Ngộ Kiếm Bia mở!
Một bộ kiếm pháp Huyền cấp thượng phẩm hiện ra trước mắt, những người tham gia ai ai cũng ngồi xuống tham ngộ, duy chỉ có Đế Nguyên Quân nhắm mắt làm ngơ.
“Yêu cầu trong một canh giờ nhập môn bộ kiếm pháp tàn khuyết này, ai có thể để lại lại vết kiếm ở trên vách đá xung quanh có thể thông quan thì nhận được bộ kiếm pháp hoàn chỉnh”.
Đế Nguyên Quân nhìn Kiếm Bia rồi lắc đầu.
“Vô vị”.
Loại kiếm pháp này ở trong mắt hắn quá tầm thường, thậm chí hắn chỉ liếc nhìn qua một cái thôi thì cũng có thể nắm được.
Nhưng Đế Nguyên Quân cảm thấy kỳ lạ nhất là hàng chữ “Hồng Xuyên Kiếm Tiên lệnh: Một kiếm trảm kiếm bia” này có ý định là gì?
“Dòng chữ cuối quá kỳ lạ, chưa kể chất liệu của Kiếm Bia rất chắc chắn”.
Đế Nguyên Quân suy ngẫm.
“Cho dụ bộ kiếm pháp này có luyện đến đại thành cũng không thể khiến nó bị xây xước chứ đừng nói đến việc trảm nó...”.
Suy nghĩ một lúc thì đột nhiên, hắn dường như biết chuyện gì đó rồi nở một nụ cười kỳ dị.
Ánh mắt nhìn Kiếm Bia giống như đang trêu ngươi.
“Hóa ra là vậy”.
“Nếu ta đoán không nhầm thì Kiếm Bia này là một cầu nối, bề ngoài chỉ là truyền thừa kiếm pháp, ai ngờ ở bên trong còn có thứ đáng giá hơn”.
Sau khi biết được mục đích của Kiếm Bia, Đế Nguyên Quân cũng chẳng thèm để ý đến.
Hắn chỉ đứng ở bên cạnh nhìn Lâm Tuyết Nhi đang tham ngộ mà thôi.
Thời gian một canh giờ qua đi!
Tất cả đều từ trong cảm ngộ tỉnh dậy.
Đế Nguyên Quân nhìn qua, thì thấy dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi trông rất mệt mỏi nên lên tiếng.
“Tham ngộ như thế nào rồi?”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ nói.
“Miễn cưỡng nhập sơ”.
“Lát nữa, ngươi đừng đánh lên vách tường mà đánh lên tấm Kiếm Bia kia, ắt sẽ có lợi”.
Chợt, Đế Nguyên Quân ghé sát lại gần rồi thì thầm vào tai nàng nói.
“Tại sao?”.
Lâm Tuyết Nhi cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại.
“Cứ nghe theo lời ta đi”.
Đế Nguyên Quân từ chối trả lời.
Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng Lâm Tuyết Nhi cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
Thời gian thử kiếm đã đến!
Liên tiếp, từng người một đứng ra thi triển kiếm chiêu đánh lên vách tường.
Nhưng ngàn người thì chỉ có mấy chục người miễn cưỡng thông qua mà thôi.
Cho đến khi Lâm Tuyết Nhi đứng ra, nàng hít vào hơi rồi vung kiếm chém về phía Kiếm Bia.
Ngay lập tức, những người xung quanh bắt đầu nhìn qua.
Trên gương mặt bọn chúng lộ ra vẻ chán ghét, khinh thường nàng nói.
“Hừ, không tham ngộ được thì thôi, đâu còn đánh về phía Kiếm Bia, muốn phá hủy nó sao?”.
“...”.
Nhưng kiếm của nàng cũng đã xuất ra nên bây giờ muốn thu lại cũng không kịp.
Ở xung quanh, có người thậm chí còn muốn ra tay ngăn chặn kiếm chiêu của nàng lại.
Nhưng đã bị người ở xung quanh ngăn lại.
Bọn họ đều muốn nhìn xem Lâm Tuyết Nhi sau khi làm ra hành động đó sẽ nhận hậu quả gì.
Bất chợt, kiếm chiêu của nàng đánh trúng Kiếm Bia khiến nó run nhẹ lên bột cái rồi thình lình nứt vỡ.
Đám người xung quanh thấy vậy liền kinh hãi không thôi.
“Cái gì?”.
“Kiếm Bia thế mà bị phá vỡ”.
“Thật không thể tin được”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nhìn Kiếm Bia rồi nở một nụ cười nhẹ.
Ngay lập tức, những mảnh vỡ của Kiếm Bia dần sáng lên.
Ở trên nó bắt đầu xuất hiện những phù văn rậm rạp đánh ra rồi liên kết với nhau tạo thành một đại trận bao bọc toàn bộ những người ở đây.
“Chuyện gì xảy ra?”.
Lâm Tuyết Nhi lùi lại mấy bước, trên gương mặt lộ ra vẻ hốt hoảng nói.
Đế Nguyên Quân đứng ở bên cạnh trả lời.
“Không sao đâu”.
“Đây chỉ là đại trận khảo nghiệm mà thôi”.
“Đại trận thử nghiệm?”.
Lâm Tuyết Nhi có chút khó hiểu nói.
“Ải thứ nhất chắc là vượt qua được Ngộ Kiếm Bia và tìm được công tắc mở được ải thứ hai”.
Đế Nguyên Quân giảng dải.
“Ta không biết người phát hiện công tắc đó sẽ nhận được thứ gì không nhưng linh cảm của ta thì cho rằng.
Ngươi sẽ nhận được thứ đồ tốt gì đó”.
Đại trận ổn định, ở phía xa dần hình thành nên những hình nhân rồi dịch chuyển họ lại gần đó.
“Ải thứ hai chắc là muốn khảo nghiệm cảnh giới cũng như kiếm đạo tu luyện”.
Đế Nguyên Quân quay qua nhắc nhở nàng.
“Dùng kiếm pháp hồi nãy phá hình nhân này thử xem”.
Nói xong, cả hai người đồng thời xuất kiếm.
Tôn hình nhân sau khi cảm nhận được hai người công kích, nó cũng đồng thời thi triển ra kiếm chiêu của mình rồi chống lại.
Dưới khả năng của trận pháp, mỗi một tôn hình nhân đều sẽ mô phỏng lại cảnh giới và sức mạnh hiện có của từng người nên vòng thứ hai này sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều.
Đế Nguyên Quân ánh mắt hời hợt lao lên, trường kiếm ở trong tay thình lình chém ra.
Nhưng hắn không ngờ tới là tôn hình nhân này thế mà có thể ngăn kiếm chiêu của hắn lại được.
“Có chút bản sự”.
Đối mặt với loại hình nhân như thế này, Đế Nguyên Quân liền nở một nụ cười nhẹ.
“Đúng lúc, mượn ngươi ma luyện kiếm chiêu một phen”.
Huyền cấp hạ phẩm kiếm pháp, Tốc Tinh Kiếm!
Kiếm chiêu vừa ra thì khu vực bao bọc xung quanh dần xuất hiện những điểm sáng.
Dưới hiệu lệnh của hắn, toàn bộ điểm sáng đều biến thành những vệt ánh kiếm rồi tấn công.
Đối mặt với công kích ở nhiều hướng như thế này, Đế Nguyên Quân chỉ thấy tôn hình nhân khom người xuống rồi nó dốc hết toàn bộ sức lực nhảy bắn lên cao rồi thốt ra.
“Thông minh”.
Ánh kiếm toàn bộ đánh xuống, tôn hình nhân tránh thoát được hầu như hết toàn bộ công kích.
Còn những ánh kiếm ở trên đầu đều đã bị nó phá hủy hết toàn bộ.
“Tiếp theo”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt sáng lên, chỉ thấy hắn vung kiếm thêm một lần nữa.
Huyền cấp hạ phẩm kiếm pháp, Phong Khởi Kiếm!
Kiếm chiêu vừa ra thì khu vực xung quanh dần xuất hiện những đợt gió thổi mạnh mang theo những sát chiêu ở trong đó.
Mũi kiếm động, toàn bộ kiếm chiêu tụ tập lại rồi đổ bắn ra.
Tôn hình nhân ngay khi vừa chạm đất, nó bắt đầu cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
Một lần nữa nó vung kiếm, đánh ra một kiếm chiêu có sức mạnh tương đồng.
Oanh!
Hai kiếm chiêu mạnh mẽ oanh kích rồi đồng thời tán đi.
Đế Nguyên Quân hai lần đánh ra kiếm chiêu nhưng đều thất bại, nhưng điều này không khiến hắn cảm thấy buồn bực mà thay vào đó hắn lại cảm thấy sự phấn khích.
Đã lâu rồi hắn mới tìm được đối phương có thực lực ngang mình để có thể ma luyện.
Mặc dù đã từng là thế gian cường giả chi đỉnh nhưng Đế Nguyên Quân chưa từng lấy nó ra để thể hiện sự kiêu ngạo mà thay vào đó, hắn luôn luôn cố gắng để bản thân