“Ngươi…”.
Lý Viễn Trình sắc mặt đột nhiên trầm xuống và nhìn Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt nồng nặc sát ý thốt ra.
“Ngươi tốt nhất nên tranh thủ thời gian còn lại đi? Bởi vì lát nữa chính tay ta sẽ giết chết ngươi?”.
“Vậy sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh đáp.
“Ta rất mong chờ?”.
Cùng lúc này, ở trên khán đài, nơi mà những gia chu của những gia tộc lớn đang tại vị.
Bọn họ sau khi chứng kiến trận chiến ngắn ngủi vừa rồi thì không thể tin được và có cảm giác như những thứ vừa nhìn thấy giống như một giấc mơ.
Bọn họ tuy không biết thân thế thực sự của Đế Nguyên Quân nhưng họ biết chắc rằng, hắn dùng cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng sáu mà có thể áp đảo Lý Anh Hào, một người có cảnh giới Ngưng Hải cảnh đỉnh phong và thậm chí hắn ta còn sử dụng đan dược.
Khác với biểu cảm phấn khích và xen lẫn khó tin của những người khác thì Lý Mộ Viên chứng kiến cảnh Lý Anh Hào bạo thể chết ở dưới lôi đài thì ngồi gục xuống.
Lúc này, hắn mới biết bản thân đã làm một chuyện khiến hắn không thể tha thứ cho bản thân.
Vì Lý Anh Hào thường ngày luôn luôn gây ra những chuyện lớn bé ở trong và ngoài gia tộc nhưng hắn đều biết đó là để gây ra sự chú ý.
Sở dĩ có những chuyện đó là bản thân hắn ta và cả gia tộc đều đã quá chú tâm vào Lý Viễn Trình bởi vì hắn có thiên phú cao hơn.
Còn Lý Anh Hào sống trong một gia tộc lớn từ bé cho đến lớn nhưng hắn chưa từng được cha mẹ và gia tộc công nhận.
Càng quá đáng hơn là Lý Anh Hào cam tâm để bản thân trở thành công cụ để cho cha và gia tộc lợi dụng.
Nghĩ đến đây thì những hình ảnh Lý Anh Hào từ nhỏ dần hiện lên trong đầu hắn giống như một thước phim đang được quay nhanh.
Lý Mộ Viên lúc này tự hỏi, bản thân hắn ích kỷ quá hay sao? Những thứ hắn dày công làm từ trước đến giờ đều sai hay sao?
Không, hắn luôn cho rằng những việc bản thân hắn làm từ trước đến giờ không bao giờ sai.
Lúc này, ánh mắt hắn nhìn xuống phía bên dưới lôi đài rồi đưa mắt nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân thì hình ảnh ban nãy của hắn ta hiện lên trước mắt.
Lý Mộ Viên tuy không nghe thấy lời nói nhưng dựa theo khẩu hình miệng thì biết lời nói của Đế Nguyên Quân hướng đến hắn chính là một chữ “Nổ”.
Nghĩ đến đây, Lý Mộ thình lình bật đứng dậy và nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt tràn đầy sự tức giận, thậm chí hắn còn không giấu diếm được sát ý của bản thân mà thốt ra.
“Là ngươi? Tất cả là tại ngươi?”.
“Chính ngươi đã ép chết Lý Anh Hào?”.
Những người xung quanh nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn qua với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường và thì thầm to nhỏ với nhau mà không có một ai dám lên tiếng ở trước mặt bởi vì họ sợ Lý gia sẽ gây phiền phức.
Còn những gia tộc lớn khác nghe thấy vậy nhưng chẳng hề quan tâm đến, bởi vì bọn họ chỉ xem như đây chính là trò hệ mà thôi.
Duy chỉ có mỗi La Thiên là dám đứng dậy, hắn chỉ tay về phía Lý Mộ Viên rồi lên tiếng.
“Lý Mộ Viên? Ngươi đừng có mà quá đáng? Rõ ràng chính ngươi đã ném viên đan dược xuống cho Lý Anh Đào mà không hề màng đến hậu quả khi sử dụng nó?”.
“Hay là biết nhưng ngươi gạt bỏ hết và chỉ chăm chăm vào những suy tính của ngươi?”.
“Ngươi cũng nhìn thấy rất rõ? Nếu hắn thật sự muốn giết thì từ ngay ban đầu hắn đã làm? Còn cái chết của Lý Anh Hào chính là bạo thể mà chết, đó chính là hậu quả của việc phục dụng Bạo Khí Đan”.
“Vậy mà ngươi bây giờ lại đổ tội lên đầu người khác thay vì nhận đó chính là lỗi lầm của bản thân? Ngươi làm như thế còn xứng đáng làm gia chủ của một tộc hay làm cha hay không?”.
“La Thiên?”.
Đáp lại, Lý Mộ Viên gạt bỏ hết tất cả và lớn tiếng trả lời.
“Ngươi nhanh im miệng cho ta? Ngươi đừng tưởng ra ta không dám ra tay giết ngươi tại đây?”.
Lý Mộ Viên vừa nói vừa bộc phát khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh phong ra ngoài rồi lên tiếng nói tiếp.
“Những việc mà ta làm là không sai và ngươi không có quyền để phán xét ta như thế? Ta nói tên đó giết chết con trai ta thì chính là hắn giết?”.
“Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?”.
Đáp lại, sắc mặt La Thiên đột nhiên trầm xuống và ánh mắt nhìn Lý Mộ Viên lộ rõ sự tức giận.
Hắn cũng không mấy kiêng nể hay sợ hãi liền bộc phát khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh và ẩn ẩn còn có một sợi khí tức Tinh Cực cảnh toát ra rồi quát lớn một tiếng.
“Nếu như không muốn chết thì đến đây?”.
Ngay khi bầu không khí ở trên khán đài dần trở nên nghiêm trọng và nặng nề thì bỗng, ở trên cao bỗng xuất hiện một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi đang đứng chắp tay nhìn xuống.
Ánh mắt người này nhìn về phía hai người rồi hạ thấp giọng nói và đồng thời bộc phát khí tức Tinh Cực cảnh ra ngoài rồi hướng uy áp đè nén lên cả hai người.
“Hai vị gia chủ chớ có làm càn?”.
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả