Hứa Tiểu Kiều ta đứng ở đây? Vương gia người ai dám đến?!
Đám đệ tử thiên kiêu đứng ở phía bên dưới nghe thấy thế thì tức giận vô cùng.
Ánh mắt họ nhìn lên đấu võ trường và nhìn về phía Hứa Tiểu Kiều với ánh mắt tức giận.
“Ngươi nghĩ đánh bại Vương Tiểu Xuyến, người vừa trải qua một trận chiến cam go?”.
“Ngươi đánh thắng như thế thì có gì gọi là vinh quang? Để ta xem, ngươi còn ngông cuồng được đến bao giờ”.
“Xông lên dạy dỗ đứa con hoang này thêm một lần nữa”.
“...”.
Nhìn Vương Phách Ảnh, Vương Bá Hùng, Vương Triều Dương, Vương Thu Thiền chủ động nhảy lên đấu võ trường và đứng bao vây xung quanh nhưng Hứa Tiểu Kiều vẫn không có chút biểu cảm nào cả.
Cô nhìn bốn người này đang bao vây mình thì nhớ lại những chuyện trước đây, những lần mà cô bị bốn người này bắt nạt.
Vẫn là cái khung cảnh và vẫn là bốn người này, nhưng lần này thì lại khác.
Hứa Tiểu Kiều bây giờ đâu phải là một đứa trẻ chỉ biết cam chịu như trước đây?
“Hứa Tiểu Kiều, ta đã từng cảnh báo ngươi không nên đến đây nhưng mà ngươi không nghe”.
Vương Thu Thiền nhìn Hứa Tiểu Kiều rồi cười lạnh một tiếng nói.
“Nhưng ngươi bây giờ đã đến đây rồi thì cũng đừng mong rời khỏi một cách dễ dàng?”.
Đáp lại, Hứa Tiểu Kiều chỉ cười khẩy một cái rồi lên tiếng đáp lại.
“Vương Thu Thiền, ngươi nghĩ lần nãy sẽ giống như trước đây sao? Ta có thể đánh bại Vương Tiểu Xuyến một cách dễ dàng thì bốn người các ngươi cũng vậy mà thôi”.
“Ăn nói ngông cuồng”.
Vương Bá Hùng tức giận quát lớn một tiếng.
“Không cần nhiều lời với đứa con hoang làm gì? Trực tiếp ra ray?”.
Nhìn bốn người kia xông lên và đánh ra từng quyền từng cước về phía mình nhưng Hứa Tiểu Kiều vẫn không mấy để ý.
Chỉ thấy cô cười lạnh một tiếng rồi thúc dục chân nguyên trong người rồi đánh ra một đạo kinh khí quét qua xung quanh.
“Ngưng Hải cảnh tầng bảy? Không thể nào?”.
Lúc này, cả bốn người bọn họ mới biết bản thân họ ngu ngốc đến mức nào.
Họ đã đánh giá Hứa Tiểu Kiều quá thấp và tự cho bản thân mình là đúng.
Cho đến khi biết được thực lực thật sự của Hứa Tiểu Kiều thì đã quá muộn.
Toàn bộ công kích của họ lại bị đạo kinh khí của Hứa Tiểu Kiều đánh tan, thậm chí họ còn bị đánh văng ra xa và bị trọng thương không hề nhẹ.
Nhìn cả bốn người nằm lăn lóc ở trên nền đất và khóe miệng phun ra từng ngụm huyết dịch thì lộ ra vẻ khinh thường.
Hứa Tiểu Kiều đánh ra khí tức cảnh giới của mình rồi ngẩng cao đầu hét lớn một tiếng.
“Vương gia người chỉ có thế thôi sao?”.
Tiếng quát lớn vang vọng khắp đấu võ trường khiến đám người cao tầng Vương gia càng thêm tức tối.
Ánh mắt họ nhìn Hứa Tiểu Kiều giống như muốn ăn tươi nuốt sống, họ hận là bây giờ không thể dùng tay bóp chết Hứa Tiểu Kiều cho hả giận.
Duy chỉ có Vương Bạch Ngạn lúc này chỉ biết đứng chôn chân tại một chỗ và đưa mắt nhìn xuống bên dưới đấu võ trường mà không nói được một lời nào.
Hắn bỏ mặc ái nữ đang ôm bụng và kêu gào thảm thiết nhưng dường như hắn không hề nghe thấy.
Và hắn cũng không hề để ý đến trận vừa mới diễn ra, hắn lúc này đang lâm vào ảo cảnh mà bản thân hắn chưa chưa từng nghĩ đến.
Ban đầu, hắn tưởng chừng trận chiến sẽ diễn ra nhanh và chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về Vương Tiểu Xuyến nhưng mà hắn không thể ngờ được là suy nghĩ của hắn chỉ đúng được có một nửa.
Hắn đoán đúng là trận chiến sẽ nhanh kết thúc nhưng chiến thắng lại thuộc về đứa con mà hắn đã ruồng bỏ.
Hắn còn không ngờ được là chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi mà Hứa Tiểu Kiều đã có thực lực thậm chí còn vượt xa cả Vương Tiểu Xuyến.
Vương Bạch Ngạn nhớ lại thời gian mười năm trước, đó là lúc Hứa Tiểu Kiều tìm đến Vương gia.
Nhưng lúc đó cô chỉ là một người bình thường chưa từng tu luyện qua nên bị người của Vương gia sỉ nhục, thậm chí còn ra tay đánh cô một cách thậm tệ.
Mãi cho đến mười năm sau, Hứa Tiểu Kiều dẫn theo một người khác đến Vương gia.
Và lần này thì đã khác, Hứa Tiểu Kiều lúc này không phải là một đứa trẻ không có chút thực lực nào cả.
Mà cô bây giờ chính là cường giả Ngưng Hải cảnh, người có thể dùng một quyền đã có thể phế bỏ thiên kiêu mà cả Vương gia đều dốc lòng hỗ trợ.
Không tin được chuyện vừa xảy ra ở trước mắt, Vương Bạch Ngạn vẻ mặt thất thần nhìn Hứa Tiểu Kiều một lúc thật lâu và lúc này hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy có chút hối hận với những hành động của năm xưa.
Trong lòng hắn tự hỏi, Hứa Tiểu Kiều một thân một mình mà đã có thể tu luyện được đến mức này thì nếu như có sự hậu thuẫn của Vương gia thì thực lực của cô sẽ còn mạnh hơn như thế này nữa?
Trận chiến kết thúc một cách chóng vánh khiến đám đệ tử không một ai có thể tin được.
Ngay cả những người được xem là thiên kiêu cũng đứng chết lặng ở đó mà không thể nói nên lời.
Ánh mắt vừa kinh hãi vừa có phần sợ hãi, họ không thể tin một người đã từng bị họ sỉ nhục, bắt nạt mà không dám phản kháng này đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Hứa Tiểu Kiều từ một người bị cho là phế vật nay đã trở thành một người mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn và không thể đuổi tới kịp.
Còn những đệ tử khác thì nhìn Hứa Tiểu Kiều với một ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ.
Họ chưa từng hay biết Vương gia còn có một người có thực lực mạnh mẽ như thế này.
Ban đầu họ còn nghĩ Vương Tiểu Xuyến đã là