Kiếm Cung? Chỉ đến thế mà thôi!
Đế Nguyên Quân từ ngữ, hành động khiến toàn trường phải chấn động.
Một người dám khinh miệt một tông môn?
Thử hỏi có ai dám làm, có ai dám nghĩ?
Nhưng trước mắt họ lại có người dám làm như vậy.
Trùng Nhân trưởng lão vẻ mặt tức giận đùng đùng, lão nhìn Đế Nguyên Quân không giấu diễm sát ý của mình.
Khí tức Thiên Địa cảnh tầng ba mạnh mẽ bộc phát.
Có người dám ở trước mặt lão là ra cử động như vậy?
Giết hai đệ tử thân truyền, miệt tông môn?
Thử hỏi có ai chịu được?
“Trùng Nhân lão nhi?”.
Thượng Thiên, Thương Sơn Tông trưởng lão lên tiếng.
“Chuyện của lớp đệ tử thì để chúng đến giải quyết”.
“Ngươi thân là trưởng lão của một tông mà đi so đo với một tiểu bối?”.
“Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì vẻ mặt của ngươi và cả Kiếm Cung bị người đời cười cho”.
“Hừ...”.
Trùng Nhân trưởng lão nuốt xuống cục tức, lão hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho đám đệ tử thân truyền.
“Năm người các ngươi xông lên giết hắn cho ta”.
“Đệ tử tuân mệnh”.
Năm tên đệ tử thân truyền khẽ cúi người rồi đồng thanh nói.
Đứng ở trên lôi đài, Đế Nguyên Quân bị năm người vây chặt.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua năm người rồi khinh thường nói.
“Chỉ dựa vào năm người các ngươi còn chưa đủ?”.
“Kiếm Cung chỉ có tên mà không có người hay sao?”.
Bị Đế Nguyên Quân chọc giận, năm tên đệ tử lần lượt là Thanh Nhiên, Lục Phong, Dương Lễ, Hậu Hoàng, Diêu Minh.
“Ngươi năm lần bảy lượt miệt thị tông môn ta”.
“Giết hại đồng môn ta”.
“Để ta xem ngươi có thực lực như thế nào?”.
“Ngươi nghĩ giết được Hồng Lãng và Phương Hoằng là mạnh lắm sao?”.
“Hai sư đệ mặc dù mạnh nhưng so với bọn ta thì kém xa”.
“Bây giờ cho ngươi một lựa chọn, quỳ xuống nhận lỗi”.
“Quy thuận Kiếm Cung”.
“Nếu không thì chỉ có một con đường chết”.
“Quy thuận Kiếm Cung?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khóe miệng nhếch lên, ánh mắt cười cợt nói.
“Buồn cười đến cực điểm”.
“Hừ, nếu đã thế thì chết đi”.
Dương Lễ hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Đế Nguyên Quân khinh thường nói.
“Các ngươi giết không được ta”.
“Kiếm Cung cũng giết không được ta”.
“Ta đứng ở đây? Ai muốn xông lên chịu chết”.
Đế Nguyên Quân từng câu từng chữ thốt ra khiến toàn trường bật cười.
Ban đầu bọn họ nghỉ Đế Nguyên Quân ỷ bản thân có chút thực lực nên nói lời xằng bậy nhưng bây giờ thì giống như một kẻ hề, xuất khẩu cuồng ngôn và không biết sống chết.
Ngay cả những trưởng lão khác cũng phải nhíu mày, ánh mắt họ nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi thốt ra.
“Tên tiểu tử này không tầm thường”.
“Mặc dù không biết hắn dùng bí pháp gì để ẩn giấu cảnh giới nhưng ta chắc chắn, hắn có cảnh giới là Ngưng Hải cảnh đỉnh”.
“Ở trong tông cũng được xem là đệ tử thân truyền, thậm chí có thể sánh ngang với thủ tịch đệ tử”.
“Không biết hắn là người của gia tộc và đệ tử của tông môn nào?”.
“Ta thấy hắn bảo vệ Lâm Tuyết Nhi như vậy thì mối quan hệ của cả hai không thấp”.
“Ta thật tò mò, ẩn sau lớp mặt nạ đó là người như thế nào?”.
“Hắn mặc dù có thực lực nhưng quá ngông cuồng”.
“Nếu lần này hắn không chết thì tương lai chắc chắn trở thành một phương cường giả đỉnh cấp”.
“...”.
Quay lại với trận chiến, Đế Nguyên Quân bị năm người vây công.
Liên tiếp từng đạo kiếm chiêu mạnh mẽ đánh tới.
Đế Nguyên Quân ánh mắt liếc nhìn từng đạo ánh kiếm rồi dễ dàng tránh né.
Ngay sau đó, hai chân Đế Nguyên Quân giẫm nhẹ rồi đạp không bay lên, hai tay từ từ đưa lên ngang và ở trong lòng bàn tay hắn xuất hiện hai loại lực lượng một đỏ một màu lục nhạt đang điên cuồng xoay chuyển.
Đế Nguyên Quân ánh mắt giống như chủ tể nhìn xuống phía bên dưới, trên gương mặt nở một nụ cười lạnh rồi đạp không lao thẳng xuống bên dưới.
Phanh phanh!
Hai đại lực lượng đồng thời bùng phát khiến toàn bộ lôi đài phải khụy xuống.
Một cỗ uy áp mạnh mẽ bộc phát khiến đám người toàn thân lạnh run lên.
Họ phải dốc hết toàn lực mới có thể ngăn lại.
“Hừ”.
Thanh Nhiên hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Trò trẻ con”.
Nói xong, cả năm người đồng loạt đạp không bay lên.
Liên tiếp từng đạo kiếm chiêu ánh lên rồi thẳng hướng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh.
Hơn hai mươi đại kiếm chiêu sắc bén đánh tới, Đế Nguyên Quân ánh mắt khẽ động, cánh tay phải đưa lên cao rồi đánh ra một đạo chân nguyên tạo thành một màn chắn bảo vệ ở phía trước.
Oanh Oanh!
Liên tiếp, từng thanh âm va chạm vang lên.
Không dừng lại ở đó, nằm người kia vừa công kích vừa chia người nhảy vòng ra sau đánh tới.
Bị tấn công từ hai phía, Đế Nguyên Quân quay đầu nhìn lại rồi quát lớn một tiếng.
“Lăn”.
Rồi sau đó đánh ra một đạo xung kích đánh bay năm người rơi xuống lôi đài.
Không để đám người ổn định lại, Đế Nguyên Quân từ trên cao nhảy thẳng xuống rồi lao nhanh về phía Lục Phong rồi đánh ra một chưởng.
Oanh!
Đế Nguyên Quân thân ảnh chợt lóe lên rồi thình lình xuất hiện.
Quá bất ngờ, Lục Phong không kịp phản ứng lại mà chỉ trong vô thức đánh ra một đạo chân nguyên hộ thể ngay trước người.
Răng rắc!
Đế Nguyên Quân một chưởng mạnh mẽ giống như trời giáng đánh xuống màn chắn khiến nó rung lên kịch liệt và những vết nứt dần dần hiện lên.
Lục Phong hai đồng tử đột nhiên co rút lại, ánh mắt hắn lộ ra vẻ khó tin nhìn Đế Nguyên Quân rồi thúc dục toàn bộ chân nguyên trong cơ thể để gia cố.
Đế Nguyên Quân nhìn màn chắn chân nguyên đang dần được gia cố liền nở một nụ cười lạnh nói.
“Muốn dùng đạo chân nguyên mỏng yếu này để ngăn ta”.
“Vỡ a”.
Lời nói vừa dứt, hai loại lực lượng điên cuồng xoay chuyển.
Chưởng khí chỉ trong nháy mắt bùng phát ra một loại uy lực kinh khủng vô cùng.
Uỳnh!
Một thanh âm đinh tai vang lên khiến cả lôi đài phải rung lên kịch liệt, vị trí phía bên dưới chân Lục Phong hiện lên những vết nứt và đang lan rộng ra xung quanh.
Chỉ trong nháy mắt màn chắn chân nguyên của Lục Phong bị chấn nát nhưng chưởng khí của Đế Nguyên Quân vẫn chưa bị ngăn lại.
Phốc!
Bị chưởng khí đánh trúng, Lục Phong sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn cảm giác phần bụng đau đớn vô cùng, hắn ôm phần bụng dưới rồi kêu gào thảm thiết.
“Ah… Đan điền của ta”.
“Vỡ… vỡ rồi….
Ahhhhhhh...”.
Nhìn thấy một màn này, cả bốn người nhìn Lục Phong đau đớn nằm trên nền đất liền hít vào một ngụm khí lạnh, bốn người không kiềm chế được sự kinh hãi rồi run lên.
Sau khi giải quyết được một tên, Đế Nguyên Quân ánh mắt liếc nhìn bốn người còn lại rồi nở một nụ cười lạnh nói khiến bốn người lo sợ lùi ra sau mấy bước.
“Đến lượt các ngươi”.
Chỉ với một ánh mắt, cả bốn người đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát,