Ta đến để đòi nợ?!
Các ngươi lấy gì để trả?!
Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân cao ngạo đứng vòng tay ra sau lưng, ánh mắt nhìn ba vị đường chủ đầy vẻ khinh thường.
Cùng với gương mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm và ánh mắt hững hờ khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhìn Đế Nguyên Quân cao ngạo đứng khiêu khích trước cửa, cả ba vị đường chủ ban đầu còn cảm thấy có chút lo lắng nhưng càng về sau thì họ càng tức giận.
Ánh mắt của ba vị đường chủ nhìn hắn lộ rõ vẻ không vui nói.
“Người đến là ai?”.
“Phá Xuyên Đường ta chưa bao giờ nợ người? Ngươi ăn nói cho cẩn thận”.
“Ta không quen biết mà bây giờ các ngươi dẫn người đến trước cửa đòi nợ?”.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai?”.
“Đừng tưởng bọn ta không làm gì sau khi ngươi tung ra thủ đoạn làm ảnh hưởng đến người của bọn ta.
Ta không tính toán với ngươi thì chớ, sao ngươi lại mặt dày đến đây?”.
“Đúng là không biết xấu hổ”.
“Chưa kể, ngươi nghĩ chỉ dựa vào những người các ngươi mà dám đối đầu với bọn ta? Không biết tự lượng sức mình”.
Đứng trước những lời cáo buộc và giọng nói lớn bé của ba vị đường chủ.
Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ liếc nhìn ba người một cái rồi nở một nụ cười lạnh nói.
“Không biết tự lượng sức mình?”.
“Câu này phải để ta nói mới đúng? Các ngươi không biết ta là ai, không biết ta là người như thế nào? Không biết thực lực của ta mà nói câu không biết tự lượng sức mình”.
“Chỉ là ba tên Thiên Địa cảnh tầng một nhảy múa trước mắt ta mà thôi”.
“Ta còn không để vào trong mắt”.
Bị Đế Nguyên Quân khinh thường, cả ba người trừng mắt nhìn hắn rồi cắn răng quát lớn một tiếng.
“Ngươi dám khinh thường ta?”.
“Tiểu tử, ngươi đừng tưởng bản thân có chút thực lực là muốn làm gì thì làm? Muốn nói gì thì nói?”.
“Ở đây là Ngư Hoa thành, không phải thành của các ngươi, các ngươi ở đây chỉ là một con kiến trong mắt bọn ta, không có thế lực hậu thuẫn ở sau lưng thì ngươi lấy đâu ra tự tin để nói với ta như vậy?”.
“Ta không cần biết ngươi là thiên kiêu từ phương nào đến? Bây giờ quỳ xuống nhận lỗi thì ta còn tha cho một mạng, bằng không thì đừng trách bản đường chủ ra tay ác độc”.
“Cần gì nhiều lời với hắn, cùng nhau xông lên giết hắn”.
Phạn đường chủ cắn chặt răng rồi quát lớn một tiếng.
“Thiên Kiêu thì đã sao? Ăn nói ngông cuồng, không xem ai ra gì thì chỉ có một kết quả là chết mà thôi”.
Nhìn ba người kia xông tới nhưng Đế Nguyên Quân vẫn không hề để ý, hắn không có một chút lo lắng nào cả mà thay vào đó là một sự ung dung và thư thái vô cũng.
Dường như hắn không quan tâm đến trận chiến mà đã biết được kết quả từ trước vậy.
“Muốn giết ta?”.
Đế Nguyên Quân lạnh giọng đáp.
“Các ngươi không xứng”.
Lời nói vừa dứt thì ở sau lưng hắn, năm người Lâm Tuyết Nhi cũng đã động, Cả năm người đồng loạt thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi tế kiếm ở trong tay xông lên.
Hứa Tiểu Kiều ánh mắt phẫn uất nhìn chằm chằm Phạn đường chủ quát.
“Để ta xem lần này ngươi lấy gì có thể thắng ta?”.
Hứa Tiểu Kiều toàn lực ngưng tụ kiếm khí rồi đánh ra một kiếm.
Cô cũng không hề giấu diếm thực lực của bản thân nữa mà đồng thời sử thúc dục ma khí ở trong cơ thể lên đến đỉnh điểm.
Thình lình, cảnh giới của cô từ Ngưng Hải cảnh tầng bảy đột phá đến tầng thứ chín khiến cả ba người bị giật mình.
Ngay cả Phạn đường chủ sau khi đánh một trận với Hứa Tiểu Kiều rồi nhưng vẫn bị bất ngờ.
Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi chỉ ba ngày mà thực lực của cô đã tăng lên hơn trước.
Cho dù là thiên kiêu đi chăng nữa cũng không thể làm điều đó được?
Đáp lại, Phạn đường chủ cười khinh thường một tiếng quát.
“Ta công nhận thực lực của ngươi không tệ, có thể khiến ta chật vật như vậy và cho dù ngươi có mạnh hơn trước thì sao?”.
“Ngươi chỉ là Ngưng Hải cảnh còn ta là Thiên Địa cảnh”.
Nói xong, song quyền Phạn đường chủ đưa lên rồi vận lực đánh ra một quyền đánh về phía kiếm khí quát.
“Trò trẻ con, phá”.
Giọng nói kinh khủng vang vọng và thình lình một tiếng nổ lớn vang lên.
Song quyền đối kiếm khí bộc phát một vụ nổ lớn và phong bạo bắn ra xung quanh đẩy hai người lùi ra sau mấy bước.
“Cái gì?”.
Phạn đường chủ vẻ mặt bất ngờ thốt ra.
“Một quyền bảy phần lực của ta bị phá dễ như vậy?”.
“Ngươi...”.
Lời nói hắn chưa kịp dứt thì Hứa Tiểu Kiều đã một lần nữa xông lên.
Thanh trường kiếm ở trong tay cô giống như một tấm lụa vải uyển chuyển lượn ngay trước mặt Phạn đường chủ rồi xẹt qua một cái tạo thành một miệng vết thương ngoài da ở trên gương mặt.
Ở cách đó không xa, Thượng đường chủ thấy Phạn đường chủ bị dồn vào thế yếu thì định ra tay tương trợ.
Nhưng khi hắn định chuyển hướng thì ba bóng người đã đứng chặn ở ngay trước mặt.
“Chỉ ba tên Ngưng Hải cảnh tầng năm, tầng sáu mà muốn ngăn ta”.
“Tránh ra?”.
Thượng đường chủ khí tức Thiên Địa cảnh tầng một mạnh mẽ bộc phát khiến cả ba người bị đẩy lùi mấy bước, toàn thân họ bộc phát lực lượng để chống lại uy thế của Thiên Địa cảnh cường giả.
Ban đầu, Thượng đường chủ nhìn ba người bằng một ánh mắt không ra gì và rất tự tin vào thực lực của mình.
Thượng đường chủ nghĩ chỉ cần hắn tung ra uy áp thì ba người này biết khó mà lui, thậm chí sợ hãi mà thối lui.
Nhưng, điều mà Thượng đường chủ không thể ngờ tới là ba người này không giống trong suy nghĩ của hắn.
Mỗi một người đều có thực lực thấp hơn hắn rất nhiều nhưng chỉ dùng mỗi uy thế của hắn không thể đẩy lùi ba người được.
Mà thậm chí ba người còn có phần lấn át lại hắn.
Lạc Tuyết Dung đứng chặn ở trước hai người, cô toàn lực thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi đánh ra uy áp của mình.
Mặc dù yếu kém hơn so với Thiên Địa cảnh nhưng có hai người Lã Nhật Doanh và Chu Tiểu Thiến hỗ trợ nên uy áp được tăng lên rất nhiều.
Nó mạnh đến mức mà có thể đối cứng được với Thiên Địa cảnh uy áp, thậm chí họ còn lấn át ngược lại.
Nhận thấy uy áp của bản thân đang bị đẩy lùi, vẻ mặt tự tin ban đầu của Thượng đường chủ dần biến mất mà thay vào đó là sự kinh ngạc và có phần kinh hãi.
Trên gương mặt hắn dần lộ rõ sự rất khó coi.
‘Chuyện này là không thể nào?’.
‘Thực lực của ba người này ít nhất cũng phải sánh được với Ngưng Hải cảnh tầng tám, tầng chín’.
‘Cứ duy trì mãi như này thì không được, nếu ta mà buông tay thì bị uy áp của ba người này đánh trọng thương.
Đúng rồi, Vương đường chủ’.
Chợt, ý định gọi Vương đường chủ trợ giúp hiện lên ở trong đầu.
Thượng đường chủ không chần chừ nữa mà quay qua quát lớn.
“Vương đường chủ, thực lực của ba tên này không bình thường.
Nhanh qua đây hỗ trợ ta rồi qua trợ giúp Phạn đường chủ”.
Ở phía bên kia!
Vương đường chủ xông về phía Đế Nguyên Quân nhưng sau khi nghe thấy Thượng đường chủ gọi hỗ trợ nên bước chân hắn dừng lại.
Vương đường chủ không một giây suy nghĩ liền chuyển hướng.
Nhưng…
Đứng trước mặt Vương đường chủ, một bóng dáng nữ tử thướt tha đứng chặn ở phía trước.
Đứng trước phong bạo do hai trận chiến bộc phát khiến mái tóc và vạt áo tung bay phất phới ở trong gió và gương mặt xinh đẹp lạnh tanh đệ lộ khí chất giống như tiên nữ.
Một sự lạnh lùng đến mê người của Lâm Tuyết Nhi khiến Vương đường chủ giật mình bất ngờ.
Lâm Tuyết Nhi ánh mắt kiên định nhìn Vương đường chủ, cô không hề giấu diếm mà tung ra khí tức của bản thân rồi lạnh giọng nói.
“Ta là đối thủ của ngươi”.
“Ngươi muốn đi đâu?”.
Đáp lại, Vương đường chủ sắc mặt trầm xuống, hắn hừ lạnh một tiếng quát.
“Chỉ là một Ngưng Hải cảnh tầng hai cỏn con mà muốn ngăn cản ta?”.
“Ta xem ngươi có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khí chất không hề thua kém những thiên kiêu khác nên không muốn ra tay với ngươi”.
“Nhanh tránh ra một bên”.
Nhưng Lâm Tuyết Nhi không bị những lời nói này làm lung lay, ý định của cô vẫn vậy.
Đối mặt với một cường giả Thiên Địa cảnh để tôi luyện bản thân thì còn gì bằng, nên cô không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
Lâm Tuyết Nhi tay phải nắm chặt chuôi kiếm, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng một nồng đậm bộc phát khiến Vương đường chủ phải giật mình, ánh mắt hắn không thể tin được nhìn Lâm Tuyết Nhi mà trong lòng thốt ra.
‘Không thể nào?’.
‘Chỉ là một Ngưng Hải cảnh tầng hai nhỏ bé mà chân nguyên có thể tinh thuần và nồng đậm đến mức này?’.
‘Lượng khí tức này có thể sánh ngang được với Ngưng Hải cảnh tầng chín?’.
‘Rốt cuộc những người này là thần thánh phương nào đến?’.
Lâm Tuyết Nhi chỉ kiếm về phía Vương đường chủ rồi quát lớn một tiếng sau đó xông lên.
“Xem kiếm”.
Lưỡi kiếm bao bọc một lượng lớn kiếm khí kinh khủng với chân nguyên nồng đậm của mình.
Lâm Tuyết Nhi tốc độ cực nhanh đã xông tới.
Vương đường chủ giật mình, mặc dù hắn là Thiên Địa cảnh cường giả nhưng đối mặt với tốc độ của Lâm Tuyết Nhi cũng khó lòng mà theo kịp.
Vương đường chủ con ngươi co rút lại, hắn chỉ nhìn thấy hai đạo ánh kiếm ánh lên mang theo một lượng lớn lực lượng và kiếm khí sắc bén vô cùng.
Kiếm chiêu cực tốc đánh tới, Vương đường chủ cắn chặt răng rồi nắm chặt tay.
Thân là Thiên Địa cảnh cường giả mà bị một Ngưng Hải cảnh tầng thấp khiêu khích khiến Vương đường chủ cảm thấy tức tối vô cùng.
Chưa kể, nữ tử đứng trước mặt vậy mà không hề kiêng nể gì cả mà toàn lực lao lên tấn công.
Đây chính là sự khinh thường lớn nhất đối với hắn.
Vương đường chủ khí tức toàn thân ngưng tụ, chỉ thấy hái đưa tay phải lên rồi ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi đánh ra một chưởng.
Oanh!
Chưởng lực mạnh mẽ giao phong cùng với hai đạo kiếm chiêu bộc phát một cỗ phong bạo mạnh mẽ quét ra xung quanh khiến khu vực xung quanh cũng vì thế mà bị rung động.
Ở bên ngoài xa!
Những người khác cảm nhận ở bên phía Phá Xuyên Đường có cường giả giao phong nên tập trung lại rất đông.
Cách trận chiến khoảng chừng một trăm trượng, toàn bộ cường giả ở trong thành đều đã tập trung về đây.
Ánh mắt họ lộ rõ sự kinh hãi và cảm thấy phấn khích khi nhìn thấy ba vị đường chủ đồng thời ra tay.
Nhưng mà kinh ngạc hơn là năm người kia có thực lực thấp hơn ba vị đường chủ nhưng ở trong trận chiến mà không hề kém cạnh.
Vượt cấp mà chiến?!
Trong đầu họ, bố chữ “Vượt cấp mà chiến” hiện lên khiến họ cảm thấy khó lòng mà tin được.
Đối với họ thì vượt cấp chiến một vài tiểu cảnh