Rời khỏi Lạc gia, cả bốn người dẫn nhau đi đến một tửu lầu có tiếng ở gần đó.
Tại đây, cả La Thiên và Thanh Lương các chủ hai mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi mà không kiềm chế được mà gật đầu công nhận.
Sau đó, họ đưa mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.
“Nguyên Quân công tử, bên ngoài thì nhìn ngươi không khác gì một tên cuồng tu nhưng số đào hoa của ngươi cũng không hề thấp.
Có lão bà không chỉ xinh đẹp và về phương diện thiên phú, thực lực cũng không hề kém một chút nào cả.
Đúng là có số hưởng thụ”.
“Đúng thế, ta thì thấy hai người rất xứng đôi.
Nếu như có thêm một tiểu hài tử nữa thì đúng là trọn vẹn”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì hai gò má ửng hổng, cô cúi đầu và liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân, nói.
“Hai vị tiền bối nói quá lời rồi?”.
“Haha…”.
Thanh Lương các chủ cười lớn một tiếng rồi nói tiếp.
“Có gì đâu mà quá lời, ta thấy nói như vậy là còn hơi thấp.
Nếu mà nói đúng thì hai người phải là nhân duyên thiên định rồi”.
Bất giác, sắc mặt Thanh Lương đột nhiên trầm xuống và nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Thế hai người lúc nào mới có quý tử đây?”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái, dáng vẻ cô lúc này luống cuống nhìn Đế Nguyên Quân rồi thốt ra.
“Tiền bối, ta vẫn chưa có dự định đó?”.
“Haha… Nhìn kìa”.
La Thiên ngồi bên cạnh cũng lên tiếng đáp lời.
“Lâm tiểu thư luống cuống và ngại ngùng như vậy thì trong đầu chắc cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi?”.
“Lúc trước ta bằng tuổi hai người thì đã tính đến chuyện yên bề gia thất rồi? Hay hai người cũng nhân cơ hội này…”.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi ngượng ngùng, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn hai người rồi thở dài một hơi.
“Hai người đừng trêu ghẹo nữa được không?”.
“Bây giờ nói vào chuyện chính đi?”.
Đế Nguyên Quân uống vào một ngụm linh trà rồi lên tiếng.
“Không biết hai vị tìm ta gấp như vậy là vì chuyện gì?”.
Truyện Truyện Teen
Thanh Lương các chủ liếc mắt nhìn La Thiên rồi bỗng nhiên phá lên cười lớn một tiếng.
“Không có chuyện gì to tát cả đâu? Chỉ là La Thiên không chịu được áp lực khi ở trong gia tộc nên muốn đến Thanh Lan thành tạm trú một thời gian”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Chuyện này đúng là phiền phức thật, có trách thì tự trách bản thân ngươi thôi La gia chủ?”.
“Haha… Thôi nào”.
La Thiên phất tay ra hiệu rồi lên tiếng đáp lời.
“Ngươi đừng nghe tên này có không nói có.
Mà hai ta lần này đến đây là vì thiên kiêu tụ hội ở Thanh Lan thành”.
“Thật không dám giấu, thời gian gần đây bọn ta có nghe một cái tin tức hết sức chấn động.
Không biết tin tức này có đúng hay không nhưng nếu như đúng là sự thật thì thời gian tới sẽ có chuyện xảy ra”.
“Chà, ngươi nói rườm rà như vậy làm gì?”.
Thanh Lương các chủ lên tiếng.
“Thời gian tới sẽ có một động phủ mở ra ở trong Nam Hoang Sơn Mạch, nói đúng hơn thì động phủ này cứ mỗi một trăm năm sẽ mở ra một lần nhưng đã hơn ba trăm năm nay vẫn chưa từng xuất hiện và thời gian đổng phủ mở ra vẫn chưa xác định được”.
“Nên bọn ta đến đây cũng vì chuyện này, nếu đến lúc động phủ mở ra thì ta mong ngươi có thể đi cùng”.
“Có chuyện đó sao?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày.
“Đến lúc đó ta sẽ đi cùng hai người”.
“Nhưng quy mô của động phủ này chắc là rất rộng lớn nên phải tốn thời gian dài như vậy mới có thể mở ra.
Nhưng với thực lực của ta hiện tại thì chỉ sợ rất khó”.
“Đúng thế”.
La Thiên gật đầu, vẻ mặt có chút dè chừng, đáp.
“Theo như những gì mà ta được biết thì cường giả đi vào trong đó đa phần đều là Thiên Địa cảnh và giới hạn của động phủ là Tinh Cực cảnh trở xuống”.
“Chưa kể, ở các tông môn lớn ở gần đây chắc đã từng đặt chân vào trong động phủ nên họ một khi đi vào thì đối thủ của ta là những đệ tử, những trưởng lão của tông môn lớn”.
“Thiết nghĩ, ngươi bây giờ nên đẩy nhanh tốc độ đột phá cảnh giới và gia tăng thực lực lên nhanh nhất có thể”.
“...”.
Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Ta biết rồi”.
Một lúc lâu sau, cả bốn người bàn luận chuyện động phủ sắp tới sẽ mở ra thêm một lúc thì trọ tại một khách điếm ở gần đó.
Không biết ma xui quỷ khiến hay sao mà khách điếm bốn người đi vào lại chỉ còn đúng duy nhất ba phòng.
Và La Thiên và Thanh Lương các chủ ngấm ngầm hiểu ý nhau nên nhanh tay tranh mất hai phòng và để lại hai người với dáng vẻ khó xử đứng ở trước quầy.
Đế Nguyên Quân nhìn dáng vẻ hai người khoái chí rời đi thì đoán được ý định của họ thì nở một nụ cười nhẹ.
“Hai người này đúng thật là?”.
Đi vào trong phòng, Lâm Tuyết Nhi bẽn lẽn ngồi trên giường với gương mặt đỏ bừng trông ngại ngùng vô cùng.
Nhìn dáng vẻ của cô hiện tại thì Đế Nguyên Quân cũng chỉ biết thở dài một hơi rồi lắc đầu.
Thấm thoát, thời gian dần trôi qua và đã đến ngày thiên kiêu tụ hội diễn ra.
Và trong thời gian này, Đế Nguyên Quân biết được tình hình của Lạc gia lúc này đang khó khăn vô cùng.
Kể từ lúc bị hất cẳng ra khỏi liên