Ngồi ở dưới đáy huyết trì, sau khi luyện hóa xong Giao Long ngọc cốt nhưng Đế Nguyên Quân không xuất quan sớm mà vẫn tiếp tục ngồi ở đó để hấp thụ huyết dịch nồng đậm.
Ở bên trong giới chi!
Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra và trên gương mặt nở một nụ cười vui mừng dường như vừa nhận được thứ gì đó tốt đẹp.
Đứng ở phía đối diện, Thánh Hoàng Thần Niệm nhìn Đế Nguyên Quân cũng âm thầm gật đầu.
Nhìn Đế Nguyên Quân từ từ đứng dậy, khóe miệng vểnh lên tựa như đang cười, nói.
“Không ngờ một đoạn Giao Long ngọc cốt lại mang lại một niềm vui lớn đến như thế”.
“Huyết mạch đúng là một thứ gì đó khiến người ta khó lòng hiểu hết được”.
“Đúng vậy, mặc dù ta ngươi đều đã từng đạt đến cảnh giới cao nhưng vẫn không thể hiểu hết được”.
Đế Nguyên Quân thở ra một hơi nói.
“Chắc đây là do Thiên Đạo mảnh vỡ không được đầy đủ nên mới có thiếu sót như vậy”.
“Đầu Giao Long lại có một sợi huyết mạch của Ứng Long, mặc dù huyết mạch có nhiều tạp chất nhưng ở quả tinh cầu này cũng được xem như quý giá”.
“Haha, như thế cũng xem như có chút thu hoạch”.
Thánh Hoàng Thần Niệm nở một nụ cười nhẹ đáp.
“Ứng Long huyết mạch mặc dù không quá nổi trội trong Long tộc nhưng bù lại nó có tốc độ nhanh nhất”.
“Với một sợi huyết mạch nhỏ bé này cũng đủ để khiến xương cốt cứng chắc hơn trước.
Chưa kể, ta còn thấy một đoạn ngọc cốt nhú lên ở trên xương sống”.
“Ta đoán không nhầm thì ngươi đã dùng đoạn ngọc cốt này để đúc tạo thành hai cái cánh.
Nếu sau này ngươi tìm được các loại trân bảo để luyện hóa cho nó thì hiệu quả sẽ còn tăng lên rất nhiều”.
“Chuyện này ta biết”.
Đế Nguyên Quân gật đầu, trên gương mặt hắn lộ ra vẻ suy nghĩ đáp.
“Mặc dù ta thành công ngưng kết được hai cánh nhưng tốc độ phi hành hiện giờ chỉ cao hơn bình thường một vài thành.
Vẫn kém hơn suy tính của ta”.
“Nhưng đối với ta bây giờ thì chuyện đó cũng đã đủ rồi”.
Thánh Hoàng Thần Niệm vui vẻ gật đầu nói.
“Chắc ngươi bây giờ đã có dự tính”.
“Nhưng ta cũng nói luôn, ngươi ta bây giờ đều đang mang gánh nặng Thiên Đạo, bị Thiên Đạo xem như thứ cần phải loại trừ nên vạn sự phải thật cẩn trọng”.
“Con đường nghịch Thiên vốn đã khó, nay ngươi ta đều đã đánh động đến Thiên Đạo nên một khi bị phát hiện thì hậu quả rất khôn lường”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh nói.
“Chuyện này thì ta biết nhưng ngươi cũng đừng quên”.
“Thiên Đạo là thứ có cấp bậc như thế nào, ta nghĩ Thiên Đạo sẽ không mảy may quan tâm đến tình trạng của ta bây giờ.
Trong mắt Thiên Đạo thì khi ta muốn phá vỡ xiềng xích thì mới bị Thiên Đạo đánh động, ra sức ngăn cản”.
“Nhưng nghĩ cũng kỳ lạ, Thiên Đạo là thế gian này chủ tể.
Ta không rõ ở trên kia còn có thế lực gì còn cao siêu hơn, vượt qua Thiên Đạo hay không? Và nếu Thiên Đạo muốn ngăn cản ta thì không phải Thiên Đạo Tử sẽ xuất hiện.
Ta thì nghĩ thời gian này ở trên kia đang có chuyện gì đó xảy ra và cảm giác này luôn hiện hữu ở trong tâm trí”.
“Giống như sẽ xảy ra chuyện gì đó kinh khủng ở trong tương là mà cả ta ngươi đều không biết.
Đó có khả năng là thứ có thể khiến Thiên Đạo phải kiêng dè”.
“Nên Thiên Đạo sẽ không để tâm đến một con kiến này đâu?”.
“Mong là vậy”.
Thánh Hoàng Thần Niệm thở dài một hơi nói.
“Sẵn tiện ta cũng có chuyện này muốn nhắc nhở ngươi”.
“Bộ công pháp song tu đó không phải thứ bình thường, ta mặc dù không biết phẩm cấp cụ thể của nó như thế nào nhưng cả ngươi và Lâm Tuyết Nhi bây giờ chưa thể sử dụng được”.
“Long Phụng tương liên, chuyện này chính là đại kỵ.
Từ cổ chí kim chưa từng tồn tại khái niệm này nên gánh nặng đặt lên vai hai người cũng vì thế mà nặng hơn rất nhiều”.
“Chưa kể, ngươi bây giờ đã nắm giữ một sợi huyết mạch Ứng Long, mặc dù không phải chính thống huyết mạch của chân Long nhưng vẫn đủ dùng.
Còn Lâm Tuyết Nhi thì khác, nàng ta mặc dù chưa khai sinh ra huyết mạch nhưng ta vẫn tin là huyết mạch của nữ tử kia vẫn còn đến bây giờ”.
“Phụng Hoàng huyết mạch hoàn chỉnh”.
Thánh Hoàng Thần Niệm ánh mắt nhìn ra xa, trong ánh mắt ẩn chứa một nỗi buồn man mác nói tiếp.
“Nhưng đó chỉ là suy đoán của ta, còn việc ngươi muốn giúp nàng thức tỉnh huyết mạch thì còn cần phải suy nghĩ.
Vì nàng ta không có gia thế lớn bảo vệ, không có thực lực đỉnh cấp nên một khi thức tỉnh huyết mạch sẽ dẫn đến nhiều đại thế lực, tông môn để ý.
Như thế thì không tốt cho nàng ta, thậm chí còn mang lại hậu quả cho cả nàng và cả ngươi”.
“Chưa kể, nàng vẫn mang có dòng máu Lâm gia ở Đế Đô.
Nếu như Lâm gia biết nàng thức tỉnh Phụng Hoàng huyết mạch thì chắc chắn sẽ cho người đến cưỡng ép bắt Lâm Tuyết Nhi quay về”.
“Chuyện đó cũng có phần lợi cũng như hại.
Lợi là được phản tổ quy tông, được Lâm gia bảo hộ ở trên danh nghĩa.
Còn hại thì chắc ngươi cũng đã đoán ra, Lâm Tuyết Nhi sẽ trở thành một cái bình hoa của Lâm gia, không còn tự do, thậm chí tính mệnh nàng ta cũng không được đảm bảo vì Lâm gia ở Đế Đô chắc chắn sẽ có không ít thiên kiêu tài giỏi hơn”.
“Ngươi nói không sai”.
Đế Nguyên Quân vẻ mặt nặng nề nhìn Thánh Hoàng Thần Niệm một cái rồi quay người.
Hắn thở dài một hơi rồi lạnh giọng nói, ẩn sâu trong giọng nói đó là vô tận sát cơ.
“Con đường nghịch thiên chưa bao giờ dễ dàng, và cả thế giới này cũng vậy, ta không thể nói trước được điều gì”.
“Nhưng con đường ta đi cần huyết mạch trong người Lâm Tuyết Nhi.
Ta sẽ không để một ai có ý định đưa nàng ta đi, còn ai có ý định đó thì đừng trách ta vô tình”.
“Đế Đô thì sao? Đại tông thì như thế nào? Lâm gia thì lại làm sao? Nếu người nào dám đến thì ta giết người đó, nếu có ai làm chuyện gì quá đáng thì đừng trách ta một tay diệt sạch”.
“...”.
Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân từng bước đi ra ngoài khiến Thánh Hoàng Thần Niệm cảm thấy có chút gì đó thoải mái ở trong lòng.
Chỉ trong giây lát, Thánh Hoàng Thần Niệm bất chợt nhớ đến những chuyện trước đây mà không kiềm chế được nụ cười phấn khích ở trên gương mặt.
“Đúng vậy”.
“Có bản Thánh Hoàng ở đây thì cho chúng