Quay trở về Ám Sát Hội, Đế Nguyên Quân kể lại những gì đã nhìn thấy và nói ra những việc kỳ lạ của Dương gia.
‘Ta đoán không lầm thì nhiệm vụ này là của Hoàng phủ chủ’.
‘Nhìn bên ngoài Hà Châu thành có vẻ rất bình yên nhưng ở bên trong là sóng nổi dữ dội’.
‘Lâm gia, Ngô gia, Dương gia.
Ba gia tộc này đang có ý định gì ở trong bóng tối, tốt nhất nên đột phá sớm nhất rồi mang Lâm Tuyết Nhi rời đi một thời gian’.
Ở lại Ám Sát Hội gần hai tháng, Đế Nguyên Quân ngoài mặt thì nhận nhiệm vụ nhưng mỗi cái đều là nhắm đến các gia tộc lớn, mặc dù không nắm được hết tin tức nhưng những sự việc đáng chú ý đều bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay.
“Bây giờ chỉ cần một mồi lửa thì cục diện ở Hà Châu thành sẽ sụp đổ, lúc đó các gia tộc sẽ có một trận chiến lớn.
Vừa hay, đây cũng là điều mà ta muốn”.
Suy nghĩ vừa dứt, Đế Nguyên Quân nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền vào.
“Ảnh Sát, những thứ ta muốn ngươi đã chuẩn bị xong cả rồi sao?”.
“Không ngờ ngươi có thính giác và nhận biết nhạy bén như vậy, ngươi khiến ta ngạc nhiên rất nhiều lần đó Vô Lương”.
“Mọi thứ ta đã chuẩn bị xong, bây giờ ngươi có thể tùy ý sử dụng”.
Ảnh Sát đẩy cửa tiến vào, ném một cái nhẫn trữ vật ra rồi nói.
“Ồ, ngươi chuẩn bị rất kỹ”.
Đưa thần thức thăm dò, Đế Nguyên Quân nhanh chóng gật đầu hài lòng.
“Hai kiện vũ khí đó ta làm dựa trên cảnh giới của ngươi, bình thường những người Thức Nhân cảnh chỉ sử dụng nhị cấp vũ khí mà thôi, còn với ngươi thì nhị cấp vũ khí thì không hợp, tam cấp thì cũng miễn cưỡng một chút, nên ta nghĩ tứ cấp sẽ phù hợp nhất”.
“Ngươi suy luận rất đúng, tam cấp vũ khí không thể khiến ta dốc hết toàn lực được, còn tứ cấp thì tốt hơn chút nhưng chỉ sử dụng được một thời gian ngắn, đến lúc đó ta lại tìm ngươi nhờ đúng kiếm”.
“Hahaha, ngươi xem ta là một tên thợ rèn sao?”.
“Giống như ngươi nghĩ”.
“Hahaha, hào sảng”.
“À đúng rồi, ta muốn nhắc nhở ngươi.
Chuyện của Hà Châu thành không đơn giản, không phải ngươi hay ta có thể làm chủ được, mà nó còn ảnh hưởng đến những gia tộc lớn và những thành lớn ở xung quanh”.
“Hà Châu thành chỉ là sàn đấu của bọn họ mà thôi”.
“Đa tạ, ta biết bản thân mình đang làm gì?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu nói.
“Tâm tính ngươi rất mạnh, tương lai của Ám Sát Hội có lẽ sẽ phải dựa vào ngươi rồi”.
“...”.
Đế Nguyên Quân không đáp lại mà quay người đi ra bên ngoài thành.
“Nam Hoang Sơn Mạch, không biết ở đó có cơ duyên có thể khiến ta đột phá giới hạn được không đây?”.
“Thật đáng mong chờ”.
Khoảng cách từ Hà Châu thành đến Nam Hoang Sơn Mạch ít nhất là ba trăm dặm đi về phía nam và Đế Nguyên Quân tốn khoảng bảy ngày mới có thể đến nơi.
Nam Hoang Sơn Mạch đó là một khu vực rộng lớn, với diện tích ít nhất là ức vạn dặm.
Nơi đó là nơi nguy hiểm trùng trùng, ngoài những nơi được xem là cấm địa ra thì Nam Hoang Sơn Mạch là nơi nguy hiểm nhất ở Tây Vực.
Ở sâu ở bên trong tồn tại những đầu hung thú đỉnh cấp, chúng có thực lực sánh ngang với Thánh cảnh thậm chí còn cao hơn.
Là một nơi cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần có một chút sơ sẩy thì ngay cả Thánh giả cũng chôn thây ở bên trong mà thôi.
Nhưng chính vì sự nguy hiểm đó nên ở bên trong chắc chắn sẽ ẩn chứa những cơ duyên to lớn, thậm chí có thể gặp được động phủ của các cường giả đỉnh cấp trước khi chết để lại.
Đế Nguyên Quân đi được gần ba ngày thì nhìn thấy một đoàn người cũng đang đi về phía Nam Hoang Sơn Mạch.
“Không phải người của Hà Châu thành, chắn bọn họ là đệ tử của một thế gia nào đó, tốt nhất không nên dính dáng tới họ”.
Cẩn trọng quan sát một hồi lâu, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhăn lại nói.
Mặc dù đứng ở khoảng cách xa nhưng Đế Nguyên Quân không hề hay biết là đối phương đã phát hiện vị trí của hắn.
Ngồi ở bên trong xe kéo, một nam tử có gương mặt anh tuấn, tay cầm Thấu Thị Kính có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo Đế Nguyên Quân ở trong đó.
“Thiếu chủ, có người đang theo dõi ta”.
Một vị lão giả cảm nhận được khí tức Đế Nguyên Quân nên ghé sát lại thông báo.
“Ta biết”.
Nam tử giọng nói âm trầm đáp lại.
“Có cần ta bắt hắn rồi tra xét không?”.
“Không cần, hắn đối với ta không có địch ý”.
Nam tử ánh mắt kinh nghi nhìn chằm chằm Thấu Thị Kính suy nghĩ.
‘Thấu Thị Kính không nhìn thấy được người này, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào’.
“Đúng rồi, cho người đi theo hắn, nếu như có chuyện gì thì báo cho ta ngay lập tức”.
“Vâng.”.
Đế Nguyên Quân đi được gần mười phút thì cảm nhận được có hai người đang theo sát.
Nhưng hắn tỏ ra bản thân không hề hay biết nên cứ đi sâu vào bên trong rừng.
Cho đến khi đi đến một vách đá thì Đế Nguyên Quân dừng lại, chờ hai tên kia đi qua.
“Người đâu”.
Đi theo đến vách đá, hai người không thấy Đế Nguyên Quân đâu nên lên tiếng.
“Mất dấu hắn rồi”.
“Quay về bẩm báo với thiếu chủ”.
Lời nói vừa dứt, cả hai người định rời đi thì Đế Nguyên Quân không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng hai người rồi mạnh tay đánh khiến cả hai người bất tỉnh.
Đế khi cả hai tỉnh dậy thì thấy bản thân đã bị treo lơ lửng trên một cành cây cao, trong lúc hai người chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Các ngươi là ai? Tại sao đi theo ta?”.
Nhưng hai người từ chối trả lời, ánh mắt kiên định nhìn Đế Nguyên Quân.
“Nếu đã không muốn nói thì các ngươi cứ ở đây đợi chết đi”.
“Dù sao đan điền đã bị ta phong bế nên đừng mơ tưởng trốn thoát được”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân quay người rời đi, bỏ mặc hai người bọn họ, bây giờ cho dù họ có muốn nói thì cũng đã muộn rồi, cảm nhận được đối phương không có địch ý nên không giết họ.
Năm ngày sau!
Đế Nguyên Quân đi ra khỏi khu rừng và đặt chân đến một khu vực rộng lớn, ngay khi đặt chân vào Nam Hoang Sơn Mạch liền cảm nhận được những cỗ khí tức hung thú.
Mặc dù chỉ ở rìa bên ngoài nhưng số