Nhìn vẻ mặt Lâm Bạch Tử phấn khích cười nói với giọng điệu giễu cợt.
Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch và dòng máu tươi trong khóe miệng chảy xuống trông rất khó coi.
Nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là vẻ kiên định và tự tin vô cùng.
Đế Nguyên Quân dáng đứng hiên ngang nhìn Lâm Bạch Tử, khóe miệng khẽ run lên rồi từ từ thốt ra.
“Ngươi quá ồn ào”.
Ngươi quá ồn ào?!
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Lâm Bạch Tử đột nhiên tối sầm lại, gương mặt lộ ra vẻ tức giận quát.
“Ngươi bây giờ là cái thá gì mà dám khinh thường ta?”.
Lâm Bạch Tử cười hằn, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ biến thái rồi nhìn Đế Nguyên Quân bằng một ánh mắt dâm dục, nói.
“Ngươi bây giờ chỉ là một phế nhân thì lấy gì để bảo vệ người khác, đợi ta phế tứ chi rồi cho ngươi xem ta vui vẻ với hai người”.
“Hahaha”.
Lâm Bạch Tử nhảy lên cao, hai tay nắm chặt chuôi kiếm bổ xuống.
Đế Nguyên Quân gương mặt lạnh lùng nhìn lên, ánh mắt hững hờ nhìn lưỡi kiếm chém xuống mà không có chút lo lắng.
Mà trái lại, Đế Nguyên Quân dáng đứng hiên ngang giống như bậc chí cao, mặc dù khí tức trên người đã biết mất nhưng chỉ riêng phong thái đã đủ để khiến Lâm Bạch Tử lo lắng.
“Ngươi...”.
Khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ run lên rồi từ từ thốt ra, từng câu từng chữ khiến Lâm Bạch Tử cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Đụng không được họ”.
Nói xong, toàn thân Đế Nguyên Quân bốc lên một tầng sương đen trông huyền ảo vô cùng.
Chỉ trong nháy mắt, màn sương đen này ngưng tụ thành một bộ hắc giáp bao bọc cơ thể Đế Nguyên Quân và màn sương đen bộc phát ra một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng khiến Lâm Bạch Tử không rét mà run.
Thiên Ma Phần Diễm Quyết, Thiên Ma Khải Giáp!
Oanh!
Kiếm chiêu đánh xuống, Lâm Bạch Tử cắn răng, vẻ mặt dữ tợn nhìn Đế Nguyên Quân rồi toàn lực vung kiếm.
Nhưng khi lưỡi kiếm còn cách vai trái Đế Nguyên Quân một phân thì bị hắc khải ngăn lại.
Một kiếm toàn lực của hắn thế mà không để lại một vết xước dù chỉ nhỏ nhất.
Quá kinh hãi vì khả năng của hắc khải và nhìn dị trạng trên người Đế Nguyên Quân, Lâm Bạch Tử con ngươi đột nhiên co rút lại, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi tái xanh thốt ra.
“Không thể nào?”.
“Đan điền của ngươi đã bị phế bỏ rồi… Tại sao?”.
“Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra”.
Khóe miệng Lâm Bạch Tử đắng chát thốt.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”.
Đáp lại, hai mắt Đế Nguyên Quân rực đỏ ẩn sâu dưới màn sương đen từ từ bước ra.
Đế Nguyên Quân không nói một lời nào liền đưa tay bóp chặt cổ Lâm Bạch Tử rồi nhấc bổng lên cao.
Ánh mắt giống như chủ tể nhìn Lâm Bạch Tử rồi nói với giọng điệu ma mị.
“Ngươi… Không xứng để biết”.
“Tha… Tha cho ta...”.
Lâm Bạch Tử vùng vẫy để thoát ra nhưng vô lực, lực đạo của Đế Nguyên Quân quá mạnh, Lâm Bạch Tử có cảm giác giống như bị một ngọn núi lớn đang đè lên cổ mình.
Quá hoảng sợ, Lâm Bạch Tử khóe miệng không ngừng chảy máu, bị Đế Nguyên Quân bóp chặt cổ nên không thể thở được, hắn chỉ kịp thều thào nói được một câu nữa thì bị Đế Nguyên Quân bóp chết.
“Đại ca ta sẽ không tha cho...”.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy nát vang lên, Lâm Bạch Tử toàn thân vô lực rủ xuống, gương mặt cho đến khi chết vẫn còn vẽ sợ hãi.
Ném thi thể Lâm Bạch Tử qua một bên.
Hắc khải biến mất, Đế Nguyên Quân khóe miệng khẽ run lên một cái rồi chảy xuống một dòng máu tươi.
Sắc mặt hắn lúc này trông cực kỳ khó coi, ánh mắt vô lực và mệt mỏi vô cùng.
Cảm giác toàn thân đau nhức, không còn chân nguyên gia trì nên bị Thiên Ma Thần Hỏa thiêu đốt, Đế Nguyên Quân muốn đi về phía hai người nhưng vừa bước được một bước thì không còn chút sức lực nào nữa.
Đế Nguyên Quân loạng choạng ngã người về phía trước thì được Lâm Tuyết Nhi và Lạc Tuyết Dung đỡ dậy.
Đế Nguyên Quân đưa tay lên ra hiệu hai người dừng lại rồi ngồi xuống, sau đó lấy ra hai bộ trang phục khác cho hai người.
Nhìn Đế Nguyên Quân đứng còn không vững thì vẽ mặt cả hai người vừa hổ thẹn và vừa tự trách không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đế Nguyên Quân thân là đệ nhất thiên kiêu Hà Châu thành, có thực lực cực kỳ kinh khủng, dùng Thức Nhân cảnh đỉnh đối Thiên Địa cảnh mà không bại.
Nhưng bây giờ?!
Có ai từng nghĩ một người đáng được ngưỡng vọng như hắn sẽ bị loại người yếu kém và đê hèn như Lâm Bạch Tử tính toán.
Bị ép đến mức phải phế bỏ đan điền, rồi còn bị trọng thương thảm trọng đến mức đứng còn không vững.
Thử hỏi bây giờ có ai nhìn tình trạng Đế Nguyên Quân còn nói hắn là một đệ nhất thiên kiêu?!
Nhưng chính vì hai người Lâm Tuyết Nhi và Lạc Tuyết Dung đã khiến hắn bị như vậy?
Từ một người hiên ngang, kiêu ngạo trước tất cả mọi người mà bây giờ trở thành dáng vẻ này.
Thử hỏi có mấy ai vì người thân và bằng hữu mà không tiếc tính mạng như hắn?
Cảm thấy bản thân quá yếu kém, Lâm Tuyết Nhi cắn chặt môi rồi nhẹ giọng nói, ẩn sâu trong lời nói là tự trách và vừa trách móc.
“Không phải ta đã nói là đừng cứu ta rồi sao?”.
“Tại sao ngươi không nghe theo?”.
Lạc Tuyết Dung đứng ở bên cạnh, vẻ mặt ỉu xìu nhìn Đế Nguyên Quân nói.
“Cảm ơn ngươi vì đã cứu và xin lỗi.
Nếu không phải tại ta thì ngươi không bị trọng thương như thế này”.
Đế Nguyên Quân ngồi xếp bằng, hai mắt vừa ảm đạm vừa thâm thúy nhìn hai người trả lời.
“Chuyện này không liên quan đến hai người”.
“Đây chỉ là kiếp nạn của ta mà thôi, nên không cần phải tự trách”.
Nhìn Đế Nguyên Quân không có ý trách móc và không có chút lo lắng hay quan tâm đến việc đan điền bị phế bỏ.
Cả hai người lúc này mới thở dài một hơi, tảng đá lớn ở trong lòng vừa được hạ xuống.
Lúc này, Lâm Tuyết Nhi và Hứa Tiểu Kiều mới chợt nhớ, vẻ mặt hoảng hốt lên tiếng.
“Thôi chết, Hứa Tiểu Kiều đang bị người của Thiên Lang Bang bao vây”.
“Làm sao bây giờ?”.
Thấy hai người hốt hoảng, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi từ từ nói.
“Yên tâm đi, Phùng Bảo đã dẫn người qua đó rồi nên không sao đâu?”.
Nghe Đế Nguyên Quân nói vậy, cả hai người mới cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Đúng lúc này, ở ngoài xa!
Một nhóm hơn hai mươi người chạy lại.
Dẫn đầu là Phùng Bảo và đám đệ tử ở phía sau đang cõng Hứa Tiểu Kiều.
Nhìn thấy Hứa Tiểu Kiều nằm gục ở