ ảo và không khí tràn ngập tro bụi, chiếc giường nhỏ hẹp chìm vào bóng tối nơi góc tường, thoạt trông vừa trơ trọi lại quỷ dị như đang lẳng lặng chờ đợi điều gì.
Trong đầu Mạc Dịch phút chốc hiện lên một ý tưởng:
Cách ghi tên như thể anh… chính là một thành viên của cô nhi viện này vậy.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng huyên náo, đánh thức Mạc Dịch khỏi dòng suy nghĩ miên man, anh thoáng ngẩn ngơ rồi lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Mạc Dịch quay người nói với Tống Kỳ đang đứng ở một bên: “Đi xem xem.”
Ngay sau đó anh dẫn đầu bước ra ngoài, Tống Kỳ nhìn theo bóng dáng anh, sững người lại một chút rồi cũng nối gót.
Vừa mới tới lối vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng thét chói tai như móng tay cào vào thủy tinh ken két:
“— AAA!!!”
Bước chân Mạc Dịch thoáng khựng lại.
Anh cố nhịn không đưa tay lên day day lỗ tai ù đặc, rồi mới sải rộng đôi chân dài bước nhanh hơn