Sau khi rời khỏi hang động, Đế Nguyên Quân dừng chân tại phần dốc ở phía bên kia sườn dốc.
Trải qua những trận chiến liên tiếp thì chân nguyên cũng như sức lực của hắn hiện tại đã tiêu hao gần như hết toàn bộ.
Đế Nguyên Quân kiểm tra hết toàn bộ nhẫn trữ vật thu được thì lấy được hơn mười bình đan dược các loại cùng một vài gốc linh dược ở trong hang động.
Tuy phẩm chất của nó không được cao nhưng hắn cũng không vì thế mà vứt bỏ chúng.
Một hơi nuốt hết toàn bộ đan dược cùng linh dược, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ sức lực để vận hóa Côn Bằng Công Đồ điên cuồng luyện hóa.
Chưa đến một nén hương, Đế Nguyên Quân đã luyện hóa hết xong hết và tiếp tục đi đến tòa sơn nhạc tiếp theo.
Với tốc độ tìm kiếm linh dược hiện tại, Đế Nguyên Quân vẫn chưa thể chuẩn bị đầy đủ để có thể đón nhận thiên đố.
Bởi vì mục đích hiện tại của hắn không chỉ đơn giản là độ thiên đố bình thường mà hắn còn lo ngại việc bản thân chuẩn bị không tốt thì rất có thể còn kéo đến những chuyện khác nữa.
Tỷ như việc hắn luyện hóa Huyết Đế Mộc, một loại Thánh cấp linh dược.
Tuy nó chỉ là một hạt giống vừa mới nảy mầm nhưng nó chung quy vẫn là Thành cấp linh dược, nên một khi Đế Nguyên Quân luyện hóa sẽ dẫn đến dị tượng cũng như thiên đố sẽ kéo đến với một uy lực khó lòng mà tưởng tượng được.
Chính vì không biết trước được kết quả nên Đế Nguyên Quân bắt buộc phải chuẩn bị cho thật kỹ càng.
Nếu như trong lúc hắn nhập thiên đố mà có sai sót thì nguy hiểm vô cùng.
Sau khi hồi phục chân nguyên được phân nữa, Đế Nguyên Quân đứng dậy và đi về phía tòa sơn nhạc tiếp theo.
Khác với lần trước, tòa sơn nhạc này trông thoải hơn rất nhiều và hung thú cũng không tụ tập lại mà rải rác ở khắp nơi.
Cũng chính vì thế nên có không ít thế lực, gia tộc gửi đệ tử đến đây ma luyện.
Ngay khi chuẩn bị đi lên, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn ra xa thì trông thấy từng nhóm người đang tụ tập lại với nhau.
Nhìn họ trò chuyện vui vẻ thì trong đầu hắn thầm nghĩ đám hung thú ở trên kia không mấy nguy hiểm và hắn chắc chắn một điều là cơ duyên ở đây không có nhiều nên nhìn bọn họ trông thoải mái như vậy.
Ngay khi Đế Nguyên Quân chuẩn bị quay người rời đi và tìm đến một nơi khác thì đột nhiên, hắn nghe thấy được cuộc trò chuyện của đám người đứng ở phía trước.
Tuy không nghe rõ hết được nhưng hắn vừa rồi nghe thấy đám người này đang chuẩn bị tranh đoạt thứ gì đó.
Nhìn dáng vẻ họ lén la lén lút và thì thầm to nhỏ thì Đế Nguyên Quân phỏng đoán thứ đó có thể là một cơ duyên nào đó to lớn.
Tránh để đám người kia phát hiện, Đế Nguyên Quân đứng cách họ một đoạn tương đối xa và che giấu đi ánh mắt cũng như ý định của mình.
Hòa nhập vào trong đám người, Đế Nguyên Quân lân là từng bước tiến lại gần, ánh mắt hắn nhìn về phía một nữ tử đang đứng một mình ở trước mặt, hỏi.
“Thật xin lỗi, không biết nơi này có chuyện gì mà có nhiều người tụ tập đến vậy?”.
“...”.
Nữ tử liếc mắt qua nhìn thì trông thấy một người mang mặt nạ vô diện thì cảm thấy ái ngại và không muốn trả lời.
Ánh mắt cô nhìn xung quanh một lúc rồi lên tiếng.
“Ngươi gọi ta?”.
“...”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu.
“Chắc ngươi là người mới đến nên có lẽ không biết?”.
Ánh mắt có chút không thoải mái, trả lời.
“Trên đỉnh ngọn tòa sơn nhạc này có một gốc linh dược Huyền cấp hạ phẩm cực kỳ trân quý nên những người tụ tập tại đây cũng vì nó mà đến?”.
“Ta khuyên ngươi, nếu như có ý định tranh đoạt thì nhanh chóng rời khỏi đây.
Nơi này không phải nơi dành cho một người”.
“...”.
Nhìn dáng vẻ không mấy thiện chí của nữ tử, Đế Nguyên Quân miễn cưỡng gật đầu đáp.
“Đa tạ cô nương đã nhắc nhở?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân hướng về phía đỉnh tòa sơn nhạc mà bỏ qua sự nhắc nhở cũng như ý tốt của nữ tử.
Điều này vô tình khiến cô cảm thấy không được thoải mái và cảm thấy phật ý.
“Hừ, không biết tên này từ đâu đến? Mà thôi, quan tâm hắn làm gì?”.
“Ta có ý nhắc nhở mà không chịu nghe? Đến lúc xảy ra chuyện thì cũng đừng trách ta không nói trước?”.
Đi lên được nửa đường, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy rất ít người, thậm chí là họ vẫn còn đứng ở dưới chân núi.
Đế Nguyên Quân cảm thấy rất kỳ lạ, đối với họ thì gốc Huyền cấp hạ phẩm linh dược rất là trân quý và đáng để họ tranh đoạt với nhau.
Nhưng nhìn những người đứng ở phía bên dưới không lộ vẻ gấp gáp mà giống như đang nhàn nhã đứng đợi.
Thấy rất khó hiểu, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn lên cao, thốt ra.
“Đám người này không tranh đoạt gốc linh dược này thì chắc chắn phải có nguyên do nào đó? Chẳng nhẽ ở trên kia có một đầu hung thú tứ câp sao?”.
“Nếu đúng là như thế thì thật sự rất nguy hiểm, với tình trạng của ta hiện tại thì khó lòng mà tranh đấu.
Thôi thì đi lên nhìn xem thử cũng không sao, nếu như gốc linh dược có tứ cấp hung thú bảo vệ thì ta rời đi cũng không muộn”.
Đi được thêm một lúc, Đế Nguyên Quân đột nhiên nghe thấy những tiếng động nhỏ phát ra từ trong lùm cây ở gần đó.
Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân liền đưa tay lên và ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đánh ra một chưởng.
Cùng với đó là một tiếng rống thảm thiết từ trong lùm cây vang lên.
“Chỉ là một đầu hung thú nhị cấp nhỏ bé mà cả gan rình mò ta?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt lạnh lùng thốt ra.
Tiếp đó, Đế Nguyên Quân không muốn tiêu tốn thời gian cũng như chân nguyên thêm nữa nên hắn cũng không dấu diếm mà tung ra uy áp.
Ngay lập tức, những đầu hung thú nhị cấp bị khí tức của hắn dọa sợ nên nhanh chóng chạy tán loạn ra xung quanh.
Nhìn thấy một cảnh này, hắn cũng không giấu được mà giật mình một cái.
Hắn không hiểu bản thân có gì đáng sợ hay sao mà khi vừa mới tản mát ra uy áp lại khiến đám hung thú sợ hãi đến như vậy.
Trong mắt hắn thì khí tức