Thời gian dần trôi qua, mới đó mà đã một tháng trôi qua kể từ ngày La Thiên hạ lệnh cho người đi tìm kiếm tung tích của kiện tà vật đó.
Và cũng trong thời gian này, Đế Nguyên Quân đã dùng Thiên Ma Thần Hỏa để rút ra một phần sát nghiệp ăn mòn của tà vật nhưng cũng chỉ có thể kéo dài được thêm một đoạn thời gian chứ không thể loại bỏ hết toàn bộ.
Sau một thời gian chờ đợi, Đế Nguyên Quân đang túc trực bên cạnh La gia chủ thì bỗng nghe thấy từng tiếc bước chân dồn dập chạy tới.
Nhìn đám người vẻ mặt hốt hoảng đẩy cửa chạy vào thì hắn liền đoán được.
“Các ngươi đã tìm thấy?”.
“Đúng vậy thưa công tử?”.
Đám người vẻ mặt sợ hãi cúi đầu trả lời.
“Bọn ta tìm kiếm xung quanh ở gần cuối khu vực bên ngoài thì bất ngờ bị thứ gì đó vây công? Hơn ba mươi người nhưng chỉ có năm người bọn ta an toàn trở về”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi”.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn La Thiên, lên tiếng.
“Đúng như ta dự đoán, tà vật này đã đến bước cuối cùng để đột phá rồi nên mới chủ động tấn công như vậy? Nếu ta đoán không nhầm thì mục tiêu của nó ắt hẳn là tòa thành này? Và với tốc độ của nó hiện tại thì sẽ đến đây nhanh thôi”.
“Thật sự là như vậy sao?”.
La Thiên vẻ mặt hốt hoảng thốt ra.
“Vậy bây giờ phải làm như thế nào?”.
“...”.
Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
“Trước mắt hãy di tản những người ở trong thành trước khi nó tìm đến”.
“Vậy còn ngươi thì sao?”.
La Thiên ánh mắt kinh hải nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.
“Chẳng nhẽ ngươi định chế phục nó một mình sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu.
“Ta tuy thực lực không mạnh bằng Thiên Địa cảnh các ngươi nhưng chỉ có ta có cách đối phó với nó? Còn các ngươi ở lại đây cũng chỉ là gánh nặng và khiến cho nó đột phá sớm hơn mà thôi?”.
“...”.
La Thiên gật đầu.
“Vậy thì cứ theo lời của ngươi mà làm? Hãy nhớ chú ý an toàn”.
Đế Nguyên Quân gật đầu một cái rồi gồng mình đứng dậy, hắn vừa bước chân ra khỏi cửa và vừa nói.
“Chuyện di tản người ở trong thành thì đành nhờ cậy La gia chủ vậy?”.
“Yên tâm, ta sẽ di tản sớm nhất có thể”.
La gia chủ gật đầu chắc chắn.
Đi ra khỏi La phủ, Đế Nguyên Quân thẳng hướng đi về phía phương hước của tà vật.
Dùng hết tốc lực đạp không đuổi tới, Đế Nguyên Quân bất chợt cảm nhận được một lực lượng cực kỳ đáng sợ đang hiện hữu.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy bầu không khí xung quanh tản mát một mùi huyết khí nồng đậm và dị tượng sương máu kéo đến che phủ cả một vùng rộng lớn.
Đưa mắt nhìn vào trung tâm màn sương, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một thứ gì đó chỉ nhỏ bằng một cái nắm tay nhưng trên thân nó đang phát ra từng tiếng thanh minh đinh tai nhức óc và từng đợt sóng khí tức quét qua xung quanh.
Đứng ở trung tâm, tà vật dường như cảm nhận được khí tức của Đế Nguyên Quân thì nó bắn ra từng đạo sóng âm xâm nhập vào trong đại não hắn giống như muốn mê hoặc nhưng cho dù có xâm nhập bao nhiêu lần thì nó cũng chẳng thể làm được gì.
Nhìn cái huyết chung đang run lên từng đợt giống như đang tức giận, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh, nói.
“Khả năng mê hoặc của ngươi đúng là đáng kinh ngạc nhưng không dùng được với ta?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân hai mắt trừng lớn một cái bắn ra hai đạo tinh quang được ngưng kết bằng sát ý xông thẳng vào trong màn sương và trùng kích về phía huyết chung.
Ban đầu, tà vật còn tự tin là huyết sương mà nó tạo ra có thể ngăn chặn sát ý công kích của Đế Nguyên Quân.
Nhưng rất nhanh, nó mới nhận ra bản thân nó đã sai lầm khi quá tự tin vào khả năng của bản thân và không ngờ được là hai đạo sát khí công kích đó lại xé toang huyết sương của nó dễ dàng đến như vậy.
Cảm thấy tức giận, huyết chung liên tiếp đánh ra từng tiếng chuông huyễn hoặc và sóng âm xung kích đánh về phía Đế Nguyên Quân nhưng tất cả công kích của nó đối với hắn lại chẳng hề hấn gì cả.
Chỉ thấy Đế Nguyên Quân vung nhẹ tay một cái liền biến ra một cây thụ mộc ở sau lưng và những tinh quang Huyết Đế Mộc dần ngưng kết thành một một thanh y với một lượng sinh mệnh chi lực khủng bố có thể đẩy lùi được hết huyết khí ở xung quanh.
Nhìn thấy huyết chung đang run lên vì sợ hãi, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Ngươi chỉ có thế thôi sao?”.
Ngay sau đó, chỉ thấy hắn từ từ đưa tay lên một cái rồi hướng lòng bàn tay về phía huyết chung rồi vận lực hút nó vào trong lòng bàn tay.
Đế Nguyên Quân tưởng chừng đã có thể thu phục được kiện tà vật này thì đột nhiên.
Ở ngoài xa bỗng có một đám gần năm mươi người đuổi tới và khí tức trên người bọn họ đều là Thiên Địa cảnh trở lên.
Chúng nhìn huyết chung sắp vào tay Đế Nguyên Quân thì dốc hết toàn bộ sức lực đánh tới.
“Kiện tà vật này là của ta?”.
Đám người xông thẳng vào trong màn sương rồi khoái chí quát lớn một tiếng.
Nhìn thấy cảnh