Chứng kiến một màn này khiến những người quan chiến ở phía bên dưới phải giật mình.
Ánh mắt họ lộ ra vẻ kiêng dè nhìn Lâm Tuyết Nhi mà không dám nói một lời nào cả.
Bởi vì thực lực nữ tử này còn mạnh hơn Hứa Tiểu Kiều không ít.
Ngay cả ba vị đường chủ nhìn thấy môn màn vừa rồi cũng phải giật mình.
Ngay cả bản thân họ cũng chưa chắc dùng ánh mắt để đả thương người khác chứ đừng nói đến nữ tử đang đứng ở trước mắt.
“Xem ra ngươi còn mạnh hơn người kia”.
Ngọc cô nương ánh mắt trầm xuống nhìn Lâm Tuyết Nhi nói.
“Ta cảm thấy các ngươi thật thú vị”.
.
truyện xuyên nhanh
“Ta càng cảm thấy tò mò về thân phận của các ngươi?”.
Đứng ở phía bên ngoài, Phạn đường chủ và Thương lão cũng từ từ tiến lại gần.
Họ đứng ở phía đối diện nhìn Lâm Tuyết Nhi như muốn dùng uy áp Thiên Địa cảnh chèn ép.
Khí thế của ba người mạnh mẽ bộc phát hướng về phía Lâm Tuyết Nhi khiến cô có cảm giác bốn phương giống như có những bức tường trong suốt đang chèn ép cơ thể.
Nhưng cô cũng không vì thế mà cảm thấy sợ hãi.
Lâm Tuyết Nhi nhắm mắt và hít vào một hơi thật sâu rồi sau đó thình lình trừng lớn một cái.
Khí tức Ngưng Hải cảnh tầng hai kinh khủng bộc phát và kiếm khí cương ngạnh mạnh mẽ đối chọi trực tiếp với uy áp của ba người.
Đám đông ở phía bên dưới thấy vậy thì liên tục lùi ra sau.
Bởi vì họ không thể chịu được uy áp của ba vị đường chủ.
Nhưng nữ tử này lại lấy cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng một để đối đầu.
“Nữ tử này...”.
“Đúng thật sự là yêu nghiệt”.
“Đối mặt với uy áp của ba vị đường chủ mà không chịu thua thiệt quá nhiều?”.
“Rốt cuộc nữ tử này tu luyện công pháp nào mà lợi hại đến như vậy?”.
“Nếu so với thực lực của ta thì chênh lệch quá nhiều”.
“...”.
Mười tức hô hấp, hai mươi tức hô hấp qua đi.
Lâm Tuyết Nhi cố gắng chống đỡ uy áp của cả ba người được một lúc thì dần lộ rõ vẻ yếu kém và liên tục bị đẩy lùi ra sau.
Ba người Lạc Tuyết Dung nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi chống đỡ chật vật và không trụ lâu hơn được nữa nên chủ động xông ra ngoài rồi đánh ra khí tức của bản thân.
Được sự hỗ trợ từ ba người, uy áp của ba vị đường chủ không còn lấn át được như trước nữa mà thậm chí còn bị đẩy lùi.
Nhìn thấy uy áp của mình đang bị đẩy lùi thì ba vị đường chủ vẻ mặt dần nghiêm nghị trở lại, ánh mắt họ phát trầm nhìn bốn người.
Họ không ngờ nhóm người này từ bên ngoài đến lại là những vị thiên kiêu rất có thực lực nên muốn thử sức của họ nên thúc dục chân nguyên trong người lên đến đỉnh điểm.
Nhưng điều mà khiến cả ba người cảm thấy khó tin là cả ba người dốc hết toàn lực nhưng vẫn không thể lấn át được bốn người.
Thậm chí không thể nhúc nhích được một phần nhỏ nào cả.
Hai đại uy áp kinh khủng giao phong khiến khu vực xung quanh giống như có động đất, mặt đất điên cuồng rung chuyển và ở trên cao là từng cơn phong bạo mãnh liệt đánh ra như muốn cuốn phăng tất cả mọi thứ.
Dần dần, úy áp giao phong càng ngày càng mạnh khiến những nơi xung quanh không chịu được nữa mà đổ sập xuống.
Thậm chí ba vị đường chủ cũng bắt đầu cảm thấy khó tin.
Mặc dù thực lực của bốn người có thể là rất mạnh nhưng chung quy Thiên Địa cảnh vẫn là Thiên Địa cảnh.
Cho dù thực lực họ không quá mạnh nhưng uy áp vẫn mang theo thiên địa lực lượng nên họ không thể duy trì lâu hơn được nữa.
Cả bốn người nhìn ba vị đường chủ vẫn đang dốc hết toàn bộ sức lực để tung ra uy áp nên họ không thể nào buông xuống được.
Vì nếu làm như thế thì họ có thể bị uy áp của ba vị đường chủ làm trọng thương nên bốn người chỉ còn một cách là cố gắng chống đỡ cho đến cuối cùng.
Duy trì thêm được khoảng ba mươi tức hô hấp, khí tức của bốn người bắt đầu bị xáo động và đang dần giảm xuống một cách chóng mặt.
Trái lại, ba vị đường chủ thấy bốn người khó lòng mà chống đỡ nên càng dốc sức.
Gương mặt họ tự tin nở một nụ cười lạnh nhìn bốn người rồi đồng thời đánh ra.
Chỉ trong chớp mắt, uy áp của ba vị đường chủ càng tăng lên khiến bốn người khó lòng mà chống đỡ.
Trên khóe miệng họ ẩn ẩn có một chút huyết dịch chảy xuống, đau nhức là thế nhưng ẩn sâu trong ánh mắt họ vẫn không có ý định buông xuống mà càng ngày càng kiên trì.
Cho dù họ có sức cùng lực kiệt nhưng cũng không sao, bởi vì Đế Nguyên Quân vẫn còn chưa ra tay.
Họ tin chắc rằng, chỉ cần Đế Nguyên Quân ra tay thì chưa chắc ba vị đường chủ có thể lấn át được.
Đế Nguyên Quân ngồi ở bên trong căn phòng, tay cầm một tách linh trà từ từ thưởng thức.
Hắn dường như chỉ chăm chăm vào thưởng thức trà mà không quan tâm đến những chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Khi cảm nhận được bốn người kia không thể trụ thêm được nữa thì từ từ đặt tách trà xuống rồi rót thêm một tách nữa.
Nhưng men theo tiếng linh trà chảy xuống thì đột nhiên, một giọng nói huyền ảo không biết từ nơi nào truyền đến khiến bọn họ bị giật mình và một cảm giác sởn gai ốc bao bọc.
“Các vị, dừng tay ở đây thôi”.
Một thanh âm nghe thì có vẻ bình thường nhưng ẩn sâu ở trong đó là một cỗ lực lượng kinh khủng và một cỗ áp lực kinh khủng đè xuống.
Ngay cả ba vị đường chủ cũng cảm thấy có chút áp lực nên đồng thời thu tay.
Ánh mắt họ tràn đầy vẻ nghi hoặc nhìn xung quanh.
Họ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã lên tiếng.
Nhưng họ nhìn xung quanh mà không phát hiện được, giống như giọng nói này được truyền trực tiếp vào trong đầu họ vậy.
Phạn đường chủ vẻ mặt tức tối nhìn xung quanh quát.
“Giả thần giả quỷ”.
“Kẻ nói là ai, bổn đường chủ ghét nhất là người đứng ở trong tối”.
Nhưng đáp lại là một bầu không khí nặng nề và yên lặng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Dưới ánh mắt dò tìm của ba vị đường chủ khiến những người khác không dám hó hé lấy một lời.
Dần dần, thời gian trôi qua nhưng hắn vẫn không nhận được câu trả lời càng khiến cả ba người càng thêm nghi hoặc.
Lúc này, Hứa Tiểu Kiều sau khi khôi phục được một thành thực lực liền xông ra bên ngoài.
Cùng với bốn người đứng chặn.
Phạn đường chủ nhìn thấy Hứa Tiểu Kiều thì sắc mặt dần trầm xuống.
Mặc dù thực lực của Hứa Tiểu Kiều bây giờ chỉ còn một thành nhưng sự uy hiếp của cô mang lại là rất lớn.
Với lại hắn bây giờ chịu nhiều thương tích và chân nguyên tiêu hao sắp hết nên không muốn đánh với một người liều chết như Hứa Tiểu Kiều.
Không chỉ có Phạn đường chủ mà cả hai người còn lại cũng có biểu cảm không khá hơn là bao.
Trải qua lần uy áp giao phong này thì họ đã biết được thực lực của năm người không thua kém họ nên không thể tùy tiện ra tay.
“Ba vị đường chủ?”.
Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt kiên định nhìn ba người nói.
“Các ngươi còn muốn đánh với bọn ta một trận?”.
“...”.
Ánh mắt cả ba người lộ rõ vẻ ngưng trọng nhìn năm người một hồi lâu mà không có lên tiếng trả lời.
Lúc này, Phạn đường chủ vẻ mặt tức giận chỉ tay quát lớn.
“Các ngươi đang khinh thường ta sao?”.
“Ta không cần biết năm người cá ngươi là thiên kiêu của gia tộc nào nhưng ở đây là Ngư Hoa thành.
Là địa bàn của bọn ta, cá người từ bên ngoài đến mà dám ra tay đánh người của ta, khiêu khích ta?”.
“Nếu các ngươi không cho ta một câu trả lời thích đáng thì ta không bỏ qua đâu”.
Hai vị đường chủ còn lại nghe thấy vậy nên lớn tiếng nói.
“Phạn đường chủ, chuyện của Phá Xuyên Đường các ngươi”.
“Với lại ta chỉ tò mò không biết thiêu kiêu ở đâu đến nên muốn mở rộng tầm mắt chứ không có thù oán gì nên chuyện này không liên quan đến ta”.
“Hai ngươi...”.
Phạn đường chủ ánh mắt run run lộ rõ vẻ tức giận nhìn hai người thốt ra.
“Hừ, đã thế thì ta không phiền hai người các ngươi”.
“Chuyện của Phá Xuyên Đường thì để ta tự mình giải quyết”.
Phạn đường chủ vừa nói vừa chỉ tay về phía năm người quát.
“Các ngươi nghĩ Phá Xuyên Đường ta không trừng trị được các ngươi sao?”.
“Cho dù các ngươi có mạnh hơn thì