Đứng đợi dưới đại sảnh!
Phùng Bảo vẻ mặt ưu sầu đi qua đi lại và đứng bên cạnh còn có bốn nữ đệ tử tay giữ khay lớn.
Khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân cùng ba người đi xuống, Phùng Bảo cùng bốn nữ đệ tử nhanh chân tiến lại.
Phùng Bảo hai tay đưa ra trước ngực, thân trên hơi hạ thấp xuống chào nói.
“Tiền bối”.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua rồi khẽ gật đầu nói.
“Ta nghe chuyện ngươi muốn chuyển đến Thanh Lan thành rồi”.
“Chuyện này trước mắt thì ta chưa có cách để giúp nhưng không đến mười năm thì có thể”.
“Đại sư đã nói vậy thì ta yên tâm rồi”.
Phùng Bảo vui mừng trả lời.
“Đa tạ đại sư”.
“Sẵn tiện, ta cũng có chút quà nhỏ tặng các vị”.
Phùng Bảo quay qua ra hiệu cho bốn nữ đệ tử dâng lên nói.
“Đa tạ”.
Đứng bàn chuyện thêm một lúc, Đế Nguyên Quân cùng ba người cất bước rời đi.
Ngay khi vừa đặt chân ra khỏi Phùng Bảo Các thì Ảnh Sát cũng đã đạp không lao đến, ánh mắt lão nhìn Đế Nguyên Quân rồi nhảy xuống trước mặt hắn nói.
“May mắn đến kịp”.
Nhìn Ảnh Sát giọng nói hớt hải, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu nói.
“Ngươi tìm ta có việc gì sao?”.
“Quả là Nguyên Quân công tử”.
Ảnh Sát nở một nụ cười nhẹ đáp.
“Không có chuyện gì có thể qua mắt ngươi được”.
“Đúng vậy, ta lần này đến vừa tiễn vừa có chuyện muốn nhờ ngươi”.
“...”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu nhẹ.
“Thanh Lan thành cách nơi này ít nhất cũng gần hai tháng đi đường và phải ghé qua hai thành”.
Ảnh Sát đặt tay lên vai Đế Nguyên Quân nói.
“Ngư Hoa thành, cái tên này ngươi đã từng nghe qua?”.
“Chưa nghe bao giờ?”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời.
“Hai thành mà các ngươi đi qua trong đó có một thành tên Ngư Hoa, đó là một thành tương đối lớn ở gần đây, nếu so với Hà Châu thành thì Ngư Hoa thành mạnh hơn gấp mấy lần”.
Ánh mắt Ảnh Sát lộ ra vẻ ngưng trọng nói.
“Và đó là nơi hung hiểm vô cùng, là một nơi không có quy tắc, đánh giết tranh đoạt không có chút nhân từ”.
“Ám Sát Hội đã từng mở phân đà ở đó nhưng bị những cường giả ở trong thành và những người ngoài ám toán, toàn diệt chỉ trong một đêm”.
“Nơi đó rất nguy hiểm nên chuyện ta nhờ nhưng ngươi có quyền từ chối”.
Đế Nguyên Quân cau mày, ánh mắt suy nghĩ nhìn Ảnh Sát nói.
“Nói đi, ngươi muốn nhờ ta làm gì?”.
Ảnh Sát sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lão nặng nề nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lạnh giọng trả lời.
“Nguyên Quân công tử, ta muốn nhờ ngươi giết một người, tên hắn là Đoạn Trường Hồng”.
“Ta nhờ ngươi giết người nghe có vẻ vô lý nhưng chỉ có ngươi mới giúp ta được”.
“Ta không biết rõ thân thế của hắn nhưng thiết nghĩ hắn không yếu hơn ta, lúc ta với hắn giao phong thì cảnh giới của hắn cũng chỉ là Thức Nhân cảnh đỉnh phong.
Năm năm trôi qua nên thực lực hắn bây giờ sẽ mạnh hơn trước rất nhiều và cảnh giới của hắn sẽ không dừng lại ở Thức Nhân cảnh”.
Đoạn Trường Hồng?!
Nghe cái tên này thì Hứa Tiểu Kiều và Lạc Tuyết Dung sắc mặt đột nhiên trầm xuống và lộ ra vẻ không vui.
Đế Nguyên Quân nhìn hai người liền lên tiếng hỏi.
“Hai ngươi biết tên Đoạn Trường Hồng nay sao?”.
Lạc Tuyết Dung thở dài một hơi, ánh mắt có chút chán ghét nói.
“Thiên kiêu Đoạn gia, nói đúng hơn hắn là đệ nhất thiên kiêu của Hồng Lương thành và cũng là đệ tử nội môn của Bạch Nhật Kiếm Môn”.
“Tên tuổi của hắn ở Thanh Lan thành và những thành xung quanh đều nghe qua về hắn”.
“Không chỉ có thế thôi đâu, ngay cả những tông môn tứ cấp, ngũ cấp đều biết hắn”.
Hứa Tiểu Kiều lên tiếng.
Thấy hai người nói vậy nên Đế Nguyên Quân cảm thấy tò mò hỏi.
“Hắn bá đạo như vậy sao?”.
“Ta nghĩ, nếu xét về thiên phú thì tên Đoạn Trường Hồng sẽ nhỉnh hơn Lâm Tuyết Nhi một chút, chưa kể Đoạn gia đổ dồn hết mọi tâm sức vào hắn nên thực lực ở trong cùng cảnh giới gần như vô địch”.
Lạc Tuyết Dung thở dài một hơi trả lời.
“Hắn có thiên phú là thế nhưng thủ đoạn của hắn cực kỳ tàn độc, giết người như ngóe, hãm hiếp,...!không có chuyện gì mà không dám làm”.
“Ở trong ma môn thì ta còn nghe thấy tên Đoạn Trường Hồng này đột phá tu luyện bằng cách luyện lô đỉnh”.
Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt ngán ngẩm nói.
“Ta còn nghe nói, ai trở thành lô đỉnh của hắn rồi sẽ có kết quả cực kỳ bi thảm, tu vi bị hút hết, thiên phú khô kiệt, cơ thể bị tàn tạ, bị đánh đập và bị hành hạ cực kỳ dã man”.
“Thậm chí có người còn bị hắn giết”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe hai người nói vậy thì ngầm hiểu chuyện Ảnh Sát vì sao lại nhờ hắn nên lên tiếng.
“Tu chân có muôn hình vạn trạng nên người như Đoạn Trường Hồng có không ít, trái lại là rất nhiều”.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Ảnh Sát nói.
“Cho dù hắn tàn độc hay mạnh yếu như thế nào thì ta không quan tâm và ta không có lý do gì để đụng chạm với hắn”.
“Ảnh Sát, chuyện này ta không dám chắc nhưng với tính cách của hắn thì sẽ có một ngày hắn chủ đông đến tìm ta mà thôi”.
Ảnh Sát thở dài một hơi nói.
“Ta biết, trước khi đến đây thì ta đã đoán được một phần nhưng ta vẫn muốn nhờ ngươi”.
“Chuyện giết hắn thì Nguyên Quân công tử không cần gấp, bởi vì ta biết.
Với thiên phú và tính cách của ngươi thì ngươi sẽ không xem tên Đoạn Trường Hồng đó là gì? Và ta biết hắn sẽ là một trong những hòn đá chặn đường của ngươi nên trước sau gì cũng phải diệt trừ, nêu không đêm dài lắm mộng”.
“Chuyện này ta biết”.
Đế Nguyên Quân gật đầu nói.
“Còn chuyện Ngư Hoa thành thì sao?”.
“Ta biết chuyện ở đó một phần là do tên Đoạn Trường Hồng nhưng ngươi phải có thêm lý do nào đó nữa nên mới nhắc nhở ta”.
“Đúng là vậy?”.
Ảnh Sát gật đầu đáp.
“Ám Sát Hội mặc dù bị diệt nhưng bảo khố vẫn còn đó, bọn chúng dốc sức muốn tiêu diệt bọn ta vì ở trong đó có một bảo vật quan trọng đối với ta”.
“Nên khi Nguyên Quân công tử đến đó thì có thể giúp ta lấy nó được không?”.
“Ta chỉ quan tâm một mình nó thôi, còn những thứ khác thì tùy công tử xử lý”.
Nghe Ảnh Sát nói xong, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời.
“Chuyện này không khó, ta có thể giúp ngươi”.
“Đa tạ công tử”.
Ảnh Sát hai tay đưa ra trước ngực rồi khẽ cúi đầu nói.
“Công tử đã đồng ý thì chuyện này ta yên tâm rồi”.
“Nói đi, ngươi muốn ta lấy cái gì?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu.
Sau đó, Ảnh Sát ghé sát lại gần rồi thì thầm nói.
‘...’.
“Ồ”.
Đế Nguyên Quân ồ lớn một tiếng.
“Chuyện ta đã hứa thì chắc chắn sẽ làm nên đến khi đó ngươi đến Thanh Lan thành tìm ta”.
“Một lần nữa xin đa tạ công tử”.
Ảnh Sát thân trên hơi khom xuống, lão lấy ra một cái