“Ta biết suy nghĩ của gia chủ không sai nhưng ta không thể kéo dài chuyện này dược thêm nữa? Ít nhất thì ta bây giờ cần phải có hướng để tìm kiếm lại Huyền cấp linh dược? Bằng không thì ta sẽ bị Luyện Đan Hội hất cẳng?”.
Đám người đưa mắt nhìn về phía Lạc Thanh Ngạc, hỏi.
“Gia chủ, ta bây giờ phải làm gì?”.
“Ta thấy người này sẽ không rời khỏi sớm nên trước mắt cứ từ từ quan sát.
Nếu như có động tĩnh gì thì ta đứng ra cũng không muộn”.
Lạc Thanh Ngạc suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
“Bây giờ cứ cho người đến đó thám thính tình hình, nếu như thật sự có gì đó không đúng thì ta phải có đối sách trước Luyện Đan Hội?”.
Đám trưởng lão liếc mắt nhìn nhau mà không quyết định được nên tiếp tục hỏi.
“Gia chủ, ngươi nghĩ phái người nào đến đó là hợp lý nhất?”.
“Cái này ta cũng đã có suy tính từ trước rồi?”.
Lạc Thanh Ngạc gật đầu đáp.
“Vừa hay, thời gian Tuyết Dung cùng hai người kia sắp sửa xuất quan nên việc này giao lại cho ba người?”.
“Nhân cơ hội này, ta muốn danh tiếng của Lạc gia ta sẽ tốt hơn một chút khi để ba người ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn.
Viên ngọc thô mà để ở trong tay quá lâu thì sẽ dần biến sắc, tốt nhất là phải trải qua mài dũa thì mới có thể trở thành một viên ngọc quý”.
“Không biết các vị trưởng lão có ý kiến nào khác không?”.
“...”.
Đám trưởng lão liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu trả lời.
“Chuyện này nghe theo sắp xếp của gia chủ?”.
Lại qua thêm mấy ngày, Đế Nguyên Quân tiếp tục ngồi ở trong hang động và nhàn nhã tiếp đón đoàn người Thanh Lan thành.
Đã hơn một tuần, Đế Nguyên Quân nhàn nhã thu về hơn ba mươi bình đan dược hồi phục và gần một trăm gốc linh dược các loại.
Cảm thấy bản thân đã chuẩn bị đày đủ để hắn có thể bình phục hoàn toàn và có chút tiến triển của công pháp nên hắn nay đã không còn chút tư tưởng gì đến những người ở bên ngoài nữa.
Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn trung niên nhân với vẻ mặt mệt mỏi, lên tiếng.
“Ở bên ngoài còn bao nhiêu người nữa?”.
Đáp lại, trung niên nhân kính cẩn cúi đầu đáp.
“Thưa tiền bối, ở bên ngoài còn khoảng hai mươi người? Và chắc qua ngày hôm nay nữa thì sẽ có không ít người nữa tìm đến”.
“Vẫn còn nhiều như vậy sao?”.
Đế Nguyên Quân thở dài một hơi.
“Ngươi bây giờ ra ngoài nhận hết đan dược, linh dược và nghe yêu cầu của đám người đó”.
“Tiền bối, ngươi chuẩn bị rời đi sao?”.
Trung niên nhân vẻ mặt có chút xìu xuống, hỏi.
“Nếu ngươi còn ở lại đây thì sẽ thu được lợi ích còn nhiều hơn thế này nữa?”.
“Biết là như thế nhưng ta cảm thấy chừng này đã đủ, làm cái gì cũng không nên tham lam quá.
Như thế sẽ chỉ khiến người khác ganh đua với ta hơn mà thôi?”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu.
“Với lại, ta còn có việc cần phải làm nữa nên sẽ rời đi?”.
Nhìn dáng vẻ trung niên nhân có chút không vui, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Ta biết ngươi thời gian này đã thu được không ít nên ngươi hãy cảm thấy thỏa mãn với chừng đó.
Kẻo không lại tự rước lấy họa diệt thân?”.
“...”.
Trung niên nhân gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, kể từ ngày Đế Nguyên Quân phong bế hang động và bắt đầu luyện chế đan dược.
Và cũng trong thời gian này, đã có không ít người Thanh Lan thành tìm đến hắn để cầu đan nhưng tất cả đều đã bị từ chối.
Vì họ biết Đế Nguyên Quân sắp sửa rời đi nên ai ai cũng mang theo tâm thế lo lắng và tự trách, nếu như họ biết được việc hắn sẽ rời đi sớm như thế này thì họ đã tìm đến sớm hơn nhưng không vì thế mà họ cam tâm rời đi.
Trong suốt hai ngày này, việc Đế Nguyên Quân sắp sửa rời đi đã được truyền đến tai của những thế lực ở Thanh Lan thành nên họ tức tốc chuẩn bị và đến đây mặc cho những lời đó là thật hay là giả.
Đứng vây kín ở bên dưới đỉnh núi, đám người tuy rất muốn được đi lên tới đỉnh để gặp hắn nhưng những ý định của họ đã nhanh chóng bị dập tắt.
Bởi vì bị hai mươi người đang đứng đợi ở bên ngoài hang động ngăn lại và phần lớn là sợ đắc tội với Đế Nguyên Quân nên họ cũng chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.
Ở bên phía Lạc gia, sau khi họ hay tin Đế Nguyên Quân sắp sửa rời đi nên họ cũng không giấu diếm nữa mà bắt đầu có sự chuẩn bị.
Họ bên ngoài phái ba người Lạc Tuyết Dung đến đó thăm dò tình hình trước và sau lưng còn chuẩn bị thêm.
Trong quãng thời gian chờ đợi này, họ đã không ít lần đi ra bên ngoài nghe ngóng và bắt đầu len lỏi những lời đồn thất thiệt hướng về phía Đế Nguyên Quân và cũng đã tạo được không ít làn sóng bàn tán của những người ở trong thành.
Nhưng bên cạnh đó cũng có không ít người đứng ra phủ nhận vì họ đã được Đế Nguyên Quân ra tay trợ giúp nên họ rất tin tưởng vào khả năng của hắn và phản bác lại những lời đồn thất thiệt của Lạc gia truyền ra ngoài.
Tuy họ không biết là kẻ gian nào đã rắp tâm và bôi nhọ danh tiếng của Đế Nguyên Quân nhưng họ phần nào đoán được là do những thế lực luyện đan sư truyền ra mà thôi.
Và Lạc gia cũng nằm ở trong số đó.
Đứng chen chúc ở trong đoàn người, ba người Lạc Tuyết Dung khó khăn lắm mới đi lên được gần tới đỉnh núi.
Tuy họ không biết thực hư những lời đồn và tiếng vang của Đế Nguyên Quân nhưng họ cảm thấy tò mò một chuyện là ở một nơi hẻo lánh như thế này lại xuất hiện một vị Huyền cấp luyện đan sư với khả năng vượt trội đến như vậy.
Ngay sau khi được Lạc Thanh Ngạc giao cho nhiệm vụ đến tìm hiểu thì cả ba người đã rất là hào hứng.
Tuy bản thân không có ý định cầu đan nhưng họ vẫn rất vui vẻ đến đây vì chỉ muốn được gặp mặt vị tiền bối mà khiến nhiều thế lực ở trong thành mời chào đến như vậy.
Ngay khi họ định đặt chân lên đỉnh núi thì đột nhiên, họ bị ánh mắt của hai mươi người đứng đợi ở bên ngoài hang động đang nhìn họ với ánh mắt đầy sự tức giận.
Tuy họ không đánh ra uy áp và khí tức của bản thân ra ngoài nhưng cả ba người vẫn có thể đoán được thực lực của những người này ít nhất cũng phải Thiên Địa cảnh.
Và đối với thực lực của ba người hiện tại thì việc đối đầu với những người đó là một chuyện vô cùng ngu ngốc nên cả ba người đến với tâm thái vui vẻ và không tỏ ra sự gấp gáp.
“Các vị tiền bối”.
Cả ba người cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng.
“Tiểu nữ sau