Trước mắt thì cứ leo lên tới đỉnh rồi hẵng tính tiếp?!
Trên đường đi lên tới đỉnh, Đế Nguyên Quân cẩn thận từng bước tiên lên.
Vì đoạn đường đi lên này tương đối dốc với hai bên lối mòn là những bụi cây lớn và rậm rạp.
Địa hình không những xấu mà hắn còn cảm nhận được có một vài khí tức của tam phẩm hủng hung thú với thực lực tương đối mạnh.
Biết được vị trí của đám hung thú, Đế Nguyên Quân không làm gì kích động bọn chúng mà chỉ đứng ở trên cành cây cao quan sát.
Với lượng chân nguyên hiện tại thì hắn có thể dễ dàng giết chết được chúng nhưng mọi chuyện dừng lại sẽ không dễ đến như thế.
Hắn đến đây là vì kiếm cơ duyên để chuẩn bị đột phá nên hắn không muốn hao tổn thời gian cũng như là sức lực vào những chuyện khác.
Và mục tiêu của Đế Nguyên Quân lúc này chính là gốc linh dược ở trên kia và mối lo lớn nhất hiện tại của hắn không chỉ là đầu hung thú bảo vệ ở đó mà còn là đám thiên kiêu đang âm thầm đi theo hắn.
Đứng dừng ở trên cành cây, ánh mắt Đế Nguyên Quân khẽ liếc nhìn qua một bên lộ vẻ không được thoải mái.
“Đám chuột nhắn này cứ lẽo đẽo đi theo? Mục đích của chúng là đợi ta cùng với đầu hung thú kia sắp lưỡng bại câu thương thì ra tay cướp đoạt?”.
“Tâm tính ta hiện tại không được tốt mà sao đám chuột nhắt này cứ khiến ta cảm thấy khó chịu? Nếu như bình thường thì ta đã một tay bóp chết các ngươi?”.
Ở phía sau, đám ngươi nghĩ mình sẽ lẫn vào trong bụi rậm và duy trì ở một khoảng cách tương đối xa thì Đế Nguyên Quân sẽ không thể phát hiện được.
Cho dù hắn có phát hiện ra thì hắn cũng dám làm gì khi trước mắt họ chính là những thiên kiêu rất có thực lực và trong số họ còn có người có thực lực tiệm cận với vị trí thứ mười của thiên kiêu bảng Thanh Lan thành.
Âm thầm quan sát, đám người liếc mắt nhìn nhau rồi âm thầm lên tiếng.
“Các ngươi nói xem, cái tên ngông cuồng này thật sự muốn giết đầu hung thú ở trên đỉnh núi sao?”.
“Cái này thì ta không biết nhưng nhìn hắn hiện tại thì ta nghĩ chuyện này cũng có thể? Không biết sợ là gì?”.
“Cần gì quan tâm hắn? Hắn có sợ hay có chết đi thì liên quan gì đến ta mà nói cái giọng điệu đó? Cho dù hắn có thực lực mạnh hơn ta, lọt vào mười người thiên kiêu mạnh nhất thì sao? Một mình đối mặt với nó chẳng khác gì tự đi vào chỗ chết? Mục đích của hắn đánh giết đầu hung thú kia để lấy linh dược, còn ta thì đợi để cướp đoạt.
Nên các ngươi tập trung vào một chút, nếu như để hắn phát hiện thì chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều?”.
“Đúng thế, mục đích của ta đi theo hắn không phải đợi cả hai lưỡng bại câu thương rồi xông ra? Ta thì cứ như những gì đã nói ban đầu mà làm theo thôi?”.
“...”.
Đứng nhìn một hồi lâu, đám người chỉ thấy Đế Nguyên Quân đứng ở trên cành cây được một lúc rồi nhưng không thấy hắn có bất cứ phản ứng hay hành động gì tiếp theo thì cảm thấy nghi hoặc.
“Cá ngươi nói xem, hắn ta đứng ở đó một lúc rồi sao mà không có hành động gì cả? Chẳng lẽ hắn phát hiện ta đi theo sau hay sao?”.
“Không thể nào? Ta từ đầu đến giờ đều đã giữ khoảng cách nên hắn không thể phát hiện ra được.
Cho dù phát hiện thì hắn đã biết ngay từ khi ta đi theo chứ đừng nói là đi tới đây?”.
“Cũng đúng, một người tu luyện bình thường thì phạm vi cảm ứng bị giới hạn không quá xa cho lắm nên việc phát hiện ta là điều không thể.
Cho dù hắn là luyện đan sư thì may ra phát hiện, nhưng nếu như hắn là một luyện đan sư thì hắn đâu thể mạo hiểm một mình đi đến đây?”.
“Là ngươi đa nghi quá rồi?”.
“Thật kỳ lạ, sao ta cứ có cái cảm giác gì đó không đúng cho lắm? Không biết hắn ta đã phát hiện ra ta hay là đang có một âm mưu nào đó?”.
“Sao ngươi cứ thích khiến bọn ta cảm thấy nhụt chí? Nếu như ngươi cảm thấy bất an hay sợ thì quay về đi, đừng có đi theo bọn ta nữa?”.
“...”.
Chờ đợi thêm một lúc, đám người lúc này mới thấy Đế Nguyên Quân có hành động nên tiếp tục âm thầm đi theo.
Đúng như những gì mà bọn họ đã nghĩ tới, Đế Nguyên Quân đã biết được bọn họ âm thầm thi theo nhưng họ không biết là hắn đứng ở trên cao quan sát là vì đợi cho đám tam cấp hung thú đi ra xa thì mới tiếp tục đi tiếp.
An toàn đi gần đến đỉnh núi, Đế Nguyên Quân đứng nép tại một mỏm đá lớn gần đó và ló mắt nhìn xung quanh thì trông thấy nơi này giống như là một bãi chiến trường vậy.
Khắp nơi đều là những vết cào cấu, dấu vết của những trận chiến và những bộ thi cốt nằm rải khác khắp nơi.
Và ở ngoài xa, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một gốc linh dược đang phát ra một đạo tinh quang đỏ sẫm cùng và phát ra một lượng lớn dược lực thơm nồng mọc ở trên một vũng nước đỏ sẫm trông giống như máu.
Nhìn thấy gốc linh dược này, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày.
“Đây là Huyết Linh Thảo?”.
“Nhìn phẩm chất của nó thì rất khó để đạt đến Huyền cấp, không biết nó đã hấp thụ biết bao nhiêu là huyết dịch mới có thể đạt tới mức này?”.
“Và cái đầu hung thú thủ hộ nơi này cũng thật kiên trì, không biết nó đã ở đây bao lâu mới đợi được đến hiện tại.
Đây rất có thể là thứ để nó có thể đột phá? Vậy chắc là thực lực của nó hiện tại đang là tam cấp đỉnh phong?”.
“Nếu đúng là như thế thì ta có thể cùng nó đánh một trận”.
Ló đầu nhìn xung quanh, Đế Nguyên Quân trông thấy ở ngoài xa có một đầu hung thú với cơ thể to lớn đang nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn mỗi lần nó hô hấp thôi cũng đủ để khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy áp lực.
“Thì ra là thế, đám người phía bên dưới tụ tập lại với nhau là vì nó sao? Cũng đúng mà thôi, với thực lực của nó thì đám người kia chẳng thể đối phó được, cho dù họ hợp sức thì cũng chỉ cũng khó lòng đánh thắng”.
“Cho dù là ta hiện tại cũng khó mà nằm chắc được phần thắng khi đối đầu với nó.
Chưa kể, đám chuột nhắt ở sau lưng có thể tấn công ta bất ngờ, nếu là như thế thì thật sự nguy hiểm”.
Suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân khẽ liếc ánh mắt nhìn về phía đám người rồi nở một nụ cười lạnh ở trên gương mặt.
“Chi bằng ta sẽ là người ngư ông đắc lợi sau cùng?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân không hề dấu diếm hành tung của bản thân liền để lộ ra một lượng lớn khí tức cùng với uy áp hướng về phía đầu hung thú.
Điều này không chỉ khiến đầu hung thú thức tỉnh và trông nó lúc này đang cực kỳ tức giận.
Ánh mắt nó nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi đứng dậy, đến lúc này thì mới có thể nhìn thấy cơ thể