Mạc Dịch phủi phủi vụn bánh mì trên tay, đứng dậy khỏi chiếc ghế dài thấp bé.
Anh chầm chậm đi vòng quanh căn phòng, chăm chú quan sát từng ngóc ngách để không bỏ lỡ một chút manh mối nào.
Chiếc đồng hồ phía sau bàn ăn hấp dẫn sự chú ý của anh.
Nó đã cũ nát lắm rồi, lớp sơn bong tróc gần hết để lộ vỏ ngoài bằng kim loại, xiêu xiêu vẹo vẹo treo ở trên tường.
Nhưng không giống với những đồ vật khác trong căn phòng, chiếc đồng hồ này không vương chút bụi bặm nào, tựa như thường xuyên được tỉ mỉ lau chùi sạch sẽ vậy.
Hơn nữa, ngạc nhiên thay kim đồng hồ còn chưa bị hỏng, vẫn kiên cường chạy về phía trước.
Hai kim chỉ hướng năm giờ hai mươi.
Mạc Dịch nhíu mày, cảm thấy hơi nghi hoặc.
Bản thân trò chơi đã có đồng hồ đếm ngược rồi, tại sao còn phải thiết lập thêm một chiếc đồng hồ lộ liễu thế này làm gì nữa nhỉ?
Anh vô thức liếc nhìn qua ô cửa sổ nhỏ hẹp.
Giữa không trung tối đen, con số huỳnh quang vẫn chậm rãi đếm ngược.
Trùng hợp là trò chơi cũng vừa trôi qua năm tiếng hai mươi phút.
Như vậy nghĩa là… Ở thời điểm khởi động trò chơi, chiếc đồng hồ này cũng bắt đầu hoạt động.
Càng thêm nhiều bí ẩn không lời giải tích tụ trong lòng, tựa như rặng mây đen ùn ùn kéo tới, xâm chiếm mọi ngõ ngách trái tim, nhồi đầy cổ họng Mạc Dịch, khiến anh cảm thấy hít thở thật khó khăn.
Cô nhi viện này không giống với màn chơi trước, phạm vi rộng hơn, manh mối cũng không dày đặc như vậy.
Có nhiều khi manh mối chỉ càng kéo theo nhiều nghi vấn rối như tơ vò, chẳng biết nguồn cơn ở đâu mà lần.
Mạc Dịch thở dài một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại.
Thời gian sinh tồn của màn chơi này vẫn còn rất dài, cứ từ từ chậm mà chắc thôi.
Anh nhìn kỹ chiếc đồng hồ một lần cuối cùng rồi mới xoay người hướng đến bức tranh người treo cổ trên vách tường kia.
Nét vẽ nguệch ngoạc cực kỳ đơn giản, hẳn là tác phẩm của một đứa trẻ con.
Cái đầu hình tròn kỳ dị, tứ chi cùng thân mình là mấy nét dọc ngang, vẽ trên mặt tường dơ bẩn trông cực kỳ quỷ quái.
Mạc Dịch mở mảnh giấy đã hoàn thiện của mình ra so sánh với con người que ở trên tường.
Chỉ có vài chỗ là không vừa, còn đâu mỗi một chi tiết ở hai bức tranh đều ăn khớp với nhau, tựa hồ đều là bút tích của cùng một tác giả.
Trong lòng Mạc Dịch xẹt qua một suy đoán mơ hồ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa đưa tới kết luận nào cả.
Trong nhà ăn chẳng còn gì để điều tra thêm.
Vì thế, anh thu hồi mảnh giấy, quay người tìm kiếm Tống Kỳ, định gọi hắn để cả hai cùng rời đi.
Mà vừa mới xoay người đã thấy Tống Kỳ đứng ngay phía sau thành ra giật nảy mình.
Người này bước đi không có tiếng động hay sao vậy?!
Mạc Dịch ôm tim, hít vào thở ra vài hơi mới mở miệng nói: “Đi thôi, nơi này về cơ bản tôi đã quan sát hết rồi, chúng ta đi thăm dò địa phương khác.”
Những người khác cũng bắt đầu lục tục đứng dậy bỏ ra ngoài cửa.
Mạc Dịch cùng Tống Kỳ rời khỏi nhà ăn, men theo hành lang về tới đại sảnh.
Thi thể treo chính giữa căn phòng đã biến mất, chỉ để lại chiếc ghế Mạc Dịch dùng để kê chân nằm trơ trọi giữa đám tro bụi.
Mạc Dịch cũng không bất ngờ.
Anh chỉ nhìn chăm chú vào khoảng trống ấy vài giây, rồi dời tầm mắt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mạc Dịch lượn lờ vài vòng trong đại sảnh, rồi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, bèn chạy tới bên cạnh cửa lớn.
Mấy người Triệu Nghị Thành vừa mới tới đại sảnh liền bắt gặp một màn này:
Mạc Dịch khom lưng lục lọi tìm kiếm quanh phòng rồi nhanh chóng lôi ra một chùm chìa khóa kiểu dáng cổ xưa cùng một mảnh bản đồ rách nát không hoàn chỉnh.
Mỗi một chiếc chìa khóa đều được dán nhãn, viết vài chữ tiếng Anh để nhận dạng, ngặt nỗi một phần đã bị bợt màu vì thời gian trôi qua đã lâu.
Đây chính là một phát hiện cực kỳ quan trọng!
Đám người Triệu Nghị Thành sáng mắt lên, lập tức tụ tập lại gần.
Mạc Dịch cúi đầu tỉ mỉ xem xét tấm bản đồ trong vài phút, sau đó chọn lấy một chiếc chìa khóa nắm trong lòng bàn tay.
Kế tiếp, anh không keo kiệt chút nào mà đặt những chiếc còn lại lên tủ, nói với đám đông:
“Mọi người cầm mấy chìa khóa này rồi dựa theo bản đồ để dò tìm manh mối đi, có điều sau khi xem xong nhớ trả về, nếu không manh mối có thể sẽ bị đứt đoạn.”
Nói đoạn hơi ngừng lại, anh hạ giọng: “Trong quá trình này e rằng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, tốt nhất là không nên hành động một mình, hơn nữa đã cầm chìa khóa thì phải có dũng khí gánh vác hậu quả khi mở cửa ra.”
Lời nói bỗng trở nên nghiêm túc của Mạc Dịch như một gáo nước lạnh, dập tắt tinh thần phấn chấn vừa mới dâng trào trong lòng tất cả, mọi người lại quay về trạng thái thận trọng như cũ.
Đúng lúc này, một người chơi nữ lâu năm nãy giờ vẫn đứng một bên không nói gì chợt mở miệng: “Khoan đã.”
Mạc Dịch sửng sốt quay đầu nhìn.
Người đó nheo mắt bước về phía anh, cất tiếng hỏi:
“Cậu rất quen thuộc với nơi này.
Từ việc lập tức nhận ra tiếng chuông báo cơm lẫn việc biết rất rõ vị trí của những chiếc chìa khóa, chúng tôi không một ai so được với cậu…”
Triệu Nghị Thành bên cạnh rõ ràng có quen biết người này, anh ta nhỏ giọng trách móc: “Tôn Tiểu Nham!”
Người chơi tên Tôn Tiểu Nham kia không nghe, ngược lại còn từng bước dồn ép, chất vấn anh:
“Cậu có thể giải thích một chút được không?”
Nghe xong lời cô ta nói, mọi người không khỏi rùng mình, đồng loạt hướng ánh mắt hoảng sợ và hoài nghi về phía Mạc Dịch — người này từ nãy đến giờ vẫn luôn chỉ đạo tất cả hành động của bọn họ! Chẳng lẽ…?
Mạc Dịch rũ mắt, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vẫn bình tĩnh và kiên định.
Giây tiếp theo, anh ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Tiểu Nham.
Màu mắt Mạc Dịch rất sẫm, khi không biểu lộ cảm xúc gì, đôi con ngươi tối tăm như màn đêm chẳng chút sao trời, làm cho người đối diện bất giác né tránh ánh nhìn chăm chú của anh.
Anh nói:
“Các cô nhi viện công lập ở nước Anh đều có chung một kiểu bài trí cố định, ví dụ như tiếng chuông cùng vị trí cất chìa khóa.
Ở nước Anh cũng có quy định về việc này, phần lớn được áp dụng từ thế chiến I đến nay.
Lời giải thích này đã làm cô vừa lòng chưa?”
Rõ ràng Tôn Tiểu Nham không ngờ đến đáp án ấy, nghe Mạc Dịch nói xong, cô ta hơi đuối lý nên ngây người ra một lúc lâu, nhưng vẫn còn tiếp tục cố chấp ngụy biện:
“Vậy, vậy cũng đâu có ai chứng minh được lời của cậu là thật hay giả? Hơn nữa căn cứ ở đâu mà cậu lại nói đây là nước Anh? Chẳng lẽ cậu từng sống ở trại mồ côi bên Anh…?”
Thấy lời nói của cô ta ngày càng quá đáng, Triệu Nghị Thành liền cao giọng cắt ngang vẻ hơi giận dữ:
“Tôn Tiểu Nham! Cô nói đủ rồi đấy!”
Tôn Tiểu Nham bực bội không thèm nói gì nữa, Triệu Nghị Thành lườm cô ta một cái rồi quay đầu nói với Mạc Dịch:
“Ừm… Thành thật xin lỗi cậu, Tiểu Nham cô ấy…”
Không đợi Triệu Nghị Thành nói xong, Mạc Dịch đã nhanh chóng ngắt lời:
“Không sao, tôi không để ý đâu, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm manh mối.”
Nói xong, anh xoay người bước vào hành lang.
Tống Kỳ thì liếc nhìn Tôn Tiểu Nham bằng ánh mắt u ám, sau đó mới đuổi theo Mạc Dịch tiến vào bên trong.
Trong nháy mắt đó, khuôn mặt Tôn Tiểu Nham tái xanh đi, toàn thân đông cứng tại chỗ, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng như mưa.
— Cặp mắt nhạt màu như được cấu tạo từ chất liệu vô cơ ấy lóe lên ánh sáng tàn nhẫn.
Kẻ này là tử thần coi mạng người như cỏ rác.
Hắn có ánh mắt lạnh lẽo ngạo nghễ của loài thú săn mồi, khiến cho linh hồn ẩn sâu bên trong cô ta tuân theo bản năng mà run rẩy sợ hãi.
“Tiểu Nham, Tiểu Nham!” Giọng nói của Triệu Nghị Thành đánh thức cô khỏi cơn mê muội: “Cô sao vậy?”
Tôn Tiểu Nham lắc đầu mà hồn vía bay tận đẩu đâu.
Tinh thần cô ta vẫn còn chưa ổn định, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng hai người đã đi xa.
Sao người đàn ông kia lại… lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy chứ?
—
Hai người một trước một sau tiến về phía trước.
Trong không gian yên lặng nhuốm vẻ nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng sàn gỗ kẽo kẹt do không chịu nổi trọng lực do chân người giẫm lên.
Đèn tường càng về phía xa càng hôn ám, không thể nào xuyên thấu thứ bóng tối dày đặc như hóa thành thực thể này.
Chúng chỉ có thể gắng gượng tỏa ra quầng sáng màu vàng ấm, chiếu sáng một khu vực nhỏ bên cạnh mà thôi.
Khí lạnh âm u rét buốt leo lên từ gan cốt bàn chân, theo đốt xương sống lây lan ra khắp cơ thể.
Mạc Dịch đột ngột dừng bước.
Chỉ thấy trên sàn hành lang phía trước đặt một con gấu bông ngồi rất ngay ngắn.
Lớp lông màu vàng thưa thớt, tứ chi lay lắt hai bên thân, nó bị thiếu một con mắt, con mắt đen còn lại thì mờ xước, được khâu lại một cách cẩu thả ở trên đầu.
Thân mình khiếm khuyết của nó nghiêng đi, con mắt duy nhất phủ đầy bụi và vết rạn đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào Mạc Dịch.
— Đây đúng là con gấu bông từng xuất hiện trong phòng anh.
Mồ hôi lạnh túa ra ướt lưng Mạc Dịch.
Có giọng nói trầm thấp của Tống Kỳ truyền đến bên tai: “Làm sao vậy?”
Thanh âm của hắn khiến Mạc Dịch thoáng giật mình tỉnh táo.
Giây phút tiếp theo khi anh định thần nhìn lại, hành lang phía trước trống trải chẳng có một vật gì.
Con gấu bông kia đã biến mất vào hư không.
Tinh thần Mạc Dịch