Mạc Dịch như rơi xuống vực thẳm.
Cả người anh lạnh băng, trong nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất sạch, cảm giác sợ hãi sởn tóc gáy bao trùm toàn bộ cảm quan.
Luồng khí lạnh từ xương cụt tràn lên, bóp nghẹt trái tim Mạc Dịch.
Anh nhắm chặt mắt nằm ngay đơ trên giường, chầm chậm điều chỉnh hơi thở run rẩy của mình.
Nỗi sợ hãi xâm nhập từng lỗ chân lông, lúc này có một giọng nói đang không ngừng kêu gào trong đầu anh:
Không được mở mắt! Không được mở mắt!
Dưới hàng mi chập chờn, đôi con ngươi không thể khống chế được mà run rẩy theo nhịp hô hấp phập phồng.
Đúng lúc này, một bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo bắt lấy cánh tay vẫn buông bên cạnh của Mạc Dịch.
Cơn rét buốt theo da thịt xâm nhập vào tận cốt tủy khiến anh không khỏi rùng mình.
Hơi thở lạnh giá tiến sát bên tai làm lông tóc xung quanh hơi dựng lên, nỗi sợ hãi như cuộn chỉ rối nhồi đầy cổ họng Mạc Dịch, làm anh gần như không thể thở nổi.
Giọng trẻ con mềm nhẹ kia lại khẽ khàng vang lên:
“Tiếp theo đến lượt anh đi tìm em nha.”
Tiếng nói vừa dứt thì trong tay Mạc Dịch bị nhét vào một vật tròn nho nhỏ cứng rắn.
Sau đó, hơi thở lạnh lẽo và bàn tay bé xíu ấy rời đi.
Mạc Dịch vẫn cứng đờ người, đồ vật nho nhỏ hình tròn kia nằm trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chút hơi lạnh tỏa ra từ nó làm anh không dám nắm chặt, chỉ thấy lạnh đến mức đau cả tay.
Anh khống chế hô hấp, làm cho tần suất phập phồng của lồ ng ngực trở nên thật chậm rãi và bình thản.
Sự tĩnh lặng cùng bóng tối giúp cảm quan của Mạc Dịch càng trở nên nhạy bén, anh thận trọng chờ đợi diễn biến tiếp theo xảy đến, đầu óc căng như dây đàn.
Bóng tối vô cùng vô tận như vực sâu cắn nuốt tất cả thanh âm.
Nó cứ liên tục lan tràn, tiếp tục bành trướng, như cơn sóng biển hấp thu toàn bộ động tĩnh và ánh sáng ở trên đời.
Không biết đã trôi qua bao lâu —
Do căng thẳng và mệt nhọc quá độ mà Mạc Dịch lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi mất.
Đến lúc mở bừng mắt ra, tất cả đèn đã sáng trở lại.
Mạc Dịch hơi sửng sốt nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, cho dù là tiếng chuông đồng đánh ầm ĩ bên tai cũng không lôi được thần trí của anh trở về.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm lên trần nhà dơ bẩn xưa cũ, mãi vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Tối hôm trước… cứ thế mà trôi qua ư?
Mạc Dịch chớp chớp mắt, đầu óc vẫn cứ mơ mơ hồ hồ.
Cứ như thế thành công sống sót qua một đêm ư?
Đột nhiên tựa hồ nhớ tới chuyện gì, Mạc Dịch cuống quít ngồi dậy mở bàn tay phải ra —
Lòng bàn tay anh bị v@t cứng hằn lên một vệt đỏ lõm xuống.
Vết hằn vắt ngang làn da trắng nõn trông vô cùng gai mắt.
Thứ bị bỏ vào tay anh vẫn còn đây.
Một nửa hình cầu đen nhánh sáng bóng lẳng lặng nằm đó, thoạt trông như là cúc áo, nhưng lại không có khuy.
Mạc Dịch ngơ ngẩn nhìn nó chăm chăm, những ngón tay cứng đờ bởi vì quá lâu không hoạt động từ từ khép lại.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một thanh âm quen thuộc, đánh thức Mạc Dịch khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“Dậy rồi sao?”
Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn về nơi tiếng nói phát ra.
Chỉ thấy Tống Kỳ đứng dựa cửa, đôi đồng tử nhạt màu xám tro nhìn về phía anh, một nửa khuôn mặt chìm trong ánh sáng từ ngọn đèn ngoài hành lang, đường nét hơi chút mông lung:
“5 giờ, dựa theo thời gian biểu thì đã là buổi sáng rồi.”
Mạc Dịch lúc ấy mới nhìn xuống đồng hồ của mình:
5 giờ 5 phút.
Anh vội vàng đứng dậy, thuận thế bỏ v@t cứng tối hôm qua bị nhét trong tay mình vào túi áo.
Bởi tối qua đi ngủ mà không thay đồ, nên dù Mạc Dịch ngủ rất ngoan, không giãy dụa chút nào thì quần áo trên người cũng bị nhiều chỗ nhăn nhúm.
Mạc Dịch sửa sang một chút theo bản năng rồi mới bước nhanh tới cửa, nhẹ giọng nói với Tống Kỳ đang đứng ở nơi đó chờ anh:
“Đi thôi.”
Hai người lại lần theo hành lang tăm tối hướng ra bên ngoài, Mạc Dịch há miệng, đang định kể cho Tống Kỳ nghe sự tình hôm qua mình gặp phải, thì trùng hợp hắn cũng lên tiếng, chặn đứng lời anh định nói ra:
“Tay có khỏe không?”
Mạc Dịch ngẩn người, mãi mới hiểu Tống Kỳ đang hỏi thăm vết thương của mình.
Anh cúi đầu nhìn nhìn bàn tay trái vẫn còn bị bó như cái bánh chưng, thử giật giật đầu ngón tay, cảm nhận cơn đau rức từ vết thương truyền lên đại não.
Mạc Dịch mặt không đổi sắc đáp: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Đúng lúc này, hai người bắt gặp mấy người chơi khác từ trong phòng đi ra, xem chừng cũng đang chuẩn bị hướng về phía nhà ăn.
Mấy người nhập hội mà đi.
Mạc Dịch đành phải nuốt những lời định nói vào trong bụng.
Lúc tới nhà ăn đã có mấy người chờ sẵn nơi đó rồi.
Mạc Dịch âm thầm nhìn một vòng bên trong, đếm nhẩm ở trong lòng: Vẫn là tám người, không khác gì tối hôm trước.
Xem ra tất cả đều an bình vượt qua một đêm này.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Triệu Nghị Thành đứng dậy cất tiếng: “Thật tốt quá, chúng ta đều sống sót qua đêm thứ nhất, bây giờ đi lấy cơm sáng thôi.”
Mạc Dịch cùng Tống Kỳ theo dòng người tiến về phía trước, bước tới quầy ăn.
Lần này trên mặt quầy vẫn là một giỏ bánh mì đen khô khốc, nhưng trong cái nồi bên cạnh không phải nước lã mà có nước canh ấm áp — gọi canh là đã châm chước nó lắm rồi, trên bề mặt màu vàng nhạt bẩn thỉu phủ một lớp dầu mỏng lõng bõng, tỏa ra mùi nước rửa chén khó ngửi, loãng lòe lòe, giá trị duy nhất nó đem lại có chăng chỉ là độ ấm mà thôi.
Mạc Dịch lúc này mới hiểu được tại sao mấy người xếp hàng trước bọn họ lấy đồ xong lại xanh mặt mà rời đi, có người thậm chí chỉ lấy mỗi bánh mì đen.
Vẻ mặt anh chẳng thay đổi gì, chỉ cúi đầu múc một chén canh, cầm hai khối bánh mì, đi sau lưng Tống Kỳ tìm một chỗ để ngồi xuống.
Từng người chơi nhìn chằm chằm thức ăn trước mắt vẻ lo lắng, chẳng ai nuốt trôi được bánh mì đen thô ráp ở trong miệng, có vài người kén ăn thậm chí còn đẩy bát nhịn đói.
Có điều khác với những người mới mặt nhăn như mướp đắng, số ít người chơi có kinh nghiệm thoạt trông hiển nhiên thoải mái hơn nhiều.
Bọn họ đã quen với trò chơi, biết đem theo đồ ăn khi vào game, nhưng ngay cả như vậy thì số lượng được mang theo cũng hữu hạn, nên đồ ăn riêng của bọn họ không nhiều.
Vì vậy bọn họ hiển nhiên hiểu được đạo lý giàu có thì không nên khoe khoang, một đám chậm rãi khoan thai nhai bánh mì, chứ không lộ đồ ăn của mình ra cho người ta thấy.
Mạc Dịch bình thản cúi đầu gặm bánh mì trong tay, trong đầu tự hỏi không biết lát nữa có nên về phòng ăn gói bánh bích quy không.
Có điều nước thì vẫn phải uống.
Mạc Dịch biết rõ trò chơi cung cấp đồ ăn nước uống, cho nên bình thường dù được mang đồ ăn thì cũng rất ít người nghĩ đến chuyện mang cả nước theo — dù sao nhược điểm trí mạng của nước là nặng và tốn khá nhiều diện tích.
Nhưng mà, người nhịn đói ba ngày vẫn sống, nhịn khát ba ngày thì chưa biết chừng.
Mạc Dịch một bên bình tĩnh nghĩ ngợi, một bên nâng bát canh vẫn còn ấm lên uống một hơi cạn sạch.
Anh buông bát xuống, nét mặt cũng hơi không thoải mái cho lắm.
Trong khoang miệng tràn ngập hương vị vừa đắng, vừa mặn, vừa chua rất là kỳ quái.
Mặt lưỡi dường như vẫn còn lưu lại cảm giác ngấy mỡ của nước canh.
Mạc Dịch hít một hơi thật sâu hòng đè nén mùi vị ghê tởm ấy vào sâu trong cổ họng.
Dù sao cũng sống cuộc sống an nhàn sung sướng được nhiều năm rồi, anh chịu khổ được, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Mạc Dịch cau mày, dạ dày hơi nhộn nhạo.
Đúng lúc này bỗng có v@t cứng đặt bên khóe môi mềm mại rồi đẩy nhẹ một cái, lướt qua hàm răng lọt vào trong khoang miệng anh.
Mùi hoa quả thơm ngọt lập tức ứa ra, che phủ hoàn toàn thứ hương vị kỳ quái buồn nôn lúc trước.
Mạc Dịch ngậm kẹo hoa quả, má phồng lên một khối, anh hơi ngẩn người nhìn sang bên.
Tống Kỳ ngồi nghiêm chỉnh, cụp mắt ngắm nghía bàn tay đang đặt trên đầu gối, góc nghiêng khuôn mặt cứng cáp cương nghị, tựa như kẻ làm ra hành động vừa rồi không phải là hắn vậy.
Mạc Dịch không khỏi cúi đầu hạ giọng nói:
“Cảm ơn anh, ngọt lắm.”
Nói xong anh quay mặt đi, cầm bánh mì đen tiếp tục cụp mắt chăm chú nhai nuốt.
Thấy tầm mắt Mạc Dịch đã chuyển dời, Tống Kỳ cũng ngước lên, đôi đồng tử nhạt màu chăm chú nhìn sườn mặt anh, biểu cảm khó dò.
Hắn nâng ngón tay vừa chạm vào môi Mạc Dịch, làn da bên trên vẫn còn sót lại hương hoa quả thơm ngát, cùng với đó là xúc cảm mềm mại xen lẫn đôi chút thô ráp vì thiếu nước vương vấn nơi đầu ngón tay.
Tống Kỳ đưa lên bên môi khẽ nếm.
Khóe miệng nhếch lên một đường cong rất khẽ.
Đúng vậy, rất ngọt.
—
Thời gian bữa sáng kết thúc rất nhanh.
Mạc Dịch đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, cùng những người chơi còn lại bước ra khỏi phòng ăn.
Dựa theo thời gian biểu, kế tiếp hẳn là thời gian lên lớp của các cô nhi.
Mọi người đi theo chỉ dẫn trên tấm bản đồ cũ nát không hoàn chỉnh, vòng một vòng qua đại sảnh, hướng về một hành lang sâu hun hút khác.
Mạc Dịch đi ở cuối cùng đội ngũ, một bên im lặng theo sát, một bên phác thảo trong đầu kết cấu đại khái của cả cô nhi viện này: Hành lang đầu tiên, cũng là hành lang dài nhất, chứa phòng ngủ của cô nhi cùng phòng vệ sinh, tất cả người chơi đều bị phân tán ở các phòng khác nhau.
Hành lang thứ hai bên cạnh là ngắn nhất, chỉ có một phòng, đó là nhà ăn ở cuối hành lang nơi các cô nhi đến dùng cơm.
Hành lang thứ ba có thư viện cùng phòng đồ chơi, thư viện nối liền với phòng học — đây chính là nơi bọn họ đang đến.
Còn khoảng bản đồ đánh dấu hành lang thứ tư thì cực kỳ bẩn thỉu mơ hồ, thậm chí đã bị tổn hại nặng nề, điểm duy nhất có thể thấy rõ ràng là phòng viện trưởng ở phía ngoài cùng, những cột mốc khác đã bị hư hại đến mức không thể nào nhận ra được nữa.
Mạc Dịch đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cắm cúi đi về phía trước.
Kẹo hoa quả trong miệng đã sắp tan hết, vì thế anh nhai luôn mấy mảnh vụn còn sót lại, hương vị trái cây thơm nồng bùng nổ trong vòm miệng, khiến cho Mạc Dịch bất giác hơi nheo mắt lại.
Kỳ thật Mạc Dịch rất thích ăn đồ ngọt, nhưng từ trước đến nay anh cực giỏi che giấu sở thích thực sự của bản thân, nhằm xóa bỏ những vết tích đặc thù, tránh bại lộ nhược điểm của mình, cho nên rất ít người biết anh hảo ngọt.
Mà từ lúc tham gia màn chơi này tới nay, về cơ bản những gì Tống Kỳ đưa cho anh toàn là đồ ngọt cả.
Mạc Dịch mím môi vẻ đăm chiêu, trong lòng kiểm điểm lại một lượt hành vi của mình từ lúc vào game đến nay — tự khẳng định bản thân chưa biểu hiện sự thiên vị rõ ràng đối với đồ ngọt bao giờ.
Mà Tống Kỳ còn nói hắn cũng không thích ăn.
Vậy tại sao hắn lại mang theo nhiều đồ ngọt như vậy vào trò chơi? Chẳng lẽ là do kẹo nhiều năng lượng, lại tiện lợi sao?
Dường như cũng có lý…?
Đúng lúc này, đội ngũ dừng lại.
Mạc Dịch chớp chớp mắt, thôi không suy đoán đủ loại linh tinh nữa, ngẩng đầu nhìn lên trước.
Bọn họ giờ phút này đã tới cửa thư viện.
Hành lang dài quanh co tối tăm, đại sảnh ở xa xa phía sau lập lòe vầng sáng rất nhỏ, nửa cánh cửa trước mặt chìm trong bóng tối mập mờ, tấm biển treo bên trên khuyết mất một nửa, nửa còn lại phủ đầy bụi bặm của thời gian, gắng lắm mới đọc ra mấy chữ “thư viện” be bé.
Người đi đầu tiên trong hàng ngũ hơi do dự.
Dù sao người chết gần nhất đã bị treo cổ vì xâm nhập vào trong này.
Anh ta hít sâu một hơi, quay đầu thấy phía sau mình nhiều người như vậy, cũng trở nên can đảm hơn, đặt tay lên quả đấm cửa.
Mới xoay nhẹ một cái, cửa đã lặng lẽ mở ra.
Hiển nhiên người chết ngày hôm qua vẫn còn chưa khóa nó lại.
Mùi ẩm thấp lạnh lẽo ập vào mặt, lẫn với mùi sách cũ cùng bụi bặm luôn ám vào mọi nơi trong cô nhi viện này.
Bất ngờ thay, bên trong khá là sáng sủa, tâm trạng căng thẳng của mọi người cũng được thả lỏng, thấy đoàn người phía trước nối đuôi nhau đi vào trong, bước chân Mạc Dịch lại bất giác ngập ngừng.
Anh quay sang nhìn cánh cửa vẫn bị khóa kín bên cạnh mình.
So với những căn phòng khác, khung cửa này hơi thấp bé hơn một chút, chất liệu thô ráp, hình dạng nghiêng lệch, được chế tác rất thô sơ, đã không còn nhìn ra màu sơn ban đầu của ván cửa nữa.
Chỉ có một dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút sáp màu viết bên cạnh: “Phòng đồ chơi”.
Hiện tại không phải thời điểm được phép đi vào.
Mạc Dịch âm thầm nhìn cánh cửa một lần cuối cùng, sau đó xoay người bắt kịp đội ngũ tiến vào thư viện.
Không gian không lớn, được ngăn cách làm hai phần.
Chỗ sâu bên trong là nơi cất chứa sách báo, dùng trưng bày các bộ sách được quyên tặng, phần còn lại bên ngoài phòng là nơi để các cô nhi lên lớp.
Mặt đất trụi lủi không lót thảm, sắp xếp mấy chiếc bàn ghế dài bẩn thỉu thấp bé, mặt trên trống trơn, phủ một lớp bụi dày.
Mạc Dịch đứng cạnh cửa, nhìn hết một lượt quang cảnh bên trong.
Anh từ từ nheo mắt lại.
Hiện tại rốt cục anh đã hiểu cảm giác bất hợp lý canh cánh trong lòng mình là từ đâu mà ra.
Phòng này cũng như phòng ăn, đều quá nhỏ.
Trong hành lang dài nhất kia là nơi nghỉ ngơi của tất cả cô nhi, có tổng cộng mười hai phòng, mỗi bên sáu phòng.
Mà một phòng có sáu giường ngủ, tính ra cô nhi viện này phải chứa được bảy mươi hai đứa trẻ.
Thế mà… dù nhà ăn hay phòng học, những chỗ này là nơi sinh hoạt chung, phải chứa được toàn bộ nhân khẩu của cô nhi viện (bao gồm cả trẻ em và hộ lý), lại được xây dựng rất nhỏ, tối đa chỉ chứa được một nửa nhân số là cùng.
Cho dù cô nhi viện này xây xong rồi tuyển sinh không đủ nhân số, cũng không thể quy hoạch những phòng này chật hẹp như vậy được.
Làm thế không phù hợp với lẽ thường.
Mạc Dịch hít sâu một hơi, ghi nhớ nghi vấn này tại đáy lòng.
Anh quay đầu nhìn Tống Kỳ đang đứng bên người, đang định kể cho hắn nghe chuyện đêm qua, lại thấy Tống Kỳ đã mở miệng trước:
“Chúng ta phân công nhau tìm chút manh mối đi.”
Giọng nói của hắn vang lên trong không gian yên tĩnh nghe rất rành rọt, vài người chơi khác thấy vậy ngẩng lên nhìn, đều gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Mạc Dịch tối đi, anh nuốt những lời định nói trở lại trong bụng.
Sao cứ cảm thấy… Tống Kỳ luôn cố lảng tránh không cho anh nhắc tới chuyện này nhỉ?
Thế nhưng chuyện xảy ra đêm qua, ngoại trừ chính anh, không còn người thứ hai biết đến.
Có phải anh hơi đa nghi không?
Mạc Dịch chăm chú nhìn Tống Kỳ một thoáng, sau đó xoay người đi vào bên trong, quyết tâm tận dụng thời gian một buổi sáng này để nghiên cứu thư viện thật kỹ.
Anh dẫn đầu bước vào khu trưng bày sách báo.
Thông thường nơi nào có chứa tư liệu, nơi ấy là nơi khả quan nhất để tìm được thông tin có giá trị.
Giống như phòng học, thư viện cũng tương đối chật hẹp, mặt đất gồ ghề còn vách tường thì xiêu vẹo, khiến người ta đâm lo lắng không biết nó có nguy cơ đột nhiên sụp xuống hay không.
Căn phòng tối mù, gần như không thấy được sự vật bên trong.
Vách tường cùng mặt đất đều trụi lủi, thậm chí còn chẳng có cả giấy dán tường bẩn thỉu hay thảm trải sàn cũ nát, Mạc Dịch có thể khẳng định đây là căn phòng đơn sơ nhất của cả cô nhi viện này.
Trong căn phòng nhỏ hẹp đặt bừa hai giá sách thấp lùn, trên kệ hỗn độn một ít giấy tờ cùng sách vở bốc mùi ẩm mốc xưa cũ.
Mạc Dịch mở đèn pin cầm tay, chùm sáng tròn lập tức chiếu rọi một khu vực nhỏ trước mắt.
Anh ghé sát lại gần, vươn tay nhấc tờ giấy trên cùng tập tài liệu cũ nát lên khẽ rũ rũ.
Tầng bụi dày theo đó tung bay trong không khí dưới chùm sáng của đèn pin, Mạc Dịch bị sặc, ho khan vài tiếng mới hoãn lại được.
Bụi bặm bao trùm trang giấy đã được phủi đi, để lộ những dòng chữ bị năm tháng ăn mòn trở nên mơ hồ loang lổ không thể đọc nổi nữa.
Đại bộ phận bị mối mọt gặm nhấm tan tành, chữ in bên trên cũng vì không được bảo tồn cẩn thận nên đã mờ hết rồi, không thể tìm ra manh mối nào từ những hồ sơ cùng sách vở ở nơi này được.
Mạc Dịch chưa nản lòng, ngược lại càng thêm chuyên chú.
Như vậy là những tư liệu đã mờ nhòe thì đều không có giá trị, chỉ những gì có thể đọc được mới đem lại manh mối mà thôi.
Rốt cục anh tìm được một thứ kẹp trong quyển sách.
Đó là một tờ giấy hơi mỏng bị nhét bừa vào giữa coi như miếng đánh dấu trang, chất liệu đã khô vàng xốp giòn.
Dưới ánh sáng của đèn pin, nó gần như trong suốt.
Mạc Dịch ngừng thở, dùng đầu ngón tay dài mảnh gầy yếu nhẹ nhàng kẹp góc giấy nhấc lên.
Trên tờ giấy ấy là bút tích vụng về vẽ một con người que bị treo cổ.
Xung quanh nó chằng chịt các chữ cái viết bằng bút sáp màu rực rỡ.
Những vết tích trên tờ giấy này đều đã rất cũ rồi, dính đầy tro bụi cùng vết bẩn, thậm chí còn dính mấy dấu tay nhỏ bé dầu mỡ.
Khác với những tờ