Vô tri tiểu nhi, chết đi?!
Trùng Nhân trưởng lão hai tay vung mạnh đại kiếm đánh xuống.
Vẻ mặt của lão phấn khích nở một nụ cười lớn rồi quát.
“Hahaha… Chết đi”.
Uỳnh!
Đại kiếm mạnh mẽ đánh xuống bùng phát một vụ nổ cực lớn, bụi đất bốc lên thành một cột khói cao gần ba mươi mét.
Đợi cột khói dần lắng xuống, tất cả mọi người mới có thể nhìn thấy được khung cảnh ở bên trong.
Trùng Nhân trưởng lão đạp không mà đứng, ánh mắt nhìn cột khói rồi khinh thường nói.
“Thiên kiêu mà ngông cuồng quá cũng chỉ có một con đường chết mà thôi”.
“Dám khinh thường bản trưởng lão, khi nhục Kiếm Cung thì chỉ có con đường chết thôi”.
Lớp bụi đất gần tán hết thì họ mới nhìn thấy khung cảnh ở bên trong đáng sợ như thế nào.
Một nửa lôi đài bị đại kiếm chấn diệt thành hư vô và phía dưới chân bị đánh lõm xuống một hố sâu gần hai mươi mét.
Đám người quan chiến ở bên ngoài nhìn vào bên trong rồi lắc đầu thầm than.
“Đúng là họa từ miệng mà ra”.
“Thiên kiêu mạnh mà ngông cuồng như hắn thì chết cũng đáng”.
“Chọc giận ai không chọc, lại đi chọc Thiên Địa cảnh cường giả”.
“Không biết tự lượng sức mình”.
“...”.
May mắn không bị cuốn vào trận chiến này, ba người Hứa Tiểu Kiều, Lạc Tuyết Dung và Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên ngoài quan sát, họ chứng kiến trận chiến mà sắc mặt giống như tro tàn.
Ánh mắt lo lắng và có phần hoảng loạn nhìn cột khói đang dần lắng xuống.
Ba người mong chờ một kỳ tích nhưng một kiếm vừa rồi quá kinh khủng, ngay cả đại trận được các vị trưởng lão gia trì, khả năng bảo vệ của đại trận rất mạnh nhưng chỉ xém chút nữa bị một kiếm bổ thành hai nửa.
Với loại kiếm chiêu như này thì Đế Nguyên Quân làm sao chịu được?
Đứng ở trên cao, những vị trưởng lão chăm chăm nhìn xuống phía bên dưới, bọn họ muốn nhìn xem Đế Nguyên Quân bị giết như thế nào?
Chỉ sợ Đế Nguyên Quân ngay cả xác cũng chẳng còn?
Ở phía bên kia!
Phùng Bảo nhìn xuống mà đứng ngồi không yên, vẻ mặt vừa lo lắng vừa có chút hối hận.
Nếu như ban đầu hắn ngăn trận chiến này lại thì kết quả này đã không xảy ra.
Mặc dù tin tưởng vào thực lực của Đế Nguyên Quân nhưng khi nhìn thấy đại kiếm kia thì biết bao sự tin tưởng đều biến mất.
Uy thế và lực lượng của kiếm chiêu quá mạnh, ngay cả ba vị trưởng lão cũng không chắc có thể thắng chứ đừng nói đến Đế Nguyên Quân.
Hắn có thể đánh bại Ngưng Hải cảnh đỉnh nhưng Thiên Địa cảnh đã là một đẳng cấp hoàn toàn khác, ngàn Ngưng Hải cảnh đỉnh cũng không bằng.
Toàn trường lúc này đang mong chờ đợi kết quả, Đế Nguyên Quân hiện tại vẫn chưa rõ sống chết.
Không một ai tin tưởng hắn còn sống khi chịu một kiếm vừa rồi.
Nên họ chỉ mong đợi Đế Nguyên Quân bị giết như thế nào?
Không đợi bụi đất tán đi, Trùng Nhân trưởng lão vẻ mặt tự tin khi cho rằng Đế Nguyên Quân đã chết và không cần nhìn kết quả nên quay người chuẩn bị rời đi.
Thì đột nhiên, một thanh âm từ phía bên dưới truyền lại khiến lão dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nhìn xuống.
Không chỉ của Trùng Nhân trưởng lão có biểu cảm giống vậy mà những người khác cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, kinh ngạc, sợ hãi,...!Còn đám người Lâm Tuyết Nhi thì vui mừng không thôi, bọn họ không thể tin được vào mắt mình nữa, Đế Nguyên Quân vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.
Đế Nguyên Quân dáng vẻ uể oải, khí tức trên người không ngừng hạ xuống, sắc mặt trắng bệch từ trong lớp bụi đất đi ra.
Bị một kiếm kinh khủng đánh trúng, Đế Nguyên Quân mặc dù tránh được đòn chí mạng nhưng thương thế thì thảm trọng vô cùng, thất khiếu rỉ máu và những vết thương lớn nhỏ chằng chịt xếp chồng lên nhau và đang không ngừng chảy ra máu tươi.
Trông cực kỳ kinh khủng.
Đám người nhìn thấy cảnh này liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Thử hỏi có ai chịu được loại thương thế như thế này?
Bỗng, trên người Đế Nguyên Quân xuất hiện từng đạo ma khí màu đen bao trùm lấy cơ thể, máu tươi chảy ra đang dần bốc hơi và vết thương trên người đang dần khép lại.
Tốc độ hồi phục nhanh đến mức mà mắt thường có thể quan sát được.
“Trùng Nhân trưởng lão”.
Con ngươi Đế Nguyên Quân dần chuyển qua màu đỏ, ánh mắt sát ý nhìn chằm chằm Trùng Nhân trưởng lão rồi nói với giọng điệu khàn khàn.
“Ngươi không phải muốn giết ta sao?”.
“Ta còn chưa chết mà...”.
“Ngươi muốn rời đi sao?”.
“Ngươi...”.
Trúc Nhân trưởng lão sắc mặt âm trầm, ánh mắt sát ý nhìn Đế Nguyên Quân rồi lạnh giọng quát.
“Không nên đứng dậy”.
Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao, hai mắt rực đỏ nhìn Trùng Nhân trưởng lão, gương mặt nở một nụ cười ma mị nói.
“Tại sao không nên đứng dậy?”.
“Ngươi nghĩ ngươi giết được ta sao?”.
“Ta vốn có ý tha cho ngươi một mạng nhưng ngươi đã không chịu hiểu”.
Trùng Nhân trưởng lão nắm chặt chuôi kiếm rồi đạp không lao thẳng xuống dưới, mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào giữa ngực Đế Nguyên Quân.
“Nếu ngươi muốn chết đến vậy thì ta thanh toàn cho ngươi”.
“Hahahaha… Có ý tha ta?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt giễu cợt nhìn lão rồi nở một nụ cười lạnh nói.
“Nói mà không biết ngượng mồm”.
Đế Nguyên Quân lời nói vừa dứt liền biến mất ngay trước mắt khiến lão bị giật mình.
“Cái gì?”.
Bất chợt, lão cảm nhận ở sau lưng truyền đến một cảm giác nguy hiểm và lạnh lẽo vô cùng nên không kiềm chế được mà run lên.
Lão không một chút suy nghĩ liền vung kiếm ra sau hướng cổ Đế Nguyên Quân mà chém.
Hành động sau đó của Đế Nguyên Quân khiến lão kinh hãi và không thể tin được vào mắt mình.
Lão chỉ nhìn thấy Đế Nguyên Quân một tay đưa lên nắm chặt lưỡi kiếm.
Không chỉ có lão có biểu cảm như vậy mà ngay cả những người đang quan chiến cũng bị bất ngờ.
Một kiếm của Thiên Địa cảnh bị nắm dễ dàng như vậy?!
Hắn vừa rồi không phải bị đánh thê thảm hay sao?!
Sao bây giờ lại mạnh như thế này?!
Từ trong lòng bàn tay, một đạo ma khí màu đen bốc lên ngút bốc lên và dần lan ra rồi bao trùm lấy cơ thể Đế Nguyên Quân.
Ở trên mi tâm, một ấn ký hình ngọn lửa màu đen hiện lên và từng đạo ma văn từ trên mi tâm chạy dọc rồi lan ra toàn bộ cơ thể.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức Đế Nguyên Quân đột nhiên bùng phát lên gấp nhiều lần, cảnh giới từ Thức Nhân cảnh tầng mười đột phá lên Ngưng Hải cảnh tầng ba.
Mạnh mẽ vô cùng.
Đừng quan chiến ở bên dưới, Hứa Tiểu Kiều đang chăm chú quan