Thương lão… tha mạng!
Nhìn tên nam tử hai chân quỳ rạp, Thương lão ánh mắt khinh thường nhìn hắn rồi thu tay lại, trên gương mặt lão nở một nụ cười lạnh nói.
“Ngươi vừa rồi không phải thề sống thề chết cùng Phá Xuyên Đường sao?”.
“Tại sao bây giờ ngươi lại đổi ý?”.
Đáp lại, nam tử sợ hãi run lên một cái rồi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt run rẩy nhìn Thương lão một lúc, đáp.
“Là… Là...”.
“Sư phụ có ân cứu ta, chỉ dạy nhưng mạng là của ta chứ không phải của ai khác.
Sư phụ cũng thế mà Phá Xuyên Đường cũng vậy.
Ta không muốn chết, ta còn con đường phía trước”.
“Ta không muốn chết?”.
Nghe những lời nam tử thốt ra mà những tên đệ tử khác phải giật mình, họ nhìn nam tử bằng ánh mắt khinh bỉ.
Họ không thể ngờ nam tử có thể thốt ra những lời như vậy.
“Thừa Phong, ta không ngờ ngươi là loại người tham sống sợ chết như vậy?”.
“Các chủ có ân cứu mạng, có ân dạy dỗ.
Nếu như không có các chủ, không có Phá Xuyên Đường thì ngươi chỉ là một cái xác nằm bên đường, nếu như không có các chủ thì ngươi không có ngày hôm nay”.
“Vậy mà ngươi có thể nói những lời này”.
“Uổng công ta xem ngươi là một chính nhân quân tử, xem ngươi là thiên kiêu đang được ngưỡng vọng.
Còn ngươi bây giờ ở trong mắt ta chẳng khác gì một tên súc sinh”.
“Lừa thầy, phản bạn… Thừa Phong, cho dù ta có chết thì ta cũng sẽ nguyền rủa ngươi”.
“Ta muốn nhìn xem người như ngươi có thể làm nên được chuyện gì”.
“Ta đợi ngươi ở dưới luân hồi”.
“...”.
Bị những ánh mắt và lời giễu cợt của những người khác.
Thừa Phong sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, trong suy nghĩ của hắn lúc này cũng không được thoải mái và nhẹ nhàng giống như những gì người khác đang suy nghĩ.
Thừa Phong cắn chặt răng, hai tay thít chặt nắm quyền, ẩn sâu trong ánh mắt hắn chính là sự vô lực và chê trách bản thân quá yếu kém.
‘Ta biết chứ, nếu như bây giờ ai cũng chết thì mối thù này còn ai báo?’.
‘Đại cục quan trọng nhưng Phá Xuyên Đường bây giờ bị tiêu diệt sạch thì còn có ý nghĩa gì?’.
‘Ta là đệ tử của các chủ, sinh tử vì Phá Xuyên Đường.
Nhưng tất cả đều chết hết thì còn có ý nghĩa gì?’.
‘Ta muốn báo thù, ta muốn xây dựng và đưa Phá Xuyên Đường đăng đỉnh’.
‘Mối nhục ngày hôm nay, mối thù này ta sẽ ghi nhớ’.
Nhìn Thừa Phong run rẩy cúi đầu, hai chân quỳ rạp thì Đế Nguyên Quân bỗng nở một nụ cười lạnh, ánh mắt thì giống như thần có thể nhìn thấu được tất cả mọi thứ.
“Thương lão, ta thấy tên này đúng là không tồi thật.
Mặc dù thiên phú tam phẩm nhưng xét trên phương diện tu chân thì con đường không quá mịt mù.
Chưa kể hắn còn biết lúc cứng lúc mềm, thực lực ở trong cùng cảnh giới cũng miễn cưỡng nhập lưu”.
Nghe thấy những lời này, Thừa Phong nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười vui mừng.
Hắn tưởng chừng như Đế Nguyên Quân đang nói tốt cho hắn, muốn cho hắn một con đường sống.
Nhìn biểu cảm vui mừng của Thừa Phong, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xuống rồi nở một nụ cười kỳ dị nói.
“Nhưng… một người lừa thầy, phản bạn như này thì cần phải suy tính lại.
Chưa kể, ta thấy tâm địa của hắn không đứng đắn, ngoài mặt thì cầu xin nhưng ở trong suy nghĩ và trong ánh mắt lại là sự tính toán”.
“Loại người như thế này mà giữ lại thì hậu quả sau này rất khó lường, rất có thể hắn chối bỏ tất cả để có thể tìm được một con đường sống.
Tu luyện đến đỉnh, báo thù cho sư phụ và cuối cùng là tạo dựng lại Phá Xuyên Đường”.
“Đến lúc đó thì người phải lo sợ là các ngươi”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thương lão và Ngọc đường chủ nói.
“Ta nói đúng không?”.
“Hai vị”.
“...”.
Nhìn sắc mặt của hai vị đường chủ tối sầm lại và lộ ra vẻ suy nghĩ thì Thừa Phong lúc này mới bùng phát.
Đế Nguyên Quân từng câu từng chữ nói ra giống như đang đọc từ trong suy nghĩ của hắn mà ra.
Thừa Phong trên gương mặt chảy xuống hạt mồ hôi lạnh và cơ thể đột nhiên cảm thấy ớn lạnh nên rùng mình một cái.
Hắn chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi đưa mắt cầu xin nhìn qua hai vị đường chủ rồi thều thào nói.
“Hai vị đường chủ, đừng nghe tên này nói năng lung tung”.
“Thừa Phong thề là ta chưa từng có suy nghĩ giống như hắn nói.
Là hắn vu oan cho ta… Cầu xin hai vị suy xét lại”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thừa Phong một cái rồi lạnh giọng nói.
“Vậy sao?”.
“Đúng sai thì đã sao? Chuyện đó có quan trọng sao?”.
“Ngày hôm nay ta và ngươi đã là tử địch, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết...”.
“Ta chính là người đã tạo ra cơ hội để hai thế lực khác nhắm đến Phá Xuyên Đường.
Ngươi có thể xem như ta là người giật dây ở phía sau.
Đúng hơn là hai thế lực kia đã có ý định diệt các ngươi từ lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, còn ta chính là người đã tạo ra cơ hội đó”.
“Sư phụ ngươi chết cũng là do ta, Phá Xuyên Đường bị tiêu diệt cũng do ta”.
Từng câu từng chữ Đế Nguyên Quân giống như vạn tiễn đâm xuyên qua tim của hắn vậy.
Thừa Phong đột nhiên rùng mình, hắn cảm giác như quả tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại, một cảm giác vừa hụt hẫng và vừa tối tăm đột nhiên bao trùm lấy tâm trí hắn.
Thừa Phong hai tay nắm chặt, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ẩn sâu trong ánh mắt đó là một cổ sát ý nồng đầm đang hướng đến Đế Nguyên Quân.
Khóe miệng Thừa Phong run lên một cái, giọng nói đầy căm phẫn và lạnh lẽo thốt ra.
“Ngươi… Tất cả là tại ngươi?”.
“Đúng là tại ta”.
Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.
“Nếu như ngươi đã xem ta là tử địch thì ta không thể cho ngươi một con đường sống nữa rồi?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân tay phải từ từ đưa lên rồi vung nhẹ tay một cái liền bắn ra một đạo kiếm khí hình vòng cung đánh về phía Thừa Phong.
Căn phòng lạnh lẽo và đầy yên tĩnh đột nhiên nổi lên một đợt phong bạo và một thanh âm da thịt bị cắt đứt vang lên.
Và sau đó là một cảnh tượng khiến ai ai cũng phải giật mình, Đế Nguyên Quân chỉ dùng một đạo kiếm khí liền giết chết Thừa Phong.
Cho dù trên người hắn còn mang một bộ bảo y có thể giảm thiểu sát thương nhận vào.
Thương lão đứng ở bên cạnh thấy vậy thì nuốt xuống một ngụm khí lạnh, đạo kiếm khí vừa rồi quá kinh khủng, ngay cả lão cũng chưa từng nhìn thấy ai có kiếm khí đạt đến đẳng cấp này khi còn nhỏ tuổi đến như vậy.
Bất chợt, khóe miệng lão run nhẹ một cái rồi vô thức thốt ra khiến ai ai nghe thấy cũng phải rùng mình.
“Kiếm ý tinh thuần, uyển chuyển giống như nước, nhẹ nhàng nhưng cực kỳ khủng bố, sắc bén đến mức có thể