Một tháng nữa qua đi!
Thời gian này Đế Nguyên Quân không một lần rời khỏi Ám Sát Hội, một tháng thực hiện nhiệm vụ liên tục, số người chết ở trong tay hắn ít nhất cũng hơn hai trăm người.
Và mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, Đế Nguyên Quân luôn luôn hoàn thành trong thời gian sớm nhất và tỷ lệ thành công là một trăm phần trăm.
Cũng từ đó mà trong Ám Sát Hội hắn được phong là Bách Phần Hoàn Sát, Vô Lương.
Là người tiên phong trong việc thực hiện nhiệm vụ một mình.
Thậm chí có người còn đồn Bách Phần Hoàn Sát là một lão đầu có thực lực cực kỳ mạnh, cường giả ở trong Hà Châu thành không có ai là đối thủ.
Có người thì nói bản thân nhìn thấy Đế Nguyên Quân ra tay, công kích nhanh nhạy, mỗi một lần vung đao chắc chắn sẽ lấy được mạng của đối phương...
Mặc dù danh tiếng vang danh nhưng Đế Nguyên Quân không cảm thấy vui vẻ mà thay vào đó là sự phiền phức, một phần vì không muốn ai để ý hai là muốn an nhàn để tránh những thị phi không cần thiết.
Nhưng mong muốn của hắn đã đi ngược trở lại, danh tiếng truyền xa điều này sẽ khiến hắn nhận rất nhiều phiền phức, số lượng nhiệm vụ tăng đột biến và bị những người khác ở trong Ám Sát Hội ghen ghét đố kỵ.
Có người thậm chí không giấu sát tâm mà muốn trực tiếp giết chết hắn nhưng mười người đi thì chín người chết, còn một tên thì sống không bằng chết.
Thực lực mạnh mẽ, ra tay tàn độc nhưng cũng không khiến chúng mất đi ý định muốn giết hắn.
Đế Nguyên Quân đang ngồi nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
“Ảnh Sát, tìm ta có việc gì sao”.
“Hahaha, Vô Lương.
Danh tiếng bây giờ thật thịnh, chẳng mấy chốc mà vượt qua ta”.
Ảnh Sát đẩy cửa đi vào rồi nở một nụ cười lớn nói.
Suốt thời gian này, hắn cùng Đế Nguyên Quân giao tiếp qua một vài làn và rất thưởng thức.
“Ngươi tới chỉ để cười đùa ta sao?”.
“Ta cũng mong muốn được như vậy lắm”.
“Ngay hôm qua ta vừa xử lý đống lộn xộn của ngươi rồi, mà bây giờ vẫn còn một đống nữa”.
Ảnh Sát từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đống tờ nhiệm vụ đặt trước mặt Đế Nguyên Quân nói.
“Đống nhiệm vụ này xử lý như thế nào?”.
Đế Nguyên Quân nhìn đống nhiệm vụ rồi lắc đầu.
Lúc trước muốn tìm một nhiệm vụ nào đó phù hợp với bản thân thì khó như lên trời nhưng bây giờ hắn chả cần làm gì cả thì cũng có đống nhiệm vụ từ tìm đến.
“Những cái nào dưới một vạn linh thạch thì loại bỏ cả đi”.
“Rồi rồi, ta biết nên những nhiệm vụ dưới một vạn linh thạch ta đã bỏ đi rồi”.
“Đống này là nhiệm vụ trên một vạn, thậm chí có cái lên đến bạn linh thạch”.
“Ngươi xem đi”.
Nhìn đống nhiệm vụ còn lại, khóe miệng Đế Nguyên Quân run nhẹ.
“Từ bao giờ mà Hà Châu thành có nhiệm vụ nhiều như vậy”.
“Hahaha, chuyện này thì ta không rõ nhưng nhiệm vụ càng nhiều thì càng dễ chọn và dễ làm hơn sao?”.
Nghe thấy vậy, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười rồi thôi.
Bắt đầu xem những yêu cầu ở trên đó, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại.
‘Nhiệm vụ này là của Tiết gia’.
‘Ha, muốn ta truy tìm người đã giết Tiết Hàn? Buồn cười’.
Đế Nguyên Quân không hề suy nghĩ mà vứt nó qua một bên.
“Nhiệm vụ này đến ba vạn linh thạch, ngươi thật sự không muốn làm sao?”.
“À đúng rồi, sắp tới có chuyện gì sao? Ta thấy những gia tộc đang âm thầm mua rất nhiều đan dược và vũ khí”.
“Chắc ngươi không phải người của Hà Châu thành nên không biết, ta đoán không nhầm thì còn mấy ngày nữa sẽ tổ chức trận giao hữu của các gia tộc”.
“Có chuyện như vậy sao?”.
“Đúng, ta ở Hà Châu thành đã một thời gian dài nên biết rất rõ, đại loại là năm năm sẽ tổ chức một lần”.
“Cá nhân hay gia tộc nào đó giành chiến thắng sẽ nhận được những phần thưởng rất lớn, ta nhớ lần trước là Dương gia tiểu tử kia giành chiến thắng”.
“Dương gia mạnh như vậy sao?”.
“Đúng, mặc dù Dương gia trước đây đã bị suy yếu nhưng thời gian gần đây mới bộc phát, nhất là đám đệ tử trẻ tuổi có rất nhiều tinh anh.
Ngay cả Hoàng phủ cũng phải kiêng dè một vài phần”.
“Ồ”.
“Ta thấy ngươi chắc chưa được hai mươi tuổi nên nếu như ngươi muốn thì có thể tham gia, ta nghĩ lúc đó sẽ không có mấy ai có thể đánh lại”.
“Chuyện cần nói, ta đã nói hết rồi.
Ngươi tiếp tục đi, ta còn có việc cần xử lý”.
“Luyện Nhân cảnh tầng mười đã đạt đến đỉnh phong, không biết Lâm Tuyết Nhi hiện tại như thế nào rồi”.
“Cũng nên quay về một chuyến, sẵn tiện để nàng ta đi cọ xát một phen”.
Mấy ngày sau!
Đế Nguyên Quân quay về đã được bốn ngày, thời gian hắn ở bên cạnh Lâm Tuyết Nhi hướng dẫn nàng tu luyện.
Nhưng mà điều khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy có sự kỳ lạ là cảnh giới Lâm Tuyết Nhi đột nhiên tăng nhanh đến mức khó tin.
Từ Luyện Nhân cảnh tầng năm đột phá tầng chín chỉ chưa tới nửa năm.
Việc này vượt quá suy nghĩ của hắn.
Mặc dù nhiều lần dò hỏi nhưng Lâm Tuyết Nhi lảng tránh và không muốn trả lời.
Biết ai cũng sẽ có bí mật nên hắn không muốn dò hỏi thêm nữa, bởi vì Lâm Tuyết Nhi ở trong mắt hắn cũng chỉ là nhiệm vụ mà thôi.
Chỉ cần giúp nàng ta đột phá tới một cảnh giới nhất định, có thể tự bảo vệ bản thân và làm Lâm gia phục hưng là hắn sẽ rời đi.
Hôn lễ cũng vì thế mà chấm dứt.
Ban đầu, Lâm Tuyết Nhi còn có cảm giác khó hiểu.
Lúc trước, Đế Nguyên Quân nghiêm cấm nàng xuất đầu, không muốn Lâm gia biết nàng đã có thể tu luyện lại được.
Còn bây giờ thì muốn nàng thể hiện ra.
Đơn giản là Đế Nguyên Quân muốn Lâm Tuyết Nhi có sự trải nghiệm và có thêm kinh nghiệm chiến đấu.
Trải qua lần tỷ võ này hắn sẽ mang nàng rời đi, tiến vào Nam Hoang Sơn Mạch để tìm kiếm cơ duyên.
Ở trung tâm Hà Châu Thành, một khu vực rộng lớn lúc trước đã xây thành một lôi đài rất lớn.
Bán kính của lôi đài ít nhất cũng hơn một ngàn mét.
Đây là nơi sẽ diễn những trận thi đấu của các gia tộc.
Thời gian thi đấu chuẩn bị đến, Đế Nguyên Quân muốn chuẩn bị những thứ cần thiết để mang Lâm Tuyết Nhi rời đi nên tìm đến Đấu Giá Hội, tại đây hắn mua một lượng lớn đan dược, chủ yếu là những loại đan dược giúp gia tăng khả năng hấp thụ linh khí và những đan dược giúp hắn luyện thể.
Sẵn tiện, Đế Nguyên Quân