Rời đi được một lúc, Đế Nguyên Quân bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt hắn từ từ liếc nhìn qua một bên thì trông thấy có năm người đang dần đi về phía hắn.
Cảm nhận ánh mắt đang nhìn hắn, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười lạnh nói.
“Kẻ đến không thiện? Là người Nam gia sao?”.
“Ta muốn xem các ngươi định làm gì?”.
Tiếp tục đi về phía trước, Đế Nguyên Quân đi vào một con hẻm vắng bóng người ở phía trước.
Thấy Đế Nguyên Quân đột nhiên thay đổi hướng đi, đám người liếc mắt nhìn nhau, nói.
“Hắn ta phát hiện rồi sao?”.
“Nhanh chóng đuổi theo, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát?”.
Nhanh chóng đuổi theo, đám người đi vào bên trong con hẻm cho đến cuối con đường thì phát hiện nơi này chính là một ngõ cụt nhưng lại không thấy Đế Nguyên Quân ở đâu cả.
Chúng liếc mắt nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm nhưng hoàn toàn không phát hiện.
Đám người cảm thấy khó hiểu lên tiếng.
“Rõ ràng là thấy hắn đi vào trong này? Nhưng nơi hoang vắng này làm gì có dấu hiệu từng có người đi vào?”.
“Cho dù hắn có nhảy lên mái nhà thì ít nhất cũng nghe thấy một tiếng động nhỏ hoặc cũng có thể phát hiện khí tức giao động của hắn?”.
“Là ta đã đi sai đường rồi sao?”.
“...”.
Trong lúc đám người đang không hiểu chuyện gì thì đột nhiên rùng mình một cái.
Ở sau lưng họ truyền đến một làn gió nhẹ nhưng lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh vô cùng.
Cùng với đó là một giọng nói âm trầm và ngạo nghễ vang lên.
“Nhìn dáng vẻ các ngươi lén la lén lút thì chắc là người của Nam gia phái đến? Mục đích của các ngươi khi đi theo ta là gì?”.
Cảm nhận sát ý ở trong ánh mắt của chúng, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười lạnh cùng ánh mắt khinh thường, nói.
“Các ngươi muốn mời ta đến Nam gia một chuyến hay là muốn giết ta?”.
“...”.
Đám người nhanh chóng quay người nhìn lại thì trông thấy một thiếu niên mang mặt nạ vô diện.
Tuy họ chỉ biết Trịnh gia có một vị công tử đến trợ giúp nhưng lại rất mơ hồ về thực lực của hắn.
Với hiện tại, cho dù Đế Nguyên Quân đứng trước mặt thì họ cũng không thể cảm nhận được chút dao động khí tức nào cả.
Trong mắt họ thì hắn chẳng khác gì một người bình thường, nhưng trong cái bình thường đó lại khiến họ có cảm giác trong lòng thấy bất an và trong thâm tâm mách bảo là người đang đứng trước mặt là một người rất đáng sợ.
Theo lời mà những người Trịnh gia báo tin thì họ được biết Đế Nguyên Quân là một người có tốc độ vượt xa người thường nhưng việc hắn vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng họ mà không phát ra một tiếng động hay là dao động chân nguyên nào cả.
Nghĩ đến việc này thì trong đầu họ suy đoán cảnh giới Đế Nguyên Quân là Thiên Địa cảnh và chỉ có những người đạt cảnh giới này mới có thể súc địa thành thốn, thình lình xuất hiện sau lưng họ mà không phát ra bất cứ động tĩnh nào cả.
Nghĩ đến đây, ánh mắt năm người nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ ngưng trọng vô cùng.
Họ nhìn chằm chằm hắn và cúi người thủ thế, giống như chỉ cần Đế Nguyên Quân có hành động dù chỉ là nhỏ nhất thì họ cũng sẽ có phản ứng lại.
Nhưng nhìn Đế Nguyên Quân một lúc nhưng họ không thấy hắn có bất cứ hành động nào cả.
Thậm chí trong ánh mắt hắn không hề có chút sát ý nào cả mà họ chỉ có cảm giác nhưng hắn đang nhìn họ với ánh mắt đầy sự khinh thường.
Giống như cả năm người ở trong mắt hắn không là thá gì cả?
Thấy đám người đứng sững người một lúc thì Đế Nguyên Quân lúc này tỏ vẻ không được thoải mái, hỏi.
“Các ngươi tìm ta có chuyện gì?”.
“Ta không có thời gian nên nếu các ngươi không có chuyện gì cả thì ta rời đi trước, nếu như còn đi theo nữa thì đừng trách ta ra tay không thương tiếc?”.
“...”.
Nhìn dáng vẻ hài hòa và thong dong của Đế Nguyên Quân nhưng giọng điệu và ngữ khí lại hùng hổ và mạnh bạo vô cùng.
Họ cảm tưởng như đang đứng đối diện không phải là một người bình thường mà là một thứ gì đó to lớn và cực kỳ kinh khủng.
Lúc này, một tên trong số năm người đứng ra lên tiếng.
“Bọn ta đến tìm công tử không vì mục địch xấu gì cả? Chỉ là gia chủ muốn mời công tử đến Nam gia một chuyến mà thôi?”.
“Bất đắc dĩ nên bọn ta mới quyết định đi theo sau? Mong công tử lượng thứ?”.
“Hừm?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi nhìn năm người, nói.
“Ta còn tưởng các ngươi muốn giết ta để trừ khử hậu họa?”.
“Nam gia chủ muốn gặp ta cũng không phải là không thể nhưng việc phái người đến theo dõi ta như thế này thì chẳng khác gì khinh thường ta cả? Nếu gia chủ các ngươi muốn gặp thì tại sao hắn không tự mình đích thân đến gặp ta?”.
“Ngươi…”.
Gia chủ bị Đế Nguyên Quân khinh thường, đáp người ánh mắt lộ vẻ tức giận nhìn hắn, quát lớn một tiếng rồi nhanh chóng hạ thấp giọng, đáp.
“Mong công tử chú ý lời nói của mình?”.
“Gia chủ bận trăm công ngàn việc nên không có thời gian? Chính vì thế nên mời công tử đi theo bọn ta một chuyến?”.
“...”.
Nhìn dáng vẻ đám người làm ra vẻ hùng hổ, Đế Nguyên Quân khóe miệng khẽ nhích lên một cái, nói.
“Các ngươi không biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào hay sao mà dám nói với giọng điệu ra lệch trước mặt ta?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa tản mát ra một lượng sát ý kinh khủng khiến cả năm người sợ hãi run lên.
Ánh mắt họ nhìn Đế Nguyên Quân mà không thể tin nổi, họ không dám tin là một người thiếu niên trông còn rất trẻ tuổi như hắn lại có một lượng sát ý khủng khiếp đến như thế.
Chỉ mơ hồ nhìn thấy vầng hào quang sát khí đỏ ngầu giống như huyết xen lẫn với một loại khí tức giống như hắc khí.
Cả hai vầng hào quang này dần hòa quyện với nhau tạo thành một tôn tu la có thể lấy mạng họ bất cứ lúc nào.
Bị sát ý kinh khủng dọa sợ, đại não của năm người dần truyền đến những cơn đau điếng người giống như bị một loại lực lượng vô hình nào đó bóp nghẹt lại.
Cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội, ánh mắt đám người sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân giống như đang cầu xin hắn thu lại sát ý của mình.
“Công tử… Công tử?”.
Đám người không chịu được áp lực từ sát ý Đế Nguyên Quân đánh ra khiến đầu họ đau đớn như muốn nứt và không thể chịu được lâu hơn nữa.
Ánh mắt họ vừa kinh hãi vừa sợ sệt nhìn hắn, thốt ra với giọng điệu cầu khẩn.
“Ta biết đã mạo phạm đến công tử nhưng xin công tử thu lại sát ý?”.
Đế Nguyên Quân vung mạnh tay rồi thu lại toàn bộ sát ý, sau đó hắn quay người và chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi đó, hắn cũng không quên việc lên tiếng cảnh cáo với giọng điệu cao ngạo vô cùng.
“Về nhắn với gia chủ các ngươi?”.
“Nếu như muốn gặp thì đến Trịnh gia tìm ta? Nếu như các ngươi không biết nghe lời mà còn phái người âm thầm theo dõi ta thì hãy cẩn thận đó? Không cần Trịnh gia tiêu diệt các ngươi mà chính tay ta sẽ làm điều đó?”.
“Lời của ta một khi đã nói ra thì chắc chắn sẽ thực hiện? Các ngươi đã nghe rõ?”.
“...”.
Cả năm người cúi đầu thi lễ rồi đồng thanh đáp.
“Vâng?”.
Ngay khi họ vừa ngẩng đầu nhìn lên thì không còn nhìn thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân ở đâu nữa, họ có cảm giác bản thân vừa mới gặp là một hồn ma ở đâu đó quanh đây chứ không phải là con người.
Đợi ổn định lại tâm thần, cả năm