Bị lòng bàn tay ghê tởm của Hùng cường chạm lên vai, Lâm Tuyết Nhi đột nhiên rùng mình một cái.
Lâm Tuyết Nhi đưa tay lên nắm chặt lòng bàn tay của Hùng Cường khiến hắn tưởng chừng Lâm Tuyết Nhi đồng ý nên nở một nụ cười cùng gương mặt hưng phấn trên gương mặt.
‘Đại mỹ nữ này là của ta, gương mặt này, cơ thể này… Tất cả là của ta’.
Nhưng hắn không ngờ được là chỉ trong một lát sau, Lâm Tuyết Nhi liền bóp chặt tay một cái khiến tên Hùng Cường bị bất ngờ và cảm thấy đau nhức vô cùng.
Cảm giác giống như bàn tay như sắp gãy vậy.
Vẻ mặt Hùng Cường lộ rõ vẻ đau đớn nói.
“Vị tiểu thư này...”.
Lời nói của hắn chưa kịp dứt liền bị Lâm Tuyết Nhi cắt ngang.
Chỉ thấy cô mạnh tay kéo bàn tay của hắn lên rồi vứt mạnh một cái khiến tên Hùng Cường bay ra xa gần hai trượng.
Lâm Tuyết Nhi ánh mắt chán ghét lườm Hùng Cường một cái nói.
“Đừng đặt bàn tay bẩn thỉu lên người ta?”.
Bị Lâm Tuyết Nhi ném ra xa khiến tên Hùng Cường bị mất mặt trước những người khác và bị chúng thì thầm to nhỏ khiến hắn cảm thấy không vui.
Ánh mắt hắn liếc nhìn những người ở tửu điểm rồi lớn tiếng cảnh cáo.
“Im miệng, các ngươi muốn đối đầu với Phá Xuyên Đường ta sao?”.
Ba chữ “Phá Xuyên Đường” vừa ra liền khiến những người khác cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì họ biết ở trong thành này có ba loại thế lực không thể trêu chọc được đó là Phá Xuyên Đường, Công Liên Hội và Tam Bội Minh.
Ba thế lực khủng bố này chi phối gần như toàn bộ Ngư Hoa thành và sự tàn độc của ba thế lực này có ai ở trong thành mà không biết.
Chỉ cần khiến những người thuộc ba thế lực đó tức giận thì hậu quả thật khôn lường.
Nhẹ thì bị đánh tàn phế còn nặng thì bị giết chết ngay lập tức.
Với loại thế lực độc đoán như này thì có ai dám đắc tội?
Bị Lâm Tuyết Nhi từ chối, Hùng Cường ban đầu cảm thấy tức giận vì chưa có một nữ nhân nào dám làm trái ý hắn cả.
Nhưng vì nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ đang ngồi ở trước mắt khiến hắn khó lòng cưỡng lại được nên cố nuốt xuống cục tức ở trong người mà từ từ tiến lại gần gần và nhỏ nhẹ nói.
‘Mỹ nữ có khí chất và cứng rắn như này’.
Hùng Cường thè lưỡi liếm môi một vòng rồi nuốt xuống một ngụm nước bọt, vẻ mặt trông thèm thuồng thốt ra.
‘Ta thích’.
“Mỹ nữ cần gì phải mạnh tay với ta như vậy?”.
“Ta đây là quan tâm ngươi nên mới nói thế chứ ta đâu có ý định gì khác đâu?”.
“Chắc tiểu thư không biết Ngư Hoa thành này nguy hiểm như thế nào nên mới đối xử với ta như vậy thôi”.
“Nếu các ngươi không biết thì để ta nói cho mà nghe.
Nếu không có Hùng Cường ta bảo vệ thì hậu quả mà các ngươi đón nhận là rất kinh khủng, không nói ngoa chứ các ngươi một khi vào trong thành thì tính mạng không còn của các ngươi nữa”.
“Nếu đã biết nơi này hung hiểm như thế nào thì các ngươi biết nên đi theo ai rồi chứ?”.
“Nhìn hai tên nam nhân da dẻ trắng sáng, cơ thể nhỏ bé yếu ớt như thư sinh này thì lấy gì để bảo vệ các ngươi?”.
“Chỉ cần các ngươi đi theo ta, khiến ta cảm thấy vui vẻ thì ta đảm bảo Phá Xuyên Đường sẽ bảo vệ các ngươi an toàn”.
Hùng Cường vừa nói vừa lộ rõ vẻ tự tin ở trên người mặt.
‘Biết nơi này hung hiểm và biết thế lực sau lưng ta nên chắc chắn sẽ không từ chối’.
‘Đợi các ngươi đồng ý thì ta sẽ khiến các ngươi vui vẻ cả đêm… Hahaha’.
Nhưng vẻ mặt tự tin của tên Hùng Cường chưa được bao lâu thì bị Lâm Tuyết Nhi tạt cho một gáo nước lạnh.
Lâm Tuyết Nhi gương mặt chán ghét, ánh mắt ghê tởm nhìn Hùng Cường nói.
“Không cần, đi với loại người như ngươi thì ta thấy mới không an toàn”.
“Còn ta đi bên hai người này thì thấy an toàn hơn ngươi nhiều”.
“Cái gì?”.
Hùng Cường liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân, Lã Nhật Doanh một cái rồi tức giận hét lớn.
“Hai tên yếu đuối này sao có thể bảo vệ các ngươi được”.
“Ngưng Hải cảnh tầng năm cũng mạnh đó nhưng ở đây là Ngư Hoa thành, với chừng đó thực lực thì chỉ là một con kiến thôi.
Hắn bảo vệ bản thân còn khó nữa chứ nói gì bảo vệ các ngươi”.
Bỏ mặc những gì tên Hùng Cường nói, Đế Nguyên Quân nhanh tay động đũa, những món ở đây được làm từ thịt của hung thú nên rất có lợi cho việc tu luyện nhục thân của hắn và đưa từng chén linh tửu lên miệng bồi bổ linh khí.
Đế Nguyên Quân ăn từng miếng lớn, uống từng ngụm lớn khiến tên Hùng Cường càng thêm tức tối.
Hắn chỉ thẳng tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát.
“Ngươi đang làm bộ không nghe thấy?”.
Hùng Cường vừa nói vừa mạnh tay đòi hất văng bàn lên nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được có một cỗ lực lượng nào đó ngăn lại.
“Chuyện này… Chuyện này...”.
Lã Nhật Doanh liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân vẻ mặt không quan tâm đến tên Hùng Cường và thế lực đứng ở sau lưng nên mới yên lòng lên tiếng.
“Ngươi gọi Hùng Cường đúng không?”.
“Ngươi không biết hất bàn khi người khác đang ăn là vô lễ sao?”.
“Có một đạo lý nhỏ như vậy mà ngươi không biết?”.
Hùng Cường buông tay, hắn chỉ thẳng tay về phía Lã Nhật Doanh quát.
“Là ngươi ngăn ta lại?”.
“Ngươi không biết lực sau lưng ta là ai không mà dám nói với ta như vậy?”.
Đáp lại, Lã Nhật Doanh gương mặt lộ rõ vẻ không vui nói.
“Không cần biết thế lực sau lưng ngươi lớn mạnh như thế nào nhưng ngươi dám vô lễ với bọn ta trước.
Chẳng nhẽ ta để mặc ngươi được đà lấn tới sao?”.
“Ngươi… Ngươi...”.
Hùng Cường vẻ mặt hùng hổ tức giận, trên trán hắn nổi lên từng sợi gân xanh và hai mắt trừng lớn để lộ từng sợi tơ máu nhìn Lã Nhật Doanh quát lớn.
“Ngươi muốn chết”.
“Tất cả xông lên, ta muốn tên này quỳ xuống trước mặt ta”.
Lời nói vừa dứt, ba tên đứng bên cạnh Hùng Cường xông lên.
Khí tức Ngưng Hải cảnh tầng hai trên người chúng bộc phát khiến cả tửu điếm phải run lên.
Và những người ngồi ở bên trong cũng được phen xem kịch nên ai ai cũng vui vẻ đứng xem, thậm chí là bàn tán to nhỏ sau lưng hộ.
“Hừ”.
Lã Nhật Doang vẻ mặt lộ rõ vẻ tức giận, hắn liếc mắt nhìn ba tên xông đến thì hừ lạnh một tiếng rồi rút kiếm xông thẳng về phía ba tên kia.
“Tìm chết”.
Kiếm khí ngưng tụ, Lã Nhật Doanh vung kiếm đánh ra một đạo kiếm khí về phía ba tên kia.
Nhìn đạo kiếm khí đánh tới, cảm nhận uy lực của một kiếm này khủng bố nên bị giật mình.
Cả ba tên dừng lại, chúng dốc hết toàn bộ chân nguyên trong cơ thể và hợp lực đánh ra một chưởng hướng về phía kiếm khí mà đánh.
Oanh!
Chưởng khí in hình bàn tay lớn gần một trượng cùng với đạo kiếm khí hình vòng cung sắc bén va chạm kịch liệt khiến toàn bộ căn bòng rung lắc kịch liệt.
Và khiến những người đứng ở bên ngoài quan chiến phải kinh ngạc vì độ khủng bố của chiêu thức.
Nhìn đạo kiếm khí bị chặn lại, Lã Nhật Doanh ánh mắt trầm xuống rồi lớn giọng quát.
“Trò trẻ con, phá cho ta”.
Ngay sau tiếng quát lớn đó, Lã Nhật Doanh thình lình tung ra toàn bộ kiếm khí ở trên người khiến uy lực của một kiếm đó gia tăng một cách chóng mặt khiến cả ba tên kia phải giật mình.
Chúng không ngờ cả ba người hợp lực nhưng đối mặt với một kiếm này thì yếu không khác gì một tờ giấy bị kiếm khí dễ dàng đánh tan.
Chưa dừng lại ở đó, đạo kiếm khí còn tiếp tục đánh về phía cả ba người kia khiến bọn họ bị đánh văng ra xa gần ba trượng và trên người chúng chịu không ít thương tích.
Kiếm chiêu kết thúc, Lã Nhật Doanh ánh mắt khinh thường nhìn Hùng Cường rồi lạnh giọng nói.
“Không chịu nổi một kiếm”.
Chứng kiến một kiếm kinh khủng vừa rồi, Hùng Cường ánh mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng nhìn về phía Lã Nhật Doanh, giọng nói run rẩy vang lên.
“Ngươi dám động vào người của Phá Xuyên Đường”.
Hùng Cường vừa nói vừa quay người chạy thẳng ra bên ngoài.
“Các ngươi đợi đó”.
Nhìn tên Hùng Cường sợ hãi chạy cong đít, những người có mặt ở trong tửu điểm được một phen cười khoái chí.
Tên Hùng Cường thường ngày hống hách, hắn ỷ sau lưng cú Phá Xuyên Đường chống lưng nên đi đến đâu cũng gây chuyện nhưng không có ai dám chống lại.
Nhưng họ không ngờ tên Hùng Cường này cũng có ngày bị người khác dọa cho chạy té khói.
“Hahaha… Cười chết ta rồi”.
“Tên Hùng Cường này cuối cùng cũng có ngày hôm nay”.
“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì bị người khác cười chết mất”.
“Hahaha”.
“Đáng đời, ai bảo hắn suốt ngày chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, người không có thế lực.
Nay gặp phải cường giả thì bị dọa sợ chạy cong đít”.
“...”.
Họ được một phen cười vui thỏa thích thì sau đó liền quay qua nhìn đám người Đế Nguyên Quân rồi lắc đầu.
Ánh mắt họ nhìn đám người Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt không khác gì nhìn người chết.
Và không có chút thương cảm hay khuyên bảo nào trên gương mặt họ cả.
“Nhưng dọa tên Hùng Cường kia được nhưng chọc và Phá Xuyên Đường thì xem như những người này xong rồi”.
“Ta thấy những người này sống không qua được tối nay”.
“Do cái bệnh ngông cuồng mà tự hại chính mình mà thôi”.
“Đáng tiếc, hai tên kia chết thì không sao, nhưng bốn đại mỹ nữ kia cũng không thoát kiếp, nếu không bị giết chết thì cũng bị tên Hùng Cường cưỡng hiếp đến chết thôi”.
“Ta nhìn bốn nữ này cũng cảm thấy xiêu lòng chứ đừng nói đến tên cuồng dâm Hùng Cường kia”.
“Thôi thôi, kệ chúng