“Chín mươi vạn linh thạch”.
“Chín lăm vạn linh thạch”.
“Một trăm vạn linh thạch”.
“...”.
Chỉ chưa đến mười tức hô hấp, đám người phía bên dưới đã đẩy giá vượt qua một trăm vạn linh thạch, bầu không khí ngày càng bùng nổ và đám người vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Đế Nguyên Quân thông qua khe cửa sổ nhìn về phía Lạc Tuyết Dung thì thấy biểu cảm của cô lúc này đang rất là vui mừng.
Tuy giá trị của Tinh Thần Mẫu Đan là rất lớn nhưng với giá cả hiện tại đã vượt xa so với cấp bậc Huyền cấp cực phẩm mang lại.
.
truyện ngôn tình
Nhìn ngắm viên đan dược một hồi lâu, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
“Huyền cấp cực phẩm đan dược, tuy phẩm chất nó không được cao nhưng cũng đủ để nhập vào cực phẩm.
Nếu như phẩm chất giảm xuống một chút thì cấp bậc sẽ không được cao như hiện tại”.
“Ngay cái hôm mà đám hắc y nhân tấn công Lạc Tuyết Dung thì đáng lý ra cha, mẹ cô ấy sẽ đứng ra.
Nhưng thay vào đó lại là các vị trưởng lão nên rất có thể cha mẹ Lạc Tuyết Dung đang dùng Huyền Băng Liên để đột phá cảnh giới luyện đan? Với cấp bậc của viên đan dược này thì người luyện ra chắc hẳn là lão tổ Lạc gia?”.
“Nếu như không bị tuổi tác ảnh hưởng thì rất có khả năng đột phá lên Địa cấp luyện đan sư?”.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân lắc đầu thở dài một hơi, ánh mắt nhìn viên đan dược lộ rõ sự tiếc nuối, nói.
“Nếu như ta có Tinh Thần Mẫu Thụ thì đan dược luyện ra ít nhất sẽ có phẩm chất cao hơn như thế này nhiều và cấp bậc rất có thể là Địa cấp.
Nhưng Tinh Thần Mẫu Thụ đã là một thứ gì đó rất là hy hữu và cực kỳ hiếm thấy và chưa kể đến thời gian ngưng thành hạch tâm của nó cũng phải trăm năm hoặc cũng có thể là ngàn năm.
Một khi mất đi hạch tâm thì nó cũng sẽ chết dần theo thời gian? Đúng là đáng tiếc, nhưng…”.
“Viên đan dược này ta bắt buộc phải có?”.
Ở phía bên dưới, đám người đang nháo nháo đẩy giá lên cao thì đột nhiên.
Một thanh âm phát ra từ căn phòng trung tâm của tầng bình thường vang vọng khiến toàn trường bị một phen chấn động, thậm chí là có chút gì đó kinh hãi.
“Một bộ Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp?”.
Ngay lập tức, cuộc đấu giá vì một thanh âm này mà dừng lại.
Đám người thi nhau nhìn về phía căn phòng Đế Nguyên Quân mà không thể tin nổi vào tai của mình nữa.
“Chuyện này là đang nói đùa hay sao? Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp?”.
“Nghe giọng của người này thì chắc tuổi còn rất trẻ nên ta thấy cực kỳ đáng nghi”.
“Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp cao lắm cũng chỉ có giá bảy mươi, tám mươi vạn.
Đây hắn muốn dùng một bộ kiếm pháp để lấy Tinh Thần Mẫu Đan?”.
“...”.
Không chỉ những người ngồi ở phía bên dưới mà ngay cả những vị khách quý trong những căn phòng thượng hạng cũng nhìn về phía căn phòng khép hờ cửa sổ.
Từ ánh sáng trong phòng phát ra thì họ chỉ nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở phía sau mà thôi.
“Vị công tử này thế mà lấy ra được một bộ Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp? Cho dù trong Thanh Lan thành cũng không có ai dám lấy bộ công pháp như này ra cả? Rốt cuộc người này là ai?”.
“Một người có thể lấy ra kiếm pháp này chắc hẳn là một thánh tử hoặc là công tử của một siêu cấp thế gia nào đó ở lân cận.
Nhưng sao hắn lại ngồi ở trong phòng bình thường? Chuyện này thật đáng nghi?”.
“Nhanh, điều tra thanh thế của vị công tử đó cho ta?”.
“...”.
Đứng ở trên sàn đấu giá, Lạc Ngữ Hằng trợn tròn mắt nhìn về phía căn phòng Đế Nguyên Quân mà không thể tin nổi vào những gì mà bản thân cô vừa nghe thấy và trong đầu cô dần cảm thấy có chuyện gì đó bất an bởi vì một người có cấp bậc cao như vị công tử đó lại hạ mình ngồi trong một căn phòng bình thường?
Nếu như chuyện này mà khiến vị công tử đó phật lòng thì mọi chuyện sẽ cực kỳ khôn lường.
Lạc Ngữ Hằng vẫn cảm thấy có gì đó rất là kỳ lạ, tuy không nhìn thấy vị công tử đó và cũng không biết hắn là ai nhưng giọng điệu và giọng nói nghe rất quen tai.
Dường như cô đã từng nghe thấy nhưng hiện tại lại không nhớ ra được.
Ngay khi Lạc Ngữ Hằng đang tỏ ra vẻ ngập ngừng và không biết nên nói gì thì Đế Nguyên Quân đã một lần nữa lên tiếng.
“Chiếu theo bộ công pháp trước đó thì bộ kiếm pháp này của ta có giá là hai trăm vạn.
Lạc cô nương, ngươi thấy sao?”.
“À… À…”.
Lạc Ngữ Hằng nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt cô nhìn về phía căn phòng tỏ ra vẻ nghi hoặc, đáp.
“Nếu bộ kiếm pháp đó đúng như lời công tử thì ta không có ý kiến gì cả?”.
“Ồ, ngươi đang nghi ngờ ta sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Nếu như khi ta đấu giá thành công mà không giao ra được công pháp thì ta sẽ để các ngươi tùy ý các ngươi xử lý?”.
“Chuyện này…”.
Lạc Ngữ Hằng giọng nói ngập ngừng vang lên.
Ngồi ở trên cao, ba người Lạc Tuyết Dung nghe thấy giọng nói Đế Nguyên Quân thì bất chợt nở một nụ cười.
Ánh mắt cả ba nhìn về phía căn phòng mà trong lòng cảm thấy rất vui mừng, tuy họ không biết lý do hắn không đến Lạc gia sớm nhưng với tính cách Đế Nguyên Quân thì họ biết hắn đang bận việc gì đó.
Thấy Lạc Ngữ Hằng đang không biết trả lời như thế nào thì đột nhiên.
Thanh âm Lạc Tuyết Dung từ trên cao vọng xuống.
“Cứ nghe theo lời vị công tử này đi, cứ tiếp tục đấu giá?”.
“...”.
Lạc Ngữ Hằng nhìn về phía Lạc Tuyết Dung thì khẽ cau mày.
Cô tuy không thể đứng ra dám đảm nhận chuyện Đế Nguyên Quân nói là sự thật nhưng với hiện tại thì đã có Lạc Tuyết Dung đứng ra nên cô vui mừng gật đầu vì khi có chuyện xảy ra thì người bị trách tội không phải là cô.
“Vậy được”.
Sau đó, Lạc Ngữ Hằng nhìn xuống phía bên dưới rồi lớn giọng nói tiếp.
“Giá hiện tại là hai trăm vạn linh thạch, không biết còn có ai ra giá cao hơn nữa không?”.
“...”.
Đám đông phía bên dưới nghe thấy vậy thì lâm vào trầm mặc một hồi lâu.
Ngoài mặt thì họ mong muốn có được viên đan dược này vì chuyện của bản thân nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng vô cùng.
Họ không biết người ngồi ở trong căn phòng đó là ai và cũng không biết thân phận thực sự của Đế Nguyên Quân nên không một ai dám đắc tội.
Đợi một lúc nhưng không có ai lên tiếng, Lạc Ngữ Hằng ánh mắt có chút trầm xương vì cô không muốn một viên đan dược trân quý như thế này mà chỉ có giá hai trăm vạn.
Nhưng luật ở đây là một khi không còn ai ra giá thì viên đan dược sẽ được trao tận tay cho vị công tử đó.
Ngay khi Lạc Ngữ Hằng chuẩn bị