Đế Nguyên Quân đang ngồi tĩnh tâm ở trong phòng thì đột nhiên nghe thấy mười tiếng bước chân chạy dồn dập ở xung quanh nhà.
“Ngươi ở đây đi, ta ra ngoài có việc một chút”.
Đế Nguyên Quân chạy ra thì ngay lập tức mười tên kia quay người bỏ chạy.
Trước khi truy sát, Đế Nguyên Quân nguyên thần kiểm tra khu vực xung quanh an toàn rồi mới đuổi theo.
‘Là người của Tiết Hùng phái tới sao?’.
Bất chợt trong đầu hắn nổi lên một suy nghĩ.
‘Chỉ dựa vào đám người này muốn đối phó ta, buồn cười’.
Hai chân dẫm mạnh xuống đất, Đế Nguyên Quân cực tốc lao lên.
Chẳng mấy chốc, khoảng cách hai trăm mét bị thu hẹp lại.
“Khốn kiếp, đây là quái vật gì? Sao tốc độ hắn nhanh quá vậy?”.
Đám người nhận thấy tốc độ Đế Nguyên Quân tăng nhanh nên bất ngờ nói.
Nhưng khi đuổi kịp, thân hình Đế Nguyên Quân đột nhiên biến mất khiến đám người có một dự cảm chẳng lành.
“Hắn đâu rồi”.
Mười tên quan sát xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng Đế Nguyên Quân ở đâu cả nên rất sốt sắng, chúng dần dần dựa sát lưng lại với nhau tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh.
“Ở trên đầu?”.
Một tên nhanh nhạy nhìn lên cao quát lớn.
Những người còn lại cũng nhanh chóng để ý nhưng tốc độ Đế Nguyên Quân đâu phải bình thường, chỉ thấy một vệt sáng ánh lên ở trong bóng tối.
Ngay sau đó, một quả đầu bị lấy xuống rồi lăn lóc ở trên nền đất.
“Cẩn thận”.
Chín tên còn lại thấy vậy liền hốt hoảng.
“Tên kia không phải là phế vật sao bây giờ lại trở thành tên đáng sợ như này”.
Đế Nguyên Quân thoắt ẩn thoắt hiện ở trong đêm tối khiến chín người đều lâm vào thế bị động, bọn họ chỉ có thể dựa vào nhau và chỉ có thể phán đoán những nơi mà Đế Nguyên Quân có thể xuất hiện mới tấn công.
Nhưng bước di chuyển của hắn quá ảo diệu, bọn họ gần như không tìm được bất cứ sai sót hay lỗ hổng nào cả.
Thấy song đao không thể phát huy được hết tác dụng, Đế Nguyên Quân lấy thanh trường kiếm ra rồi tiếp tục tấn công, mặc dù tốc độ có chút giảm xuống nhưng trong mắt chín người vẫn không thể phát hiện và chỉ có thể cảm nhận được cơn gió khi hắn lướt qua mà thôi.
Tiếng kiếm reo ở trong đêm, lưỡi kiếm sắc bén có thể chặt đứt bất cứ thứ gì ngăn cản ở trước mặt.
Liên tiếp, từng tiếng kiếm reo vang lên là một quả đầu bị lấy xuống.
Quá sợ hãi, những người còn lại bắt đầu lộ ra vẻ hoảng sợ, cơ thể đang không ngừng run lên rồi thốt.
“Gặp quỷ”.
Nhưng Đế Nguyên Quân không một chút chần chừ, kiếm chiêu vẫn tiếp tục tung ra.
Chưa đến năm phút, mười người bị Đế Nguyên Quân giết chết.
Thậm chí lúc chết họ còn không biết bản thân mình bị giết như thế nào?
Nhìn thi thể mười người nằm bất động trên nền đất, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi.
“Tiết gia sao?”.
Sau khi xử lý xong mười người, Đế Nguyên Quân chuẩn bị quay về thì đột nhiên, hơn hai mươi khí tức Luyện Nhân cảnh tầng tám tầng chín khác lao đến, mục tiêu của bọn chúng tiếp tục là hắn.
Nhưng khi bọn chúng tới thì Đế Nguyên Quân đã nhảy lên cành cây cao nhìn xuống.
“Là ai đã giết họ”.
“Thời gian không đến mười phút mà họ đã bị giết chết”.
“Rốt cuộc là kẻ nào?”.
“Đây là vệ đao và kiếm chém, có ít nhất là hai người giết họ”.
“Khốn kiếp, mục tiêu tìm không thấy nhưng đã bị người khác giết chết”.
Nhìn đám người hoảng loạn, Đế Nguyên Quân lấy ra song đao rồi tiếp tục đánh giết.
Đế Nguyên Quân chân chưa chạm đất liền lao đến, tiếp cận một tên ở xa nhất rồi một đao kết liễu hắn.
Quả đầu bị cắt gọn xuống, những người kia chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ thì quay đầu nhìn lại.
Nhưng xung quanh quá tối nên họ gần như không nhìn thấy gì cả.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân ra tay.
Một lần nữa giết chết một tên khác.
Bọn chúng tiếp tục nghe thêm mấy tiếng động nhẹ như vậy nên bắt đầu đề phòng.
“Hình như có thứ gì đó rơi xuống, mọi người cẩn thận”.
Nhưng lúc này, chỉ còn lại năm người còn sống dựa lưng nhau.
Ngay lập tức bọn họ hốt hoảng.
“Chuyện gì xảy ra?”.
Nhưng xung quanh không một ai trả lời lại.
Đế Nguyên Quân làm theo, cũng dựa lưng vào người họ rồi nói.
“Là ai phái các ngươi tới?”.
Lời nói vừa dứt, năm người nhảy mạnh ra xa rồi hốt hoảng hỏi.
“Ngươi là ai?”.
“Tại sao muốn ra tay với bọn ta”.
Đế Nguyên Quân không hề để ý đến những lời nói của họ mà lao lên.
Trong đêm tối, hắn hành động rất kín kẽ, chỉ trong nháy mắt.
Hai tên đã bị hắn giết chết.
Cơ thể gục xuống nằm trên nền đất.
“Ngươi rồi cuộc là ai?”.
Ba người một lần nữa lên tiếng nhưng Đế Nguyên Quân không trả lời họ mà tiếp tục nói.
“Là ai phái các ngươi tới”.
Nhưng bọn chúng quá kín miệng, không một ai trả lời.
Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười rồi nói.
“Các ngươi xuống âm ti đợi Tiết Hùng xuống trò chuyện”.
Ngay lập tức, khiến ba tên chết đứng lại, bởi vì Đế Nguyên Quân vừa nói đúng người đứng ở sau lưng sai khiến họ.
Lúc này, họ đã hoàn toàn sợ hãi.
Có người chịu không được mà quỳ xuống cần xin.
“Xin hãy tha cho ta”.
“Muộn rồi”.
Đáp lại lời cầu xin đó, Đế Nguyên Quân lạnh lẽo nói.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân vung tay, ba cái đầu bị lấy xuống rồi ngã gục xuống mất đi sinh cơ.
“Không ổn, Lâm Tuyết Nhi gặp chuyện?”.
Đế Nguyên Quân chợt nhớ đến chuyện gì nên thốt ra.
Cực tốc quay trở về Lâm gia!
Đế Nguyên Quân đẩy mạnh cửa lao vào thì nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi cơ thể đang trần truồng nằm ở trên giường.
Nằm ở bên cạnh còn có một nam tử khác, hai tay đang di chuyển lên xuống trên cơ thể nàng.
“Cút ra ngoài, các ngươi đang phá cuộc vui của ta”.
Tiết Hùng úp mặt vào ngực Lâm Tuyết Nhi quát lớn.
Đáp lại hành động đó, Lâm Tuyết Nhi toàn thân ửng hồng, hai hàng nước mắt dần dần chảy xuống, cơ thể