Đứng giữa lôi đài, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía trước thì trông thấy những tên đệ tử của Dược Vương Cốc khiêng ra từng cái bàn dài và những rương linh dược với đầy đủ các loại từ nhất phẩm cho đến cửu phẩm với số lượng ít nhất cũng phải đạt tới vạn loại khác nhau.
Sau đó, tất cả những người tham gia lần khảo hạch này đều nhận được số thứ tự riêng của mình.
Đế Nguyên Quân nhìn xuống số thứ tự của bản thân thì không khỏi cảm khái.
Với trăm người khảo nghiệm thì đến lượt hắn cũng phải đến áp chót mới có thể tiến hành.
Họ vì lo lắng với lần khảo hạch này mà trong lòng cảm thấy bồn chồn và cực kỳ lo lắng.
Thậm chí họ đứng quan sát những người đang tiến hành ở phía trước mà trong lòng không giữ được sự tư tin.
Nhìn dáng vẻ nghiêm khắc cùng với hàng tá câu hỏi được đặt ra khiến suy nghĩ của họ dần trở nên mông lung vô cùng.
Cảm giác đó giống như bản thân chỉ cần học nghệ không thông hoặc thiếu sót một chi tiết nào đó của linh dược thì khả năng bị loại bỏ là điều chắc chắn.
Nhìn dáng vẻ bần thần và thất vọng của những người bị loại khiến sự tự tin của những người phía sau dần dần biến mất mà thay vào đó là một cảm giác áp lực vô cùng.
Gần một ngàn người tiến lên khảo hạch nhưng những người vượt qua được vòng thứ nhất không đến một phần.
Với tỷ lệ loại bỏ cao như thế này càng khiến họ cảm thấy lo lắng hơn bởi vì trong những người bị loại đó có không ít là đồng môn, những người thân thích cùng chung chí hướng và thậm chí còn có người có khả năng và thiên phú cao hơn họ cũng bị loại bỏ.
Trong số đó cũng có không ít đệ tử của các tông môn và thậm chí là các đệ tử của các thế lực thuộc Luyện Đan Hội cũng bị loại bỏ.
Điều này càng chứng minh cho lần khảo hạch này là khó nhất từ trước đến giờ.
Trái với cảm giác lo lắng của những người khác, Đế Nguyên Quân nhìn đám người lũ lượt đi lên tiến hành khảo hạch rồi có người bị loại bỏ và có người được thông qua.
Đế Nguyên Quân cảm thấy chờ đợi quá nhàm chán và cũng không có ý định xem tiếp nữa liền ngồi xếp vàng xuống và nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn dáng vẻ thong dong và có phần tự tin thái quá của Đế Nguyên Quân, Hồng sư ngồi ở trên cao nhìn xuống mà trong lòng không khỏi tức giận.
“Tên tiểu tử khốn kiếp đó, không nhìn tình cảnh bây giờ đi mà sao hắn còn làm ra vẻ như vậy? Ngông cuồng, tự đại quá mức?”.
.
Đọc truyện hay tại # TR ЦмtrцуeИ.VN #
Những người xung quanh nhìn Hồng sư lộ rõ sự tức giận trên gương mặt thì không khỏi lắc đầu.
Họ đã quá quen với việc Hồng sư tức giận và tỏ thái độ ra mặt rất nhiều việc nhưng mà đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy lão tức giận vì một người.
Càng khó tin hơn là người đó lại là một tiên tử hỉ mũi còn chưa sạch?
Ngồi ở bên cạnh, một vị trưởng lão Dược Vương Cốc đưa tay lên ra hiệu Hồng sư, nói.
“Hồng sư, kiềm chế, kiềm chế lại.
Nếu ngươi là phát tiết ra ở đây thì không biết ngươi phá hỏng biết bao nhiêu là cái ghế?”.
“Mỗi cái ghế ở đây đều được làm từ loại mộc trân quý, mỗi cái có giá ít nhất cũng phải mấy vạn?”.
“Hừ…”.
Hồng sư nghe thấy vậy thì từ từ buông tay khỏi thành ghế rồi hừ lạnh một tiếng.
“Càng nhìn tên tiểu tử đó ta càng cảm thấy gai mắt? Biết thế lúc trước ta đừng tin những lời hắn nói?”.
“Ta đúng là giả cả nên sinh ra hồ đồ mà?”.
“...”.
Các vị trưởng lão khác nghe thấy thế thì cảm thấy tò mò nên quay qua hỏi.
“Không biết Hồng sư để ý người nào? Ta thật sự tò mò về thân thế của hắn ta?”.
“Còn phải hỏi?”.
Hồng sư ánh mắt không vui nhìn qua những người khác, đáp.
“Các ngươi nhìn xem thử tên nào thong dong nhất trong đám người phía bên dưới?”.
Đám người nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn xuống bên dưới, họ nhìn lướt qua những người đang đứng với vẻ mặt đầy sự lo lắng.
Cho đến khi họ trông thấy Đế Nguyên Quân đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần thì có chút kinh ngạc.
Thậm chí họ không kiêng nể gì mà dùng tinh thần lực dò thám đánh về phía Đế Nguyên Quân.
Cảm nhận có không ít đạo tinh thần lực bủa vây nhằm mục đích dò xét, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn lên đám trưởng lão Dược Vương Cốc thì khẽ nhíu mày.
Hắn cảm thấy có chút khó hiểu là bản thân không làm ra vẻ gì để khiến người khác để ý nhưng không biết vì lý do gì mà những người đó chỉ thăm dò mỗi một mình hắn, còn những người khác thì không?
Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn qua thì thấy Hồng sư đang nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ tức giận thì bất chợt nở một nụ cười, hắn lúc này dường như hiểu được lý do mà đám trưởng lão Dược Vương Cốc để ý hắn?
“Tên tiểu tử khốn kiếp đó?”.
Hồng sư nhìn ánh mắt Đế Nguyên Quân tựa như đang cười thì trong lòng càng thêm tức giận.
“Sao hắn dám cười trong hoàn cảnh như thế này? Đúng là càng nhìn thì ta càng tức giận mà?”.
Sau đó, lão ta liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân giống như con hổ đang rình rập con mồi với ý định nhắc nhở cũng như đe dọa.
‘Tên tiểu tử, ngươi khôn hồn thì lo mà vượt qua khảo hạch đi? Nếu ngươi mà không thông qua được thì đừng trách ta?’.
Đáp lại với ánh mắt đó, Đé Nguyên Quẩn ngã lòng bàn tay ra hai bên rồi thở dài một hơi giống như muốn nói là.
‘Không cần lo lắng, chuyện này không có gì khó?’.
“...”.
Nhìn hành động của Đế Nguyên Quân, Hồng sư tức giận đập mạnh tay xuống đùi tỏ vẻ tức giận.
Nhìn thấy một cảnh này, đám trưởng lão Dược Vương Cốc liếc mắt nhìn nhau thì khẽ lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Hồng sư bị chọc giận như thế này.
Thở dài ra một hơi, đám trưởng lão Dược Vương Cốc nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt thất vọng rồi nhìn qua Hồng sư, nói.
“Hồng sư, có lẽ ngươi bị tên tiểu tử này lừa rồi? Ta đã dùng tinh thần lực dò xét nhưng hắn ta không hề có chút dao động tinh thần lực nào cả? Ngay cả khí tức của dược lực trên người hắn cũng không có? Điều này chứng tỏ hắn ta không phải là luyện đan sư?”.
“Đúng vậy, tinh thần lực là một thứ không thể thiếu của một luyện đan sư, cấp bậc cũng dựa vào mức độ của tinh thần lực để có thể đánh giá? Nếu một luyện đan sư mà