Quầng sáng hình tròn chiếu ra từ đèn pin chớp lóa trên hành lang, mang vẻ âm u giữa bóng đêm dày đặc.
Tiếng bước chân nện đều đều trong không gian trống rỗng, ánh đèn sáng sủa từ dãy phòng học cũng không thể nào xua tan đi ác ý từ tận xương tủy này.
Mạc Dịch vững bước tiến vào khu vực không có ánh điện, bàn tay cầm đèn pin hơi đổ mồ hôi, nhưng tinh thần lại cực kỳ bình tĩnh.
Đèn tuýp phía sau anh vang lên tiếng “rè rè”.
Bỗng nhiên Mạc Dịch dừng lại.
Giang Nguyên Bạch đang đi đằng sau suýt chút nữa đập mặt vào lưng anh, cậu nhát gan nhỏ giọng thầm thì như sợ bản thân sẽ đánh thức thứ gì đó.
“…Làm sao vậy?”
Mạc Dịch lắc lắc đèn pin, ý bảo cậu lại đây mà xem.
Giang Nguyên Bạch rón rén nhô đầu ra, nương theo ánh đèn nhìn về phía trước rồi cũng ngớ người.
Hành lang trước mắt trông rất bình thường, ngoài chuyện không có đèn ra, thì giống y như đầu hành lang còn lại.
Hoàn toàn không có gì kh ủng bố như trong tưởng tượng.
Cậu sửng sốt gãi gãi đầu, bước tới chạm tay vào bức tường cuối lối đi, dưới lòng bàn tay là xúc cảm ẩm ướt lạnh lẽo như băng.
Cậu ngơ ngác thì thào.
“…Sao lại thế này.”
Chẳng lẽ bọn họ giải sai chỗ nào rồi ư?
Đúng lúc này bỗng thấy phía sau truyền đến tiếng thủy tinh vỡ đánh “rầm” một cái, Giang Nguyên Bạch giật nảy mình, chưa kịp quay đầu đã nghe thanh âm Mạc Dịch vang lên bên tai.
“Tránh ra.”
Giang Nguyên Bạch theo phản xạ lách qua một bên.
Một luồng gió sượt qua sườn mặt, Mạc Dịch tay cầm chiếc rìu cứu hỏa, thủ thế bổ về phía bức tường, bổ hai nhát thì lưỡi rìu găm sâu vào trong, lúc kéo ra có tiếng gạch vữa rơi tung tóe.
Ở chỗ Giang Nguyên Bạch đứng có thể thấy ánh sáng phản chiếu từ một tấm cửa sắt phía sau bức tường.
“Trời ạ, sao anh lại nghĩ ra được…” Cậu xoay người nhìn về phía Mạc Dịch thán phục, nhưng chưa nói xong cổ họng đã nghẹn lại.
Chỉ thấy Mạc Dịch sống dở chết dở một tay cầm rìu một tay chống tường, khom lưng thở hồng hộc, như thể động tác vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ thể lực của anh vậy.
… Khục.
Giang Nguyên Bạch cố gắng lắm mới không cười ra tiếng.
Cậu giả vờ ho khan vài cái, cầm lấy chiếc rìu trong tay Mạc Dịch, nói vẻ nín cười.
“Khụ, thôi để tôi làm cho.”
Mạc Dịch chống eo yếu ớt gật đầu.
Advertisement
Giang Nguyên Bạch dùng rìu đập vào vị trí Mạc Dịch vừa mới xuống tay, gạch vữa không chắc chắn lắm, như là mới xây không lâu, chẳng mấy chốc đã bị tháo dỡ một mảng lớn.
Cậu vừa đập vừa nói.
“Mạc tiểu ca à, anh thật sự phải chăm chỉ rèn luyện thân thể đi.”
Mạc Dịch.
“…Cậu chuyên tâm đập tường đi.”
Lần này nếu có thể thoát ra, anh chắc chắn sẽ đăng ký hẳn thẻ tập gym một năm.
Giang Nguyên Bạch làm rất nhanh, chưa đến mấy phút đồng hồ đã đập ra một khoảng trống đủ cho hai người.
Cậu thử đưa tay đẩy cửa, không gặp bất cứ lực cản nào, cánh cửa sắt mở rộng để lộ lối vào tối om.
Mạc Dịch đã hơi lấy lại sức, anh mở đèn pin gật gật đầu với Giang Nguyên Bạch, hai người cùng nhau bước vào trong.
Không khí lạnh lẽo ẩm ướt ập vào mặt làm Mạc Dịch ho sặc sụa, cứ như trong phòng này có mưa dầm mấy tháng không ngừng nghỉ — mùi hôi ở hành lang có lẽ là từ đây mà ra.
Ánh đèn pin hơi chập chờn.
Đôi mắt Mạc Dịch bồi hồi nhìn quanh rồi lộ vẻ kinh ngạc.
Trong gian phòng nho nhỏ xếp mấy giá sách phủ đầy tro bụi, bên trên có cơ man là giấy tờ cũ kỹ ố vàng chất cao như núi, mùi mục nát tràn ra không thể thở nổi.
Nơi này có vẻ là một phòng hồ sơ bỏ hoang.
Vậy vì sao nó lại bị bịt kín lại? Còn che giấu bằng cách rất cực đoan là chôn vào trong tường?
Mạc Dịch dè dặt bước vài bước vào trong, dưới đế giày bụi đất tung lên mù mịt.
Anh quay đầu nói với Giang Nguyên Bạch.
“Chúng ta phân công nhau hành động, cậu qua bên kia tìm xem có tin tức hữu dụng gì không.
Phải làm thật nhanh nhé, thời gian của chúng ta không còn nhiều.”
Hiển nhiên Giang Nguyên Bạch cũng nhớ tới giới hạn 45 phút, cậu nghiêm túc gật đầu, lấy đèn pin từ trong túi xách rồi bước về một phía của phòng hồ sơ.
Mạc Dịch bước về hướng còn lại.
Vừa đi vừa lật tìm giấy tờ trên giá.
Có lẽ vì quá ẩm ướt mà