Mạc Dịch quan sát tấm “thảm” vừa phủ trên mặt đất kia.
Chất liệu rất dày, giẫm lên cực kỳ cứng cáp, thậm chí không thể tìm ra điểm khác biệt so với mặt sàn thông thường, hoa văn gỗ bên trên giống y như đúc, trong điều kiện đèn đóm mập mờ như thế này, gần như không thể nào nhận ra đây không phải là mặt sàn thực sự.
Chế tạo rất công phu.
Mạc Dịch thầm đánh giá trong lòng.
So với tòa cô nhi viện ngay cả vách tường cũng đều nghiêng vẹo thì có phải quá một trời một vực rồi không.
Mạc Dịch cuộn tấm thảm sang một bên rồi quay đầu nhìn về cánh cửa sắt trên mặt đất.
Cánh cửa bằng phẳng lóe sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn ảm đạm, mặt trên không có trang trí không cần thiết, toàn bộ đều bóng loáng phẳng lì, chỉ gắn một thứ giống tay cầm ở mặt bên, nằm ngang giữa một cái rãnh trên mặt đất.
Bên trên còng một ổ khóa to dầy kiểu dáng cũ kỹ, tựa hồ bị ai đó dùng lực phá vỡ nát rồi.
Mạc Dịch thử gạt ổ khóa nặng trịch sang một bên rồi nắm lấy tay cầm, nhấc mạnh về phía trước.
Cánh cửa sắt im lìm mở ra.
Một luồng không khí ẩm ướt lạnh lẽo theo tro bụi và mùi thối rữa ập thẳng vào mặt.
Mạc Dịch bất ngờ không kịp phòng bị nên sặc sụa ho khan vài tiếng.
Anh soi đèn pin vào thông đạo bí mật kia.
Không còn được cửa sắt che giấu, bên dưới lộ ra một cái hố tối om, một chiếc cầu thang kéo dài hướng vào phía trong, thông đến khoảng không hắc ám.
Chùm sáng của đèn pin không thể xuyên thấu thứ bóng tối dày đặc trong lòng đất, tối đa chỉ chiếu được mấy bậc thang trên cùng.
Bề mặt tích đầy tro bụi, hiển nhiên đã lâu không có ai đặt chân.
Mạc Dịch lục lọi trong ba lô lấy ra một chiếc kẹp nhỏ đặt ở mép cửa, phòng khi mình đi vào rồi cánh cửa lại đột nhiên sập xuống.
Sau đó anh cúi người cẩn thận trèo vào trong.
Không khí vẩn đục do bị phong bế lâu ngày xộc lên xoang mũi, mỗi bước chân nện xuống lại làm bụi đất rũ tung, bay lượn trong không gian âm u lạnh lẽo dưới chùm sáng của đèn pin.
Cầu thang chật hẹp dài đằng đẵng, càng đi xuống bóng tối càng dày đặc.
Ánh sáng trên đỉnh đầu ngày một yếu ớt, gần như không truyền được xuống căn hầm chật chội này nữa, mà chỉ còn là cái bóng mờ mỗi khi ngẩng đầu nhìn lên.
Rốt cục chân Mạc Dịch cũng đạp tới đất bằng.
Anh rời khỏi bậc thang, thử đi vài bước về phía trước, lay động đèn pin để xem xét rõ ràng địa phương mình đang ở.
Ánh sáng di chuyển trong không gian của căn hầm, rọi ra những đường viền mơ hồ không rõ hình dáng.
Mạc Dịch nheo mắt vẻ đăm chiêu.
Nơi này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Đúng lúc này, ánh đèn pin lướt qua một sợi dây dài rủ xuống từ trần nhà, Mạc Dịch mò mẫm trong bóng đêm, cầm lấy nó rồi nhẹ nhàng giật xuống.
Cả tầng hầm lập tức sáng bừng.
Nơi này hết sức rộng lớn, khung trần có kết cấu đặc dầy dặn chắc chắn, che phủ và bảo vệ cả không gian ngầm, vách tường thẳng tắp cứng rắn, không dán giấy mà để bê tông trơn, bề mặt toàn vết bẩn cùng các mảng ẩm mốc do ở dưới lòng đất lạnh lâu ngày, mặt sàn cũng chỉ trải đá sỏi thô, ma sát với đế giầy phát ra âm thanh khe khẽ.
Ghê rợn nhất là trong này chi chít không biết bao nhiêu giường nhỏ.
Những chiếc giường choán hết không gian, có lẽ vì để tận dụng diện tích nên kê rất sát, gần như không để chừa kẽ hở nào, chiếc nọ nối tiếp chiếc kia thành hàng thẳng tắp.
Băng qua dãy giường nhỏ, ở vách tường đối diện có một cánh cửa gỗ đóng kín.
Mạc Dịch quét mắt nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng, đếm nhẩm trong đầu: riêng ở đây đã có hơn 150 chiếc giường, có thể chứa được số lượng trẻ em tương đương như thế.
Anh lách chân vào khe hở giữa ván giường, cẩn thận tiến về phía trước, đến được cuối phòng rồi Mạc Dịch mới duỗi duỗi chân, thở phào nhẹ nhõm.
Anh đẩy cánh cửa trước mặt ra, sau đó lại tìm thấy dây đèn ở vị trí tương tự.
Sau khi giật nhẹ một cái, bóng đèn trên đỉnh đầu rè rè vài tiếng rồi mới lóe lên, yếu ớt chiếu sáng cả căn phòng.
Mạc Dịch không cầm được mà sởn cả tóc gáy.
Phòng này cũng giống phòng vừa rồi, đều chất chứa cơ man là giường nhỏ.
Nhưng điểm khác biệt là trên tường phun tung toé một lượng máu nâu rất lớn, vết này chồng chất vết kia gần như biến thành màu đen sẫm, khô bết vào cực kỳ đáng sợ.
Trên vách tường còn có vết đạn.
Tất cả đệm giường dơ bẩn đều dính máu hoặc nhiều hoặc ít, thoạt trông cực kỳ thảm thiết.
Tựa như… nơi này từng xảy ra một trận tàn sát vậy.
Trong phòng tràn ngập mùi tanh tưởi mốc meo phát buồn nôn.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, lúc này Mạc Dịch mới phát hiện căn phòng ghê tởm này còn thông đến nhiều phòng nhỏ khác nữa.
Trên cửa đều đánh dấu để phân biệt — “Phòng viện trưởng” “Phòng hộ lý” “Phòng kho” vân vân.
Mạc Dịch chợt hiểu ra.
Anh rốt cục đã hiểu vì sao trên mặt đất ít phòng như vậy, không gian chung vì sao lại xây dựng sơ sài đến thế.
Cô nhi viện trên mặt đất chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm, hoặc có thể nói là thứ dùng để ngụy trang, mà thân xác thực sự cùng nội tạng của nó thì bị che giấu bên dưới lòng đất.
Vậy cô nhi viện trên mặt đất kia đang ngụy trang cho cái gì?
Mạc Dịch nhìn một phòng toàn là giường nhỏ, đáy lòng đã có suy đoán từ từ nổi lên.
Anh cụp mắt xuống, đôi con ngươi đen nhánh nhất thời có vẻ lạnh lùng.
Mạc Dịch vô thức quay chiếc đèn pin trong tay, sau đó lập tức hướng về phòng viện trưởng của tầng